Dân gian khi xưa có câu : “Kẻ ăn không hết, người lần không ra.” tức
dùng để ám chỉ những người dư giả về một thứ gì đó mà trong khi những
người khác vẫn chưa có được.
Chắc chắn quý đọc giả đây sẽ tự hỏi tại sao tôi lại đưa câu nói này
vào đây phải không? Đơn giản thôi, bởi lẽ tình cảnh của tôi hiện nay có
khác câu nói đó là bao đâu, hồi năm cấp 2 tôi chẳng có lấy một mồi tình
vắt vai thế mà lên cấp 3 vận mệnh xoay chuyển như thế nào mà tôi lại
dính vào biết bao nhiều rắc rối, thậm chí có những lúc tôi tưởng mình
sắp chết đến nơi rồi.
Ấy vậy mà người ngoài lại bảo tôi sung sướng, có số đào hoa, phong
lưu, nhưng đâu ai biết được rằng, đằng sau cái vẻ hào nhoáng đó là những vô vàng rắc rối khiến tôi có lúc phải điêu đứng và tưởng chừng như
buông xui tất cả.
Hoàng Mai, em rất tốt, rất chu đáo dịu dàng và là một cô gái đảm
đang, lo lắng cho tôi đến từng bữa ăn, từng giấc ngủ, thế nhưng mãi cho
đến bây giờ tôi vẫn chưa thể chấp nhận được rằng Hoàng Mai chính là bạn
gái của mình, dường như giữa tôi và em vẫn còn một rào chắn vô hình nào
đó ngăn cách, nhưng tôi lại không muốn làm em phải đau khổ, tôi vẫn muốn Hoàng Mai sẽ gặp được những điều tốt nhất.
Lanna, nàng là người tôi yêu thương và là người tôi say nắng từ cái
nhìn đầu tiên cho đến nay, không thể phủ nhận được rằng Lanna là người
có sức ảnh hưởng to lớn nhất đến tôi, có nàng bên cạnh tôi cảm thấy mình phải đường hoàng, chính chắn hơn nữa để không bị nàng chê cười là một
thằng con trai trẻ con, sốc nổi.
Thế nhưng với bé Phương, tôi chẳng biết mình phải làm gì bây giờ nữa
với tôi, nhỏ chỉ là một cô bé ngây ngô cần được bảo vệ mà thôi, từ đó
đến giờ dù không ít lần tôi cảm thấy rung động trước nhỏ nhưng đó chỉ là nhưng xúc cảm nhất thời của một thằng con trai mới lớn, hoàn toàn không giống cái cảm giác rưng rưng mà tôi dành cho Lan.
Thế nhưng tại sao vận mệnh lại bắt tôi phải chịu nhiều thử thách đến
thế cơ chứ, tất cả những điều tôi muốn chỉ là một cuộc sống bình thường
bên người mình yêu thôi mà, thậm chí nếu bị phế bỏ võ công để đổi lại
cuộc sống đó thì tôi cũng chẳng ngần ngại mà bằng lòng ngay lập tức.
Nhưng đời là thế, không tốt đẹp và suông sẻ như những giấc mơ mà ta
mơ thấy. Cuộc sống thường ngày của tôi đã đủ rắc rồi lắm rồi, vậy mà hôm nay Ngọc Phương đã cho tôi một cú sốc quá lớn, nó lớn đến nỗi đã có lúc tim tôi như muốn ngừng đập ngay tại chỗ.
Còn nhớ khí trời lúc đó lạnh lắm, từng cơn gió lạnh buốt cứ táp vào
bé Phương khiến nhỏ ôm tôi đã chặt nay lại càng chặt hơn, nhưng điều
khiến tôi phải bận tâm lúc này chính là cố gắng suy nghĩ một điều gì đó
để trả lời cho bé Phương, cũng như mở khóa giải phóng hết toàn bộ rắc
rối giữa tôi với nhỏ.
Mà quý đọc giả biết không, tình cảnh của tôi bây giờ là bất khả
kháng, tôi có thể yêu ai được trong khi Hoàng Mai đang là bạn gái của
tôi chứ. Chỉ cần tôi trò chuyện với một cô gái khác thôi thì em đã giãy
nãy lên rồi, vậy mà giờ đây bé Phương nhỏ nhắn đang chờ một câu trả lời
thật lòng của tôi, nhưng phải trả lời làm sao đây?
Tôi chỉ sợ một điều rằng, nếu nói ra câu trả lời thì chắc nhỏ sẽ sốc
lắm, chưa kể bệnh cũ của nhỏ sẽ lại tái phát khiến nhỏ sẽ phải im lặng
một lần nữa, như vậy chẳng phải tôi là tội nhân thiên cổ hay sao?
Nhưng tôi cũng biết một điều rằng, thà đau một lần rồi thôi còn hơn
là cứ dây dưa để cả hai cùng khổ. Đúng vậy, tôi là một thằng con trai
chả ra gì, hơn nữa xung quanh tôi là biết bao nhiêu hiểm nguy, rắc rối.
Nếu Phương theo tôi, nhỏ sẽ phải chịu khổ thậm chí là gặp nguy hiểm bởi
tụi thằng Vũ lúc nào cũng hăm he, tìm cách hãm hại tôi cho bằng được.
Phương là một cô bé ngây ngô, thánh thiện chắc chắn một điều rằng,
tôi sẽ chống trả lại bất cứ ai làm ô uế đi sự thánh thiện của nhỏ, nhưng biết làm sao được khi tôi giờ đây lại chính là kẻ đó, thế nên cách tốt
nhất là buôn lơi để Ngọc phương để nhỏ có thể tìm được một chỗ dựa vững
vàng hơn, rắn chắc hơn.
-Phương à!
-Phương đây!– Nhỏ bẽn lẽn.
-Phong rất tiếc nhưng bây giờ Phong không thể đáp trả tình cảm của Phương được!
-Hi, đúng như Phương dự đoán mà! – Nhỏ đột nhiên cười khì.
-Chuyện gì vậy,tại sao Phương lại…
-Phong biết không, Phương đã nhận ra một điều rằng: “yêu một người
không nhất thiết chiếm được người đó mà chỉ cần người đó cảm thấy vui là mình đã hạnh phúc lắm rồi”
-Nhưng tại sao…
-Phương chỉ cho Phong biết tình cảm của mình ra sao thôi, không cần Phong phải đáp lại đâu!
-Phong xin lỗi, nhưng Phong chẳng còn cách nào khác…
-Đã bảo không sao đâu mà, Phong về đi!
-Ơ, sao lại bảo Phong về, Phương về nhà bằng cách nào chứ?
-Phương muốn ở lại đây thêm một chút nữa, Phong cứ về đi một lát Phương sẽ đón taxi về mà!
-Như vậy có được không?
-Được mà,mau về đi kẻo Hoàng Mai lại lo lắng đó!
Bị đánh trúng yếu điểm là Hoàng Mai, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài ngậm ngùi ra về mà chẳng nói lại được một lời nào nữa cả.
Nhưng tại sao, tại sao bé Phương lại chẳng có một chút phản ứng gì
sau khi nghe câu trả lời của tôi chứ, chẳng lẽ đúng như nhỏ nói là chỉ
để tôi biết tình cảm của nhỏ thôi sao, nghe khó tin quá, thật khó mà
tưởng tượng được một cô bé ngây ngô lại có suy nghĩ táo bạo đến thế.
“Bé Phương ơi, em có còn là trẻ con ngày nào nữa không…”
Vừa đến chỗ giữ xe, bỗng những hạt nước từ đâu rơi xuống người tôi
đến lạnh buốt cả da thịt, ban đầu chỉ vài hạt lấm tấm, một lúc sau thì
nặng dần, nặng dần và trở thành một cơn mưa phùn tháng 12.
-Chậc, thời tiết bây giờ khó suy đoán thật, muốn mưa lúc nào là mưa à! – Ông chủ bãi giữ xe càu nhàu dọn đồ vào trong nhà.
Người ta có nói rằng mưa tháng 6 khiến mọi vật trở nên xanh tươi,
khiến cho người ta có nhiều cảm xúc. Còn mưa tháng 12 thật lạ, khiến cho lòng cứ man mác buồn làm sao. Nhìn những hạt mưa rơi, tôi lại nghĩ đến
số phận của mình hiện giờ và càng thấm tháp hơn câu nói của thằng Toàn
đã từng nói lúc trước:
“…một lời khuyên chân thành từ bạn bè nhá, đừng có dính dáng đến nhiều đứa con gái!”
“…mày tự trải qua đi rồi biết, chẳng tốt lành gì đâu, trừ khi mày là thằng sáng suốt nếu không thì có mà ở giá con ạ!”
Liệu nếu tôi không sáng suốt thì sẽ phải cô đơn suốt đời thật hay sao?
-Khổ ghê, đã mưa lại còn gió! Ướt hết cả nhà rồi! – Ông chủ bãi lều bều lấy nùi giẻ lau chỗ mưa tạt
Cũng chính tôi đây mặc dù đã đứng nép sát vào trong rồi cũng không
tránh khỏi những cơn gió mạnh cứ thổi táp nước mưa vào người đến ướt cả
áo quần.
Bất giác, tôi chợt nghĩ đến Phương giờ này cũng đang trú tạm ở một
chỗ nào đó và đang bị mưa tạt giống như tôi đây, nhưng bé Phương có bao
giờ chịu lạnh được đâu, căn cứ theo tình hình như thế này thì chắc nhỏ
đang co rúm vì lạnh rồi, áo khoác thì nhỏ đã trả cho tôi lúc ra về nên
trên người nhỏ bây giờ chẳng còn vật dụng gì để tránh lạnh cả.
Vậy nên theo bản năng, tôi chạy vút đi về chỗ cũ nơi mà tôi đã bỏ mặc bé Phương lúc nãy bất chấp tiếng gọi í ới của ông chủ bãi giữ xe.
Có dầm mưa mới biết nó lạnh cỡ nào, nhất là những cơn mưa tháng 12
thì vô cùng lạnh buốt, cái ướt giá băng của những hạt mưa, cái lạnh thấu xương của những cơn gió cứ hòa hợp vào nhau đánh vào người tôi như
những đòn nội công ác liệt chỉ muốn kết liễu đối phương ngay từ những
chiêu đầu.
Nhưng chạy đến nơi thì chẳng còn ai nữa ngoài cái cổng công viên lạnh ngắt, xám xịt, tôi dáo dát tìm xung quanh với hy vọng có thể thấy nhỏ
đang trú tạm ở đâu đó, chỉ cần như vậy thôi thì tôi đã mãn nguyện rồi,
nhưng giờ đây một manh mối của nhỏ tôi còn chẳng có thì biết kiếm nhỏ ở
đâu được.
Bất giác, tôi trông thấy người phụ nữ bán hột vịt lộn đứng gần chỗ
trúng tối lúc nãy, chắc chắn rằng bà ấy sẽ biết một ít thông tin gì đó
của Phương vì lúc tôi đi thì bà ta vẫn còn ngồi bán ở đó, chắc rồi!
Nghĩ đoạn, tôi liền chạy đến chỗ trú của bà ấy mà hỏi han như chưa từng được hỏi:
-Dì ơi dì có thấy một cô bé, nhỏ con mặc váy xòe, cái người mà đừng gần dì lúc nãy không? Cô bé đó ở đâu rồi, có khóc gì không?
-Từ từ dì trả lời đã, mà con có phải là người lúc nãy đi chung với cô bé đó không?
-Dạ, con đây! Cô ấy sao rồi, giờ đang ở đâu ạ?
-Việc này thì dì cũng không rành nữa, chỉ biết lúc nãy sao khi con đi rồi thì con bé ấy khóc dữ lắm, thậm chí còn ngồi bệch xuống đất mà khóc luôn, đến khi trời mưa thì con bé ấy lủi thủi đi đâu thì dì không rõ.
-Khóc, khóc ư? – Tôi thì thầm trong miệng.
-Sao thế, bộ hai đứa có chuyện gì hả?
-Không có gì đâu, tạm biệt dì? – Tôi vùn chạy đi không để dì kịp gọi với.
Chạy, chạy và chạy là hành động duy nhất của tôi lúc này, chạy để
tránh xa khỏi cơn mưa,chạy để trốn tránh thực tại và chạy để hi vọng có
thể đuổi kịp được Ngọc Phương. Tôi đã mắc một sai lầm chăng, một khi
Ngọc Phương đã khóc thì chắc phải là một cú sốc lớn lắm, nhưng sự thật
là tôi chẳng còn cách nào khác ngoài lựa chọn cái sai lầm đó để đi.
Dù gì thì tôi chỉ là một thằng còn trai bình thường, ngoài việc đánh
đấm giỏi ra thì tôi chẳng còn một ưu điểm nào cả, nói đúng hơn thì tôi
chỉ là một thằng vô danh tiểu tốt như bao thằng con trai khác mà thôi,
được Hoàng Mai làm bạn gái là phúc đức bao đời tôi để lại rồi, thế nên
tôi chẳng cầu mong gì hơn nữa.
Một cô bé ngây thơ như Ngọc Phương thì nên đi cùng với những thằng cố tố chất, điều kiện hơn tôi gấp mấy lần mới xứng đáng, còn tôi thì chỉ
riêng Hoàng Mai thôi thì đã không thấy xứng với em rồi, đó là lí do vì
sao tôi không thể đáp lại Ngọc Phương trong cái tình cảnh éo le này:
-Phương ơi! Phương đang ở đâu vậy? – Tôi gào thét trong mưa chỉ mong em sẽ lộ diện.
Thế nhưng không có gì ngoài những tiếng lá cây ướt sũng khua nhau nghe xào xạc
-Nếu Phương còn ở đây thì hãy ra gặp mặt Phong đi!
Lần này chỉcó những tiếng mưa rơi lách tách trả lời tôi mà thôi.
Hết hi vọng thật rồi, từ nay chắc bé Phương sẽ không muốn gặp mặt
mình nữa, cô ấy thế nào cũng nghĩ rằng mình là một tên sở khanh, xấu xa, chiếm đoạt tình cảm của con gái, là kẻ thù của phụ nữ lúc nào cũng đem
lại thương đau cho họ, và còn nhiều nhiều điều khác nữa…
Chằng còn cách nào khác, tôi đành quay lại chỗ giữ xe mà lết thần tàn như chuột lột về nhà, ngay cả đến ông chủ giữ xe còn phải giật mình khi thấy tôi đi lật lờ như một cái xác sống vậy, nhìn kinh tởm, dị hợm đến
phát sợ.
Nhưng nếu như thế thôi thì vẫn chưa đủ tàn đâu, Sài Gòn hễ mưa thì
lại ngập, nhất là ở chỗ của tôi một khi đã ngập thì nước lênh lán như
biển, đã vậy mà mấy ông lái xe hơi, xe máy các kiểu cứ phóng nhanh vun
vút qua làm nước mưa, nước sình cứ bắn tung tóe vào người tôi như đạn
pháo.
Xui hơn nữalà lúc quẹo qua khúc cua về nhà thì tôi lại vấp trúng ngay cái ổ voi chưa kịp sửanên cả người và xe cứ chúi nhũi xuống mặt đường
đầy nước sinh bùn hôi tanhtrông phát tởm, trông phát khiếp nhìn muốn nôn cả bữa tối ra ngoài.
Phải khó khắnchậc vậc lắm tôi mới lết cái xe cà khổ của mình về tới
nhà được, ấy vậy mà vẫn chưa hết xui đâu, vừa mở cửa nhà ra thì đã thấy
Hoàng Mai ngồi chờ ở ghế sofa với vẻ mặt hết sức khó chịu rồi, có vẻ như cơn giận kiềm nén đã lâu nên gặp tôi là em xả ra ngay không kịp chào
hỏi:
-Anh đi học gì giờ này mới về?
Tôi thì chẳng còn hơi sức đâu để mà mở miệng nữa, em vừa hét xong câu đó là tôi ngã bệch ra cả sàn nhà luôn, vừa thở hồng hộc mà mắt cứ mở
trao tráo, thi thoảng tôi cố vuốt nước mưa lăn trên mặt nhưng chả được,
tay chân tôi hoàn toàn kiệt sức rồi, bây giờ chẳng thua gì cọng bún thiu cả.
-Phong, bị gì vậy? Anh ngồi dậy đi! – Hoàng Mai hối hả lấy cái khăn lau mặt cho tôi.
-M…mệt…quá rồi! Không nói được nữa! – Tôi thiều thào trong cơn mê.
-Bị sốt rồi,trời ơi sao lại dầm mưa thế này! – Em sờ trán tôi hốt hoảng.
-Anh…xin…lỗi,anh…về…trễ!
-Giờ này còn xin lỗi gì nữa chứ, Phong cứ nằm đấy đi, để Mai lấy chai dầu gió đã!
-Đừng đi mà,đừng có bỏ anh… – Tôi kéo ghì tay em lại.
-Không được đâu, phải lấy dầu gió xoa cho anh để ấm người đã! Không khéo bệnh lại nặng hơnđó!
-Không cần! Em ở lại đi! – Tôi càng giữ tay em chặt hơn.
Dường như đã bí cách với một tên cứng đầu bị sốt như tôi nên Hoàng Mai đã sử dụng vũ khí cực kì khủng khiếp, đó chính là:
Bé ơi, ngủ đi
Đêm đã khuya rồi
Để những giấc mơ đẹp
Sẽ luôn bên em
Bé ơi, ngủ ngoan
Trong tiếng ru ời
Vầng trăng, đợi em
Cùng bay vào giấc mơ
À ơi, à ơi, à à ơi…
Vừa hát em vừa lấy chiếc khăn lau đi những chỗ ướt trên người tôi
cùng với đó là những cử chỉ vuốt tóc, vuốt luôn cả mi mắt của tôi chùn
xuống làm tôi cứ buồn ngủ không thể nào tả được. Giọng hát của em đã hay sẵn rồi, giờ cộng thêm lời hát ru ngủ của “chúc bé ngủ ngon nữa” thế
nên chẳng thế nào khác được, tôi dần dần, dần dần chìm vào giấc ngủ
trong lời ru nhẹ nhàng, êm dịu của Hoàng Mai…
————————-
-Phương ghét Phong lắm, Phong là đồ tồi tệ, đồ nhẫn tâm, đồ vô cảm!
-Phong xin lỗi mà, Phong không thể làm gì khác!
-Đừng có biện hộ cho cái tính xấu của Phong nữa, Phương chán lắm rồi!
-Ơ, Phương à!
-Phong đi đi, Phương không muốn nhìn thấy Phong nữa, biến khỏi mắt của Phương đi!
-Phương đừng như thế mà, Phong rối lắm!
-Uổng công cho Phương thích Phong bấy lâu nay, giờ chỉ đổi lại là một câu trả lời phũ phàng, từ nay Phương sẽ rời xa Phong mãi mãi, vĩnh
biệt…
-Ơ Phương…! – Tôi hoảng hồn tỉnh dậy và nhận ra rằng đó chỉ là một cơn ác mộng
Ngoài cửa sổ những tia nắng vàng lóe đã chíu vào phòng tôi như báo
hiệu trời đã sáng, khắp người tôi giờ đây ướt đẫm mồ hôi, nhưng tôi có
thể cảm nhận được rằng cơ thể của mình đã khỏe hơn nhiều so với ngày hôm qua phải khụy cả chân xuống vì kiệt sức.
Cố gắng chồm người ngồi dậy để thư giản gân cốt, đột nhiên một chiếc
khắn ướt rớt xuống từ trên trán tôi. Cầm chiếc khăn mát lạnh trong tay
tôi biết chắc rằng không ai khác ngoài Hoàng Mai đã đắp nó cho tôi rồi,
và cũng không cần tìm em đâu xa bởi vì em đang tựa đầu vào cạnh giường
tôi mà ngủ ngon lành hệt như chú mèo con vậy.
Bất giác tôi bỗng thấy em xinh đẹp vô cùng, vẻ mặt tươi tắn, cổ điển
được ánh nắng chíu rọi làm nó trở nên hồng ửng một cách tự nhiên mà
không cần phải trang điểm. Nhưng có một sự thật thế này, từ ngày em làm
bạn gái của tôi thì tôi ít khi nào ngắm nhìn em lắm, bởi lúc nào em cũng diện một bộ mặt khó chịu khiến tôi hơi có ác cảm nên dần không chú ý
đến nét mặt của em nữa, nhưng cũng có lẽ tôi đã ngắm nhìn em đến chán
chê rồi nên cũng không chú ý nhiều như trước.
Vậy mà hôm nay được ngắm nhìn Hoàng Mai say sưa ngủ như thế này lại
phát hiện em dễ thương, xinh xắn cực luôn. Bởi thế do quá phấn khích mà
tôi đã lòn tay véo má em một cái cho đã thèm, ai ngờ đâu bị em bắt ngay
tại trận, thó luôn cái tay véo làm tôi chẳng thể nào phi tan vật chứng
được:
-Phong dê cụ, nhân lúc người ta ngủ mà lợi dụng hở! – Em dụi mắt nũng nịu.
-Th…thì thấy dễ thương quá, véo tý! – Tôi cười giả lả chữa thẹn.
-Sao lúc người ta thức đó không véo đi, sao lại canh lúc ngủ, bộ còn có ý đồ gì nữa sao? – Em nhìn tôi cười tủm tỉm.
-Bậy, làm gì có ý đồ nào khác! Véo thế đủ rồi, hề hề!
-Ừ cứ véolén riết đi, mai mốt hai má em mà xệ xuống như bà già thì anh rán mà chịu!
-Éc, có dzụđó nữa hả?
-Sao lạikhông, lúc trước em hay nựng má em trai của em thì mẹ cũng có nói thế mà!
-Uầy, con nít khác, người lớn khác!
-Anh nhìn em chỗ nào mà ra người lớn vậy!
-Ơ thì… -Tôi bối rối đến đỏ mặt vì bị em gài hàng.
-Thôi khôngnói chuyện đó nữa, anh biết chọc ghẹo, đùa giỡn thế này thì chắc cũng khỏi rồi nhỉ?
-Ờ hề hề, anh con nhà võ khỏe mạnh mà!
-Chưa hỏi tội anh hôm qua tại sao dầm mưa như thế là hên rồi đấy còn khỏe với mạnh nữa! – Em chu mỏ giận dỗi.
-Eo, anh xin lỗi mà!
-Vậy nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì đi nào?
-Ơ, chuyện gì là chuyện gì?
-Thì chuyện ở nhà Ngọc Phương , hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lăn ra sốt hết thế?
-Sao, Ngọc Phương cũng bị sốt à? – Tôi giật thót.
-Ừa, sáng nay em gọi qua nhà Ngọc Phương hỏi chuyện thì gặp ba của
bạn ấy nói là Ngọc Phương đang bị sốt cao lắm, còn định hỏi tội anh đã
làm gì bạn ấy đấy!
-Ẹc, chẳng lẽ hôm qua Phương cũng đã dầm mưa cả đêm sao? – Tôi lều bều trong miệng.
-Nói cho em nghe xem, nếu không anh sẽ lãnh hậu quả mọi chuyện đấy, em không can thiệp vào đâu!
Xét tìnhhình cho thấy sự việc đã đi xa quá mức tưởng tượng của tôi
rồi thế nên tôi chẳng biết làm thế nào để giải quyết việc này nữa, để
lâu chắc chắn sẽ gặp hậu quả khôn lường như Hoàng Mai đã nói, dù gì thì
em cũng là bạn gái của tôi mà, chắc sẽ thông cảm cho tôi thôi.
Vậy nên tôi đành ngồi xuống giường mà kể hết mọi việc giữa tôi và Ngọc Phương cho em biết…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...