Sau hết thì Wilbur chả phiền gì khi phải đợi nàng, hay anh xác nhận thế khi nàng gặp anh sau đó. Vẫn còn bực mình vì Drew đã cười khi nàng đề cập đến chuyện kết hôn với anh, nàng vẫn chưa bỏ bất kỳ cái tên nào ra khỏi danh sách của mình. Vì thế nàng thấy vui khi thấy Wilbur đã đến để đáp lại lời mời của mình. Sự thú tội của anh đêm qua có vẻ nhát gan – giải thích tại sao anh đã không đến thăm sớm hơn được – làm phiền nàng. Nhưng việc anh đã xuất hiện bất chấp nỗi sợ hãi của mình chỉ ra là rốt cuộc anh cũng có kha khá lòng can đảm.
Đêm đó Georgina đem nàng tới tiệc ăn tối, một bữa tiệc khá lớn. Lần đầu tiên nàng gặp một bá tước trẻ - người đáp ứng tốt các điều kiện trong danh sách, nhưng ngay lập tức nàng bị cảnh báo bởi vài quý bà rằng dù anh ta là một cú ‘chộp’ xuất sắc thì anh đã sớm đính hôn trong mùa Vũ Hội rồi. Một nỗi xấu hổ. Đến vào cuối mùa Vũ Hội thực sự là thiệt thòi.
Có khá ít anh chàng độc thân vẫn còn đó và họ xúm quanh như thường lệ để tranh nhau giành sự chú ý của nàng. Nàng bắt gặp Drew quắc mắt nhìn mình trong một thoáng. Ghen tuông ư? Nàng thích nghĩ thế, nhưng nàng không thể quên được cách anh cười cợt như thế nào về vấn đề hôn nhân ấy. Nàng sẽ không từ bỏ anh. Sau những phút giây đáng ghét cùng anh trong xe ngựa hôm nay, nàng càng quyết tâm hơn bao giờ hết để dời anh đến tốp đầu danh sách của nàng. Nàng chỉ đoán nó sẽ mất nhiều thời gian hơn sự quen biết ngắn giữa họ rất nhiều để làm anh cân nhắc nghiêm túc việc hôn nhân. Nhưng hôm nay chắc chắn là một khởi đầu tốt.
“Có chuyện gì với cha cô vậy? Ta nghe là ông ấy đã bị lạc giữa biển rồi.”
Quý bà Donstan, một trong những nhân vật thiết yếu ở xã hội London – người mà nàng sớm gặp tuần trước, đã xua đi nhiều người hâm mộ của nàng và ra ngoài sân hiên để tản bộ một lát. Bà ta đang nói với Gabrielle về buổi khiêu vũ sớm đến mà nàng được mời. Quý bà Dunstan đã muốn chắc chắn riêng là nàng sẽ tham dự, vì nàng đúng là một sự thành công ngoài mong đợi, quá muộn ở mùa Vũ Hội này.
Nhưng câu hỏi đó làm nàng ngạc nhiên, chả liên quan gì tới cuộc thảo luận của họ về buổi khiêu vũ cả. “Không hẳn thế,” nàng trả lời. “Tôi đã sống với ông bắt đầu từ khi mẹ mất. Ông chẳng còn lý do gì để quay lại Anh vì giờ bà đã đi rồi.”
“Tất nhiên. Ta đã không nghĩ tới điều này. Ta vui khi biết ông ấy vẫn còn sống. Tại sao ư, khi mà ta chưa từng gặp ông ấy! Mặc dù muốn, vì ta biết mẹ cô. Nhưng ông ta có vẻ thường xuyên biến ra khơi nay đây mai đó. Cái mà giữ chân ông ta là một…”
“A, vậy là em đây rồi!” Georgina ngắt lời, và khoác tay cô quanh tay của Gabrielle. “Vào trong thôi, em yêu quý. Có một người mới đến mà em đơn giản là phải gặp. Nếu bà tha thứ cho chúng tôi chứ, Quý bà Dunstan? Tôi thật mong chờ buổi khiêu vũ sớm của bà lắm!”
Georgina nhanh chóng đẩy nàng đi, thì thầm, “Từ những gì mà chị vừa mới nghe thấy, chị sẽ nói là mình đã cứu em đúng lúc. Quý bà đó là một tay buôn chuyện có tiếng. Chị nên nhắc tới chuyện này sớm hơn mới phải. Em chưa nói cho bà ta bất cứ điều gì về cha em mà chúng ta tốt hơn là không nên biết chứ hả?”
“Chưa.”
“Tốt. Cố gắng tránh bà ta nếu em có thể, và nếu không thể, đơn giản là hãy nói quanh co! Trở nên ba lăng nhăng nếu phải thế, nhưng đừng nói cho bà ta bất cứ thứ gì mà bà ta có thể nhúng lưỡi vào.”
Gabrielle hiểu và cố tránh mặt quý bà đó cuối đêm. Tối muộn hôm đó, khi Margery giúp nàng ra khỏi bộ váy dạ hội tối của mình, nàng cân nhắc thảo luận tình huống này với bà và cố gắng nghĩ ra một nghề nghiệp phù hợp cho cha mình. Carla đã cưới ông khi nghĩ ông buôn bán , nhưng hầu hết giới quý tộc sẽ khó chịu với điều đó nhiều như nếu họ biết ông là một tên cướp biển. Rõ ràng là mẹ nàng đã tránh nói về chủ đề ấy với bạn mình. Nàng nghĩ là mình có thể đơn giản làm điều tương tự.
Nàng cho rằng tiếng gõ nhẹ nhàng ngoài cửa đó là Georgina. Hai đêm trước cô đã ghé qua sau khi họ về nhà, để xem liệu nàng có thích buổi tối đó không, và liệu có người đàn ông trẻ tuổi nào mà nàng gặp lôi cuốn mình không. Nàng đã chẳng gặp bất kỳ anh chàng nào mới tối nay ngoại trừ cái gã bá tước trẻ đã bị lấy mất đó rồi. Nhưng nàng đã nhắc đến Wilbur với Georgina vừa mới đêm qua thôi. Quý cô có lẽ đã nghe về việc anh đã ghé thăm hôm nay và muốn biết sự thích thú của nàng có tiển triển gì như là một kết quả của chuyến viếng thăm ấy không. Vì thế, khá là một sự ngạc nhiên hay ho khi thấy Drew ở phía bên kia cách cửa, thay cho em gái mình. Dù nàng chắc chắn là chẳng mong đợi thấy mặt anh, nhưng theo đúng nghĩa đen là nàng đang giữ lấy chiếc váy dạ hội của mình bằng một tay đặt trên ngực. Và thực tế là Margery đóng sầm cửa vào mặt anh cho đến khi nàng lại chỉnh tề, nhanh chóng cài cái váy chặt lại.
Nàng gọi với ra yêu cầu anh đợi. Anh làm vậy. Khi nàng ra mở cửa một lần nữa, anh hỏi, “Làm một ly trước khi đi ngủ chứ?”
Nàng nhướn một bên mày lên. Sau cái cách mà anh nhìn trừng trừng nàng tối nay và không thèm nói lấy một từ với nàng trên đường về nhà, điều này chắc chắn không được ngờ tới. Nhưng nó là một cơ hội vàng ngọc khác mà nàng đơn giản không thể bỏ lỡ. Nàng vẫn muốn thăm dò khả năng trở nên “thân thiện” với anh hơn, và tìm hiển xem thậm chí nó có thể không sau phản ứng hôm nay của anh khi nàng đề cập tới hôn nhân.
“Tại sao không, cảm ơn anh,” nàng trở lời, và sau đó toe toét cười thêm, “Em đã thực sự quên mất phần rượu rum hàng ngày của mình rồi.”
Anh cười khùng khục và giơ một cánh tay ra cho nàng để đi trước anh xuống hành lang. Nàng chỉ đùa cợt về vụ phần rượu rum hàng ngày của mình thôi, nhưng nàng có một linh cảm là anh nghĩ nàng nghiêm túc. Sự thật là, suy xét về những gì anh có vẻ nghĩ về nàng, anh có lẽ cho là nàng quen với việc tiêm nhiễm rượu mạnh rồi. À, ừm, anh có cả đống thứ phải biết về nàng, và nàng hy vọng sẽ cho anh cơ hội, bởi vì Drew Anderson đã hầu như hoàn toàn được chuyển từ cuối lên thẳng đầu danh sách các quý ông thích hợp của nàng rồi.
Nàng quá tập trung vào người đàn ông đang đi sau mình, thậm chí không nhận ra là Margery đã đi theo họ xuống nhà cho đến khi họ tới phòng khách riêng và nghe thấy bà hầu gái ngáp ầm ĩ. Căn nhà yên tĩnh vào thời điểm đó trong đêm. Hầu hết đầy tớ trong nhà đã lên giường đi ngủ. Nàng biết nếu mình đề nghị Margery làm việc tương tự thì bà sẽ từ chối nghiêm khắc. Margery đi kèm nàng rất nghiêm túc.
Ngọn lửa nhỏ đã được giữ lại trong phòng khách, đốt lên trước lúc đó một chút chỉ để xua cái lạnh ra khỏi phòng. Chỉ còn một cái đèn được để lại, và nó cũng được vặn thật nhỏ. Sự ấm áp đó vẫn không đủ cho Gabrielle, vì thế nàng đến đứng trước lò sưởi, và thậm chí còn đang cân nhắc đến việc đốt lửa cháy to lên chút nữa, nhưng Drew làm nàng sao lãng khi anh kiểm tra những thứ có trong tủ rượu ở góc phòng.
“Như anh nghĩ, chả có rượu rum trong nhà này đâu. Sự lựa chọn của em là rượu cô-nhắc, brandy, hoặc pooctô (rượu vang đỏ).”
“Pooctô nghe hay đấy,” nàng trả lời. “Đừng nghĩ là em đã từng thử nó đâu nhé.”
“Bởi vì nó đúng là thức uống thần thánh không dành cho người thường.” Margery xen vào khi bà tự làm mình thoải mái với một trong những cái ghế dựa cạnh cửa sổ. “Tôi cũng sẽ làm một ly, vì mọi người đã làm tôi phải xa cái giường của mình.”
Anh liếc Margery. Trông như thể anh muốn cười, đôi mắt tối màu của anh lấp lánh ánh đèn khi anh mang cho bà một ly trước tiên. Anh thậm chí không nhìn Gabrielle, ấy vậy mà bụng nàng lại bắt đầu run rẩy!
Anh trở lại tủ rượu và giành thời gian rót thêm hai ly rượu nữa cho họ. Anh tiếp tục liếc lại Margery. Gabrielle có một linh cảm là anh đang mong Margery sẽ ngủ, việc đó có thể xảy ra lắm vì bây giờ đã muộn rồi.
Cuối cùng anh đến cùng nàng bên đống lửa, nhấn ly pooctô vào tay nàng, sau đó chạm ly của họ vào nhau. “Nâng cốc chúc mừng, em yêu,” anh nói bằng một giọng chậm rãi, sôi nổi, và cái cười toét của anh trở nên hơi xấu xa. “Vì cư xử như những tên cướp biển.”
Sự âu yếm đó quay lại ngay tim nàng, gây ra một sự ấm áp trải dài dọc các tĩnh mạch của nàng – hay có lẽ hớp rượu đầu tiên làm thế. Mặc dù nó không kéo dài. Quá nhanh khi nàng nhớ lại anh đã dùng chính sự âu yếm đó trên bến tàu khi ngăn nàng khỏi ngã, và vào lúc khác khi trở nên châm biếm, chẳng quá rõ ràng sao khi điều đó chả có ý nghĩa gì với anh, nó chỉ là cái cách anh nói chuyện với mọi phụ nữ thôi. Anh có thể dễ dàng gọi nàng là “cô” (miss) hay thậm chí tên nàng. Cho thấy những từ ngữ bình thường với anh như thế nào.
Và nàng bất chợt hiểu ra. Anh chúc mừng vì cách cư xử của họ giống cướp biển? Anh thực sự nói vậy sao? Lời nhận xét anh nói trong đêm khác ở vũ hội quay lại với nàng. Anh đã muốn nàng chứng minh mình là cướp biển bằng cách dành một đêm với anh. Đó là lý do anh xuất hiện ở cửa phòng nàng với lời mời của mình à? Anh sẽ làm một lời đề nghị khác? Hay thậm chí có lẽ hôn nàng một lần nữa?
Trái tim nàng bắt đầu đập một cách thích thú. Nàng thậm chí còn rõ ràng nhận ra anh đang dẫn mình tới ghế sofa, cùng mình ngồi xuống, và đặt ly của mình xuống bàn trước mặt họ. Nàng run rẩy. Anh để ý.
“Lạnh à?”
Nàng quá bối rối khi nghĩ về câu hỏi đó. Họ đã rời khỏi đống lửa, vì thế đúng, nàng lạnh, ấy vậy mà nàng lại không. Bởi vì anh. Anh đang ngồi quá gần nàng đến nỗi chân họ gần như chạm vào nhau và nàng có thể cảm thấy hơi nóng từ cơ thể anh. Nàng cười. Nó còn hơn là đủ để sưởi ấm nàng.
“Không, em không lạnh tý nào đâu.” Nàng trả lời.
“Thật không?”
Anh có vẻ ngạc nhiên thật sự vì câu trả lời của nàng, điều đó làm nàng nhận ra là anh đang nghĩ tới cái rùng mình run rẩy của nàng mà anh đã tự mình chứng kiến. Và vì quá muộn để sửa lại lời phủ nhận của mình, nàng đỏ mặt.
Nàng liếc về phía Margery để giúp đỡ, hay ít nhất là một sự sao nhãng, nhưng giờ giấc muộn màng, hay đồ uống đã tác dụng quá nhiều lên bà. Bà rơi vào giấc ngủ nhanh chóng. Vì thế Gabrielle cố rửa sạch sự ngượng ngùng của mình bằng cách nhấp một ngụm lớn rượu pooctô và kết thúc toàn bộ ly rượu khi đặt xuống. Ưm, điều đó thực sự giúp nàng. Ngay lập tức nàng không còn cảm thấy mình đang đỏ mặt nữa và, sự thật là, bây giờ có vẻ thật ngớ ngẩn vì nàng đã đỏ mặt.
Tiếng cười rúc rích của nàng đã nói cho anh biết điều tương tự. Ôi, trời ơi, nàng vừa mới cười rúc rích. Nàng chưa bao giờ cười rúc rích. Nàng thấy nó thật buồn cười và làm lại lần nữa.
“Chưa từng uống pooctô sao?” anh đoán rõ.
“Không, rượu rum còn hơn cả tách trà của em nữa kia.”
“Em là người kiêng rượu hoàn toàn, đúng không?” anh trêu với một nụ cười toe ấm áp.
“Đúng. Em có ý là không.” Nàng thở dài, lắc đầu. “Đừng cố làm em rối tung lên. Em đã quen với rượu mạnh mà, thật đấy. Nhưng chỉ trong giới hạn cho phép thôi.”
Anh kéo một ngón tay dịu dàng dọc theo má nàng. “Em dịu đi rồi, Gabby. Anh đã nhận ra điều đó ngay lập tức tối qua. Nhưng hôm nay, Chúa ơi, điều đó thật tuyệt vời, đúng không? Anh có dám hy vọng là em đã có vài suy nghĩ về lời gợi ý của anh không?”
“Lời gợi ý nào mà như thế?”
Anh nghiêng người gần hơn, và vẫn với chất giọng mượt mà, gần như thì thầm. “Anh thực sự cần nhắc lại à?”
Làm như là nàng có thể quên lời nhận xét đã làm phiền suy nghĩ nàng ngay từ khi anh thốt ra nó vậy. Nhưng đó là một sự cám dỗ mà nàng phải kháng cự. Trong một thoáng nàng tự hỏi sao mình phải kháng cự cơ chứ. Ly pooctô đang làm nàng mụ mẫm… Ồ, đúng, nàng muốn anh nghĩ về việc kết hôn, chứ không phải chỉ là lên giường với nàng.
“Anh biết không em thực sự không phải là một tên cướp…”
Nàng quay mặt lại về phía anh để giải thích, nhưng thật không đúng lúc để làm điều đó. Anh vẫn ở quá gần. Và việc ấy cuối cùng trông nhưng thể nàng đã lướt nhẹ môi mình lên anh một cách cố ý, khi mà đó hoàn toàn không phải là hoàn cảnh này. Nhưng anh nhanh chóng chiếm lợi thế từ vụ tai nạn va chạm, nhấn miệng mình mạnh mẽ hơn vào nàng. Và nàng nhanh chóng mất kiểm soát trong một thoáng. Nàng đã thực sự nghĩ là sự say mê đã bùng cháy giữa họ hôm nay là do hoàn cảnh đưa đẩy thôi à? Không thực thế. Những cảm xúc say mê y như vậy đang xuất hiện lần nữa, ngay lúc này và quá nhanh! Chính là chúng. Bùng lên mạnh mẽ vào khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau.
Cánh tay anh vòng quanh cổ nàng, ẵm đầu nàng tựa vào vai anh lúc môi anh chuyển động một cách chiếm hữu trên môi nàng. Tay nàng đưa dần lên để khum lấy cổ anh. Và khi lưỡi anh trượt vào miệng nàng, những ngón tay nàng chuyển vào trong tóc anh, giữ chặt mái tóc êm ái ấy như thể nàng sợ anh sẽ dừng lại vậy.
Anh dừng lại thật, nhưng chỉ là để chuyển hướng khi môi anh rạch những đường nóng bỏng trên má nàng và xuống cổ nàng. Nàng hổn hển. Những cơn rùng mình chạy giần giật qua da thịt nàng khi anh mút lấy vùng nhạy cảm đó. Nàng cảm thấy sức ép trên ngực mình cùng lúc và nhận ra anh đang chạm vào nàng ở đó…
Anh không nên thế. Nàng phải bảo anh. Nàng bắt đầu, nhưng chỉ mở được mỗi miệng trước khi tiếng hổn hển khác thoát ra khi núm vú săn lại dưới lòng bàn tay anh. Nàng thấy quá nhiều sức nóng, từ anh, từ nàng. Và sự ngứa ran từ ngực có vẻ di chuyển thẳng xuống ngay giữa hai chân nàng.
“Anh đã biết em là cướp biển mà,” anh nói ngay trước khi đưa lưỡi mình nghiên cứu sâu tai nàng, làm tay nàng vòng quanh cổ để nàng có thể ôm chặt anh, khích lệ anh. “Chúa ơi, Gabby! Sao em lại cố gắng dấu bản năng hoang dã này của mình bên dưới vẻ ngoài quý phái đó chứ? Anh yêu nó! Em muốn anh nhiều như anh muốn em, đúng không?”
Nàng gần như rên lên. Nàng không thể nghĩ. Những cảm xúc chảy qua nàng đang lấn át mọi giác quan. Nàng có thể thấy đôi mắt tối màu của anh lấp lánh niềm đam mê, nàng nghe thấy những âm thanh thỏa mãn từ sâu trong cổ họng anh, nàng hít lấy mùi hương nam tính của anh xông lên. Nàng nếm anh trong mọi nụ hôn, và cách anh chạm vào nàng, vuốt ve nàng thật tuyệt vời làm nàng ước gì anh không bao giờ dừng lại. Khi nàng không thể kìm được tiếng rên rỉ hài lòng, anh nhanh chóng quay lại môi nàng với nụ hôn sâu sắc nhất. Ôi, Chúa ơi. Làm thế nào mà nàng cảm thấy quá nhiều xúc cảm khác nhau - tất cả trong cùng một lúc chứ?
Tất cả mục đích tốt đẹp của nàng, tất cả hy vọng của nàng, đã biến ra ngoài hết rồi, nàng quá mê hoặc bởi sự quyến rũ giàu kinh nghiệm của Drew. Nàng không còn ý chí để ngăn anh lại, mà cũng không muốn thế, thậm chí không thể tập trung vào một biểu hiện phản kháng nào.
Vì thế đúng là trong cái rủi lại có cái may khi có tiếng Boyd phàn nàn, “Xem có gì ở đây nào, không có gì cả. Hay ý định của anh thật là ngay thẳng, hả anh trai?”
Drew dựa ra sau một cách yếu ớt, đủ để phá vỡ sự kết nối, nhưng sau đó, như là không thể kháng cự được, anh trao nàng một nụ hôn nữa, môi anh vờn trên nàng một cách ngọt ngào trước khi anh quay lại để càu nhàu với em trai mình. “Không phải em nên để tâm vào công việc chết tiệt của mình thôi sao?”
“Không phải anh nên giữ tay ở trên mình thôi sao?” Boyd cãi trả với tiếng càu nhàu của chính mình. “Và đây là công việc của em. Cô gái này ở đây để kiếm một người chồng. Vậy anh bỗng nhiên đủ tư cách rồi sao?”
Nỗi xấu hổ của Gabrielle – khi bị bắt gặp trong “cảnh hot” như thế – thật là sâu sắc. Và điềm tĩnh. Nàng cũng sẽ rất muốn nghe lời đáp trước câu hỏi của Boyd, nhưng khi nghĩ lại thì nàng quyết định mình tốt hơn là không nghe. Một lời nói không từ Drew ngay lúc này có lẽ buộc nàng phải gạch bỏ tên anh ra khỏi danh sách, trong khi không còn cách nào khác, ít nhất nàng có thể tiếp tục chiến dịch của mình để hiểu anh rõ hơn.
Vì thế nàng đột ngột đứng dậy trước khi anh có thể nói. Margery, bị mất phương hướng, đã làm theo y hệt, giọng nói chói tai của Boyd đã làm bà thức dậy.
“Công tử bột các anh chưa từng ngủ sao?” người phụ nữ nói với giọng không hài lòng, sau đó bà vừa nói vừa ngáp rộng khi bà đến bên để đem Gabrielle đi.
“Đúng thế, Margery và tôi đã quá giờ đi ngủ rồi,” Gabrielle đồng tình. “Tôi sẽ không gặp vấn đề gì ngủ ngay bây giờ, sau ly rượu pooctô tuyệt vời đó. Chúc ngủ ngon, các quý ông.”
Nàng tụt lại ngay sau Margery và chưa tới chân cầu thang thì nghe Boyd nói một cách buộc tội, “Chuốc say để quyến rũ cô ấy à? Thật là một sự hèn hạ hay ho chết tiện.”
“Em đang đùa, đúng không? Đó là chuyện tất nhiên mà em cũng làm được, vì thế đừng làm một kẻ đạo đức giả đáng nguyền rủa nữa.”
“Tất nhiên với những con bé đứng đường thì có vài lần, chứ không phải với những cô gái trinh săn-chồng.”
“Cái khuôn mặt xinh xắn đó đã làm em quên nhanh chóng cô ta là ai sao?” Con gái một tên cướp biển sẽ chẳng trong trắng gì hơn anh hay em đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...