Cappuccino

Trong đêm 30 tết, vì lâm vào tình cảnh khó khăn phải chọn ra một
người để đi chơi xuân với mình, tôi đã nhờ vào sự giúp đỡ của thằng Toàn và đương nhiên nó đã giúp đỡ tôi tận tình với cái kế hoạch đi tìm định
mệnh của nó.

Theo kế hoạch tôi sẽ mời luôn Ngọc Lan và Lam Ngọc đến đường hoa
Nguyễn Huệ, sau đó cả nhóm sẽ tách nhau ra để tôi có thể tìm được một
người con gái trong biển người bao la vô cùng nhộn nhịp ngày tết này.
Nghe có vẻ phi lí khi tin vào định mệnh như thế nhưng tôi luôn quan niệm trong đầu rằng hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Người có duyên ắc sẽ gặp nhau tôi vẫn tin và sẽ luôn tin
như thế.

Tính đến thời điểm hiện tại, tôi đã đi lang thang trong đường hoa
được 20 phút đồng hồ rồi, chân cũng đã bắt đầu mỏi và có dấu hiệu muốn
biểu tình đòi nghỉ mệt. Nhưng nhìn biển người bao la thế này và khi nghĩ đến một có gái nào đó đang đợi tôi trong ấy, tôi không thể nào dừng
được. Tôi vẫn phải đi lang thang trong biển người nhộn nhịp đó.

Đường hoa năm nay công nhận cũng đông thật. Chỉ mới gần 11h thôi đã
tấp nập người đi tham quan, chụp hình lưu niệm các kiểu, nước ngoài có
người Việt có tất cả hòa làm một làm không khí Tết trở nên chộn rộn hẳn.

Dọc đường đi thật không khó để tìm thấy một cặp tình nhân nào đó đang âu yếm nắm tay bên nhau. Nhìn họ tôi cảm thấy thật tủi thân, đây đúng
là cảm giác của một thằng FA thực thụ. Họ cứ nắm tay, chốc chốc lại trao cho nhau những nụ hôn phớt làm tôi lại chợt nhớ đến những kỉ niệm với
Hoàng Mai trước đây.

Lúc trước những dịp đi chơi thế này luôn là cơ hội để tôi và Hoàng
Mai thể hiện tình cảm với nhau. Nhưng thường thì Hoàng Mai luôn là người chủ động trước, do đó em luôn cứ chê tôi yếu này yếu nọ, những lúc đó
tôi chỉ biết cười khì chữa thẹn. Bây giờ thì tôi chẳng còn bị em chê nữa rồi thậm chí muốn bị chê cũng chẳng còn được, bởi vì Hoàng Mai đã còn
bên tôi nữa đâu, nãy giờ là do tôi nhớ lại những kỉ niệm trước đây giữa
tôi và em thôi, thời gian cứ trôi và tôi vẫn cứ hoài niệm.

Dạo được một hồi tôi cũng cảm thấy khát nước. Mua một chai Pepsi của
mấy người bán dạo trong đường hoa, tôi xà gần vào dãy hoa lan bên vệ
đường vừa đi vừa ngắm một cách thích thú. Công nhận ngày tết bán nước
mắc dễ sợ gần như gấp đôi ngày thường, chỉ mua một chai nước thôi mà tôi tiếc đứt ruột. Nhưng biết sao được, mệt với khát quá thì sao mà đi tìm
kiếm cái định mệnh quái quỷ mà thằng Toàn đã đề ra đây.

Một chốc sau ở đằng xa xa, tôi thấy có một đám người bu rất đông,
chắc là bạn bè họp mặt hay gì đó cứ la ó rùm ben cả lên. Nhưng khi đến
gần một tý, tôi có thể nghe rõ được họ đang cổ vũ một ai đó. Gần một tý
nữa, tiếng cổ vũ đó càng rõ hơn và tôi có thể nghe rõ đó là một tràn
liên hoàn những tiếng “hôn đi” thật náo nhiệt. vẻ như có ai đó đang cầu
hôn hay tỏ tình gì ở đây thì phải. Cũng có thể là thằng Toàn lắm, nó vừa nãy mới nói với tôi là sẽ ngỏ lời với bé Phương đêm nay mà. Kể ra hai
đứa đó cũng đẹp đôi, chỉ có bé Phương mới trị nổi thằng Toàn này thôi.

Tự nhiên tôi lại cảm thấy mủi lòng, không muốn chen chân vào xem nữa. Thứ nhất là thấy hai tụi nó thế tôi lại thấy tủi thân, thứ hai là tôi
chưa hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm định mệnh mà, gặp tụi nó bây giờ mắc
công lại bị cằn nhằn cho nhức đầu thêm. Thế nên tôi cứ tiếp tục đi cho
đến khi lại bắt gặp một đám đông khác.

Lần này không có tiếng ho reo, cổ vũ hôn nhau gì hết chỉ có tiếng ríu rít xin xỏ mà thôi. Nhưng không phải xin xỏ tiền bạc, hay làm hộ thứ gì cả. Đó là tiếng xin chụp hình ké. Phải, những người đó đang vậy quanh
một ai đó để xin chụp ké. Nam có, nữ có, trẻ có, thanh niên có nhưng mặc nhiên không có người già. Chắc đây là một ca sĩ trẻ nổi tiếng nào đó
được người ta tình cờ bắt gặp cũng nên, chợ hoa này đẹp thế mà.

Tôi cũng tò mò lắm, bèn chen chân vào xem tý đây là ai mà mọi người
lại xin chụp hình ké nhiều đến vậy. Chen một hồi, tôi cũng vào đến trung tâm. Nhưng điều làm tôi cảm thấy bất ngờ nhất đó là người xin chụp ké
không phải là ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng nào cả. Đó chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác. Chỉ đặc biệt ở chỗ cô gái đó là con
lai, lai Pháp. Đó chính là…là…

Tôi thật không thể nào dám nghĩ rằng người con gái đang đứng trước
mặt tôi đây là Lan. Lúc nãy mới gặp do gấp quá tôi chẳng để ý được cách
ăn mặc của nàng. Bây giờ khi có thời gian nhìn kĩ tôi mới thấy nàng quá ư là đẹp đi. Hôm nay nàng diện một chiếc váy voan màu trắng có diểm một
vài họa tiết hình lá tre nhìn xinh không thể tả. Đã vậy nàng còn khoác
thêm một chiếc áo khoác vest với nhấn thêm một đôi giày cao gót nữa,
nhìn Tây dữ thần ên!

Dường như cũng có chút phiền toái vì các cu cậu cứ đòi chụp hình,
nàng hơi nhăn mặt lên một tý khi hết cái máy ảnh này lại đến cái máy ảnh khác cứ nhá đèn vào mặt mình đến chói mắt. Có vẻ phát hiện ra sự có mặt của tôi trong đám đông nên nàng vội chạy đến bá vai tôi cười hềnh hệch

với đám người kia:

-Hì, bạn mình đến gọi đi rồi, mọi người thông cảm nha!

-Sao thế, ở lại chụp vài bô nữa đi!

-Hông được, hì hì! Chúc mọi người năm mới vui vẻ!

Nói xong nàng cặp cổ tôi đi một mạch không để đám người kia kịp rượt theo.

Thú thật là được nàng cặp cổ như thế tôi sướng tê cả người. Đầu óc cứ lâng lâng như đang ở trên tiên cảnh khi mùi thơm từ nàng cứ sộc vào mũi tôi như thuốc nghiện, ngất ngây không thể tả. Tim tôi cứ đập rộn cả lên còn hơn là chạy 4-5 vòng sân trường. Chung quy là tôi lại say nắng nàng nữa rồi…

Được một quảng cũng khá xa, nàng mới dừng lại nghỉ mệt. Mà nàng thì
có mệt gì đâu chứ, ngày nào cũng tập chạy bộ hết, chỉ có mình tôi chạy
muốn bở hơi tai, quàng hơi chân mới theo kịp nhịp chạy của nàng thôi.
Thiệt tình bây giờ là tôi khát nước dữ lắm luôn nhưng chai pepsi lúc nãy đã bị tôi làm rớt mất trên đường chạy rồi. Tôi còn chưa uống tới nửa
chai nữa, tiếc gì đâu!

Ngồi bệt trên vỉa hè để nghỉ chân, tôi nhìn dáo dác xung quanh để
kiếm một hàng nước bán rong nào đó để chữa lửa nhưng nhìn muốn lòi cả
mắt ra mà chẳng có lấy một bóng hàng rong nào. Mọi thường thì không mời
mà tới còn bây giờ cần mời mà chả thấy ma nào tới.

Nhìn Ngọc Lan rút chai nước từ trong túi xách ra chu chiếc mỏ bé xíu
của mình uống mà tôi thấy thèm cực. Cơ mà mọi người đừng nghĩ bậy, tôi
thèm là thèm nước uống chứ không phải thèm cái khác đâu nhen. Có lẽ nàng cũng thấy tôi chết khát từ nãy giờ nên cười đủng đỉnh đưa chai nước cho tôi:

-Nè, uống y!

-Nước của Lan mà, không tiện lắm!

-Giờ muốn chủ động hay bị động?

Nàng nẹt tôi một hơi làm tôi điếng hồn chộp lấy chai nước không kịp suy nghĩ.

Nhưng khi nhìn chai nước tôi chợt khựng lại không dám uống. Ngọc Lan
vừa mới uống nước từ chai này, còn chưa kịp đóng nắp, nếu tôi cũng uống
nước từ chai này chẳng phải tôi và nàng đã gián tiếp hôn môi hay sao.
Chắc là việc này chỉ có mình tôi mới nghĩ đến nhưng quả thật mỗi khi tôi nhìn vào chai nước thì lại nghĩ ngay đến đôi môi chúm chím nhỏ xinh như hoa của Ngọc Lan. Những lần đó, tim tôi lại loạn nhịp.

Uống vào từng ngụm nước, cơ thể tôi cảm thấy khoan khoái, mọi mệt mỏi dường như tan biến đi hết. Chắc có lẽ là do tôi quá khát nhưng cũng có
lẽ là do nước này của Ngọc Lan đưa nên tôi cảm thấy nó tuyệt vời vô
cùng. Nó ngon hơn cả chai pepsi tôi uống lúc nãy và cảm tưởng như đó là
nước uống ngon nhất mà tôi đã từng thưởng thức vậy. Tất nhiên là phải
xếp sau cappuccino rồi, hề hề!

Nhưng ngồi một lúc lâu sau tôi vẫn thấy Ngọc Lan đứng cạnh mình, nàng cứ đứng đấy không chịu ngồi xuống cùng làm tôi nhất thời cảm thấy ngại
ngùng mà không dám quay sang nàng.

Bởi lẽ Ngọc Lan đang mặc váy lại đứng cạnh tôi, cặp chân dài sọc của
nàng cứ dán chặt vào mắt tôi không thể nào rời được . Vì lí do đó nên
tôi cứ nhìn vu vơ đi chỗ khác chứ không dám ngước lên nói chuyện với
nàng. Nhìn đối diện đã muốn chết rồi, bây giờ mà ngước lên thì có mà đứt gân não sớm.

Cho nên tôi gượng lời nói khéo với nàng:

-À, Lan này! Sao không ngồi xuống đi

-Phong vô tình hay cố ý không biết vậy? Biết Lan mặc thế này mà còn kêu ngồi xuống

Nàng nhíu mày nhìn tôi nửa nghi hoặc cứ như tôi là tên biến thái vậy. Tôi hốt hoảng ngồi dậy chống chế ngay:

-Ực, không phải! Tại sợ Lan mỏi chân!

-Mà chẳng lẽ Phong đi đường hoa này chỉ để ngồi đây sao?


Nghe nàng nói tôi mới chợt nhớ ra rằng tôi đã hoàn thành xong nhiệm
vụ đêm nay của mình rồi. Tôi đã tìm được cô gái mình cần trong dòng
người bao la như biển lớn. Phải chăng định mệnh đã sắp đặt Ngọc Lan cho
tôi đêm nay? Nàng có phải là cô gái định mệnh của tôi hay không? Nhưng
dù có giá nào đi chăng nữa, đêm nay chắc chắn tôi và nàng sẽ cùng ở bên
nhau, cùng sánh vai bên nhau và cùng nhau thưởng thức buổi tiệc pháo hoa đêm giao thừa đẹp như trong mơ này.

Tự nhiên khi nghĩ tới điều đó, tôi chợt đâm khớp. Biết bao vốn luyến
trong ngân hàng câu hỏi của tôi gần như hết sạch. Lí do lớn nhất khiến
tôi như thế là vì đêm nay nàng quá đẹp. Trong mắt tôi nàng lúc nào cũng
đẹp. Mái tóc xoăn bồng bềnh đen tuyền, đôi chân thon gọn cao vút và nhất là đôi mắt xanh biếc của nàng làm tôi như chết mê. Cứ mỗi lần nó hấp
háy, tôi lại lâng lâng như đang ở chốn tiên cảnh, trái tim tôi không thể nào đập đúng nhịp được.

Nhất thời bối rối, tôi không thể nào nghĩ ra câu hay hơn nên chỉ vòn vo như gà mắc thóc:

-À, bây giờ mình làm gì đây nhệ?

-Đây chẳng phải giờ tự quản sao, mọi người tỏa ra đi chơi hết rồi!

-Ờ mình quên hề hề!

-Mà Phong kì ghê, sao nghĩ ra giờ tự quản làm gì để mọi người chia ra hết vậy, Lan nãy giờ khó khăn lắm mới gặp được Phong đó

-À, hì, vui mà!

-Lan thấy chán lắm, đông người mới vui chứ! Thôi, mình đi tìm mấy người kia đi kẻo muộn.

-Đừng…

Tôi bất giác níu tay Lan lại làm nàng nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe xanh biếc như xoáy vào tim.

Phải khó khăn lắm tôi mới phun ra được trái ấp úng đang nghẹn ở cổ họng để đánh bạo nói với nàng:

-Phong…à muốn…ùm…

-Sao Phong nói đi!

Nàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

-Phong muốn…à…chỉ hai tụi mình…đi dạo thôi!

Sau khi nói xong tim tôi như muốn rớt ra ngoài. Thậm chí tôi còn
không dám ngước lên nhìn mặt nàng bởi vì tôi sợ nàng sẽ từ chối, nàng sẽ cho là tôi nham nhở khi đề nghị như thế. Rồi nàng sẽ bỏ đi để tìm những người khác. Để lại mình tôi ở đây trong sự tiếc nuối, xấu hổ tột cùng
không gì sánh bằng.

Nhưng, điều đó đã không xảy ra. Ngọc Lan hoàn toàn không làm những gì như tôi đã nghĩ. Trái lại, nàng đã mỉm cười với tôi, đôi mắt xanh biếc
của nàng bỗng dưng trở lên long lanh tựa như những hạt nước. Nàng khẽ
siết chặt lấy tay tôi, đôi môi nhỏ xíu của nàng chợt nhoẻn lên tươi tắn:

-Ừa, hì! Mình cũng không thích đi dạo nhiều người!

-Ơ hả?

-Ngốc, ý Lan nói là Lan cũng thích đi hai người đó!

Nàng cười tủm tỉm cốc đầu tôi. Nàng cốc rất nhẹ nhưng cũng đủ để tôi
cảm nhận được cú cốc đó. Nó không đau, thậm chí cũng chẳng mạnh gì, cái
cảm giác mà tôi cảm nhận được cũng không phải là cảm giác nhức nhói mà
đó là cảm giác vui sướng, cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Nó lâng lâng đến nổi cả thân thể tôi như có một luồn điện chạy rần rần đến tê tái.

Đột nhiên nàng bỗng nhìn thẳng vào mắt tôi như tra khảo


-Nè, có đi không hay muốn ở lì đây vậy?

-Ơ hả, đi đâu?

-Trời ơi, thì đi dạo đường hoa, còn đứng đây đến chừng nào!

-Ờ hén, quên!

Nhưng tôi chưa kịp cười giả lả thì nàng đã dắt tôi đi, luồng qua từng đám người đông nghịt làm họ nhìn bọn tôi đến trố mắt. Sở dĩ bọn họ nhìn tôi như vậy là vì Ngọc Lan đang nắm tay tôi. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng
đang níu tôi đi, xuyên qua những dòng người hiếu kì đang nhìn tôi với
anh mắt hậm hực ý rằng: “Thằng nhóc con như mày chưa đủ tuổi để đi với
một người đẹp thế kia đâu, mau bỏ tay ra bọn tao chướng mắt lắm!”

Nhưng bỏ ngoài tai những ý nghĩ đó, tôi vẫn nằm lấy bàn tay nhỏ nhắn
của Ngọc Lan. Theo nàng đến bất cứ nơi đâu nàng muốn. Chỉ cần nàng vui
thì tôi cũng vui, chỉ cần nàng thích thì tôi cũng thích. Và tôi cứ mải
mê nhìn ngắm vẻ đẹp của nàng cho đến khi tỉnh mộng thì đám người trong
đường hoa đã ở đằng sau lưng bọn tôi rồi.

Nhìn nàng tôi thắc mắc:

-Ủa, Lan dẫn Phong đi đâu vậy!

-thì đi dạo đó!

-Sao không dạo ở đường hoa?

-Ở đấy đông người khó chịu lắm, chẳng phải Phong muốn chỉ 2 người đi dạo thôi sao?

Đôi mắt của nàng hấp háy lên làm trái tim tôi muốn rụng rời. Cổ họng
cứ như khô khốc chẳng hó hé được câu nào hết. Tôi lại bắt đầu nhập tâm
bối rối, tay cứ gãi đầu liên tục để tìm câu nói nào đó bắt chuyện. May
thay, ngó thấy hàng bánh tráng trộn ở gần chân cầu Khánh Hội, mắt tôi
chợt lóe lên. Tôi cười tươi quay sang nàng:

-Nè, Lan đã ăn tối chưa?

-À, Lan ăn rồi!

-Cũng không sao đâu, Lan biết ăn bánh tráng trộn hông?

-Có nghe nhưng chưa ăn bao giờ?

-Để phong dẫn Lan đi ăn hen?

Không để Ngọc Lan kịp nói thêm lời nào, tôi đã dẫn nàng chạy ngay đến hàng bành tráng đó gọi liền 2 bịt. Bánh tráng trộn Sài Gòn thì đương
nhiên là ngon số dzách rồi. Tinh hoa ẩm thực vỉa hè mà. Đây cũng là một
điểm thu hút du khách nước ngoài đấy, bởi lẽ tôi rất thường thấy một du
khách nào đó cầm bịt bánh tráng trên tay ăn ngấu nghiến trông rất khoái
chí.

Cùng như Ngọc Lan lúc này, nàng nhìn bịt bánh mới vừa trộn xong với
vẻ thích thú pha lẫn nét tò mò lộ rõ ra mặt. Gấp thử một ít lên ăn, nàng cười khì hấp háy đôi mắt:

-Ui, ngon ghê!

-Phải vậy chứ, đặc sản Sài Thành đó nghen!

-Chỉ giỏi dẻo miệng!

Nàng tươi cười chúm chím đôi môi nhỏ xinh của mình gắp từng đũa bánh tráng.

Nhưng khi nhìn lại đồng hồ bây giờ đã 11h30, tức là đã gần đến lúc
bắn pháo hóa đêm giao thừa và cũng là thời điểm chúng tôi phải trở về
nơi tập hợp lúc trước kết thúc thời gian tự quản. Đột nhiên tôi lại thấy tiếc hùi hụi

Tôi và Lan nhìn nhau không ai nói câu nào. Vì trong lòng mỗi đứa đều
biết đã đến lúc phải quay trở về. Thời gian để hai đứa bên nhau đã hết.
Tôi và Lan chỉ mới đi dạo được một chút thôi thì đã không còn nhiều thời gian nữa. Đúng như người ta thường nói, phàm là cách gì mình thích,
mình say mê thì khi thưởng thức nó ta thường cảm thấy thời gian trôi qua quá mau, nó chỉ thoáng qua như một giấc ngủ và bây giờ chúng tôi phải
thức giấc quay về với hiện tại của mình.

-Đến giờ tập hợp rồi đó Phong?

Nàng cắn môi nhìn tôi dò xét.


Nhưng nếu bây giờ về lúc này thì chẳng phải biết bao nhiêu công sức
tôi bỏ ra đều tan theo mây khói hay sao. Tôi đã tìm được nàng ngày hôm
nay. Nàng là cô gái định mệnh của tôi đêm này. Không dễ gì để tìm được
một người giữa biển người bao la như thế. Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội đêm nay được, một năm chỉ có một lần thôi, không chắc sau này sẽ có cơ hội
lần 2 nữa.

Cho nên tôi đã bạo gan nắm chặt tay nàng:

-Chúng ta sẽ không đi đâu hết!

-Là sao?

-Đêm nay chỉ hai tụi mình ngắm pháo hoa thôi!

Nhìn vào trong đáy mắt của Ngọc Lan, tôi có thể thấy nó đang long lên như đang ẩn chứa nhưng hạt nước tinh khiết từ sâu thẳm trong trái tim.
Tôi không biết nó là nước mắt hay là do bụi bay vào mắt nàng. Nhưng khi
nàng cất tiếng trả lời tôi, tôi đã suýt khóc:

-Ừa, Lan cũng định như vậy?

Cầu Khánh Hội về đêm nó thật lung linh, thật huyền ão. Nếu chọn một
góc nhìn lí tưởng trên cầu, bạn có thể thấy được cả bến Nhà Rồng từ đó.
Kết hợp hai thứ đó lại ta sẽ được một khung cảnh tuyệt vời để du khách
tham quan, chụp ảnh.

Trong đêm hôm nay, đêm giao thừa bước sang năm mới. Cầu Khánh Hội trở nên nhộn nhịp hẳn lên. Biết bao nhiêu con người đều tụ họp về đây, ngồi đông nghịt trên cầu trai có, gái có, người già có trẻ, nhỏ có. Tất cả
tạo thành một cảnh tượng hết sức thú vị dưới con mắt những người nước
ngoài, lẫn cả nhưng người mới đến đây lần đầu tiên.

Tôi thì không ngạc nhiên là bao vì năm nào tôi cũng đều đến đây xem
pháo hóa hết, cả tết Tây lẫn tết Việt. Chỉ có Lan, vẻ như đây là lần đầu tiên nàng đón tết ở đây nên có đôi phần kinh ngạc và thích thú. Thấy
vậy tôi ngoặc miệng trêu đùa:

-Sao, bên Pháp không đông được như thế này hở?

-Cũng đông, nhưng mà ngồi sắp lớp thế này thì Lan thấy lần đầu đó, hì hì!

Sẵn dịp tôi lại hỏi thêm:

-Vậy Lúc trước còn bên đó Lan thường đón năm mới ở đâu?

-Thường thì gia đình Lan tập hợp ở gần tháp Effeil để xem pháo hoa cùng với họ hàng bên đó!

-Chà, nghe sướng nhỉ? Còn bên này?

-Bên này thì chỉ ngồi quay quần bên nhau ăn tiệc trên sân thượng rồi
ngắm pháo hoa luôn! Công nhận là hôm nay nhìn đông vui ghê đó!

Quả thật năm nào cũng vậy, cứ đến 30 tết là cả cầu Khánh hội đông nít người coi bắn pháo bông. Có người còn lót cả báo, dép, bìa cát tông ra
để ngồi hóng nữa nhìn cứ như dân tị nạn vậy. Cũng vì lí do đó nên tôi và Lan đi suốt từ đầu cầu này sang đầu cầu bên kia mà chẳng có lấy một chỗ ngồi nào gọi là đàng hoàng cả. May sao khi trở lại giữa cầu thì có một
toáng người có thể là người trong gia đình, họ dọn dẹp chỗ rồi đi sang
đầu cầu bên kia. Thấy thế bọn tôi liền chen vào ngay chỗ đó.

Nhưng chiếm được chỗ là một chuyện, sử dụng chỗ đó ra sao lại là một
chuyện khác. Tôi là con trai đương nhiên ngồi xuống đứng lên rất dễ
dàng, duy chỉ có Lan mặc váy nên nàng cứ đứng ậm ừ không ngồi xuống
được. Cũng tại mấy thằng con trai xung quanh đang để ý kĩ quá nên nàng
muốn ngồi xếp bằng xuống cũng bất tiện. Thế mà hên sao trong cái khó ló
cái khôn, tự dưng trong đầu tôi lóe ra một sáng kiến:

-Nè Lan, cởi áo khoác ra đi

-Ơ, chi vậy?

-Cởi áo khoác ra quấn vào hông thì có thể ngồi xuống rồi!

Nét mặt Ngọc Lan bỗng trở nên hồ hởi. Nàng làm theo lời tôi cởi chiếc áo khoác ra rồi che đi phần gấu váy, kê chiếc giày tôi cho mượn rồi
ngồi bệch xuống đất trong sự tiếc nuối hùi hụi của bọn con trai xung
quanh. Chắc nó thù tôi lắm, nhìn ánh mắt sắc lẻm bọn nó chiếu vào tôi
nãy giờ cũng đủ hiểu. Mà thế là đúng thôi, Ngọc Lan đâu phải hàng hóa để bọn chúng địa chứ, muốn địa phải bước qua xác tôi cái đã. Cơ mà bị mấy
chục thằng nó dí thì chắc có 10 cái mạng cũng không đủ chết đâu.

Nói là vậy nhưng nếu tôi không nhìn sang phía của bọn chúng thì tôi
chắc không chịu đựng được mất. Ngồi xuống rồi nhưng Ngọc Lan vẫn cột áo
khoác che váy nên mặc nhiên đôi vai trắng ngần của nàng được để lộ ra
qua làn váy voan mỏng sát vai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui