Như tôi đã nói, chuyện của Ngọc Phương đã dần đi đến những hồi kết
rồi và ngày thứ 7 hôm này chính là ngày kết thúc của nó, vừa mới sáng
nay lão Trung đã cử hai đàn em của mình đến để bắt Ngọc Phương đi nhưng
may mắn là tôi và Lam Ngọc đã kịp thời ngăn cản vụ này, nhưng hậu quả
của nó để là tôi đã bị ông hiệu trưởng để mắt đến, giờ đây tôi phải cẩn
thận giữ mình trước mặt ông ấy, nếu không thì cả cơ hội bảo vệ Ngọc
Phương cũng không có.
Quả đúng như dự đoán, khi đến tiết sinh hoạt lớp thì cô Thanh chủ
nhiệm đã kêu đích danh tên tôi đứng dậy để thẩm tra vụ đánh nhau lúc
sáng, tuy tôi là học trò cưng của cô Thanh về khoảng anh văn nhưng với
vụ việc khá là nghiêm trọng thế này thì có cưng cỡ nào cũng phải xử cho nghiêm minh:
-Phong này, thầy hiểu trưởng đã kể cho cô nghe hết sự việc lúc sáng rồi, cô thất vọng về em lắm đấy!
-Em biết thưa cô…! – Tôi xui xị.
-Cô không dám nói gì về chuyện của Ngọc Phương cả, chỉ là muốn nhắc em về việc đánh nhau trong trường thôi.
-Nhưng tình huống đó là bất đắc dĩ mà cô…!
-Cô không cần biết có bất đắc dĩ hay không, nhưng em đánh nhau ở trong trường là sai rồi đấy! – Cô cương quyết.
-Uầy…! – Tôi đuối ly chẳng nói được gì hơn.
-Còn em nữa Lam Ngọc, phải quản lí lớp chặt hơn nữa có biết không?
-Em rõ, thưa cô…! – Nhỏ Ngọc nghiêm nghị.
-Chúng ta là một đại gia đình, đoàn kết thương yêu nhau là đúng,
nhưng không phải vì thế mà bao che cho nhau những việc xấu, các em đã rõ chưa? Đã là lớp chọn thì phải làm gương cho những lớp khác chứ?
-Dạ…! – Cả lớp uể oải đồng thanh.
Cảm giác lúc đó tức lắm các bác ạ, uất ức không thể tả, mình làm một
việc tốt đường đường chính chính mà không thể giải thích cho ai được, mà nếu có giải thích cũng chẳng có ai tin lời một đám học sinh loi nhoi
lớp 10 nói hết, bởi thế người ta có câu: tình ngay lí gian là như thế
này đây.
Cơ mà cũng may một điều là cô Thanh chẳng hỏi gì thêm ngoài việc dặn
dò chúng tôi phải học hành nghiêm túc cả, dường như cô cũng cảm nhận
được chúng tôi có điều gì đó khó nói nên chỉ hỏi qua loa cho có lệ rồi
trở lại tiết sinh hoạt bình thường ngay, đúng là hiểu học sinh không ai
khác ngoài giáo viên.
Lần này tâm điểm của tiết sinh hoạt này không phải chuyện đánh nhau
hồi sáng của tôi mà là vụ mất tích của cu Toàn nhà ta, tính đến nay thì
nó đã mất tích được 3 ngày rồi, theo như nội quy thì đã bị hạ một bật
hạnh kiểm vì đã nghĩ học không phép 3 buổi rồi, mà thằng quỷ đó lại là
lớp phó học tập nữa, tội càng thêm tội, nặng càng thêm nặng, thế nhưng
làm sao có thể hạ hạnh kiểm một người mất tích 3 ngày được chứ.
Phải nói qua một tý là lớp tôi được chia làm bốn tổ, mỗi dãy là một
tổ, bắt đầu từ cửa vào là tổ 1, 2, 3 và 4. Theo như vị trí chỗ ngồi thì
Lan là thành viên ở tổ 1, Nhi lùn, Kiều ẹo ở tổ 2 cùng với Lam Ngọc, tổ 3 gồm có tôi, Khanh Khờ, Toàn phởn và cả Hoàng Mai nữa, ghét nhất là con
nhỏ Tiên vượn ở tổ 4 lúc nào cũng chầu chựt bơm đểu tôi cho bằng được.
Nghe tin thằng Toàn phởn nghỉ học không phép 3 ngày bọn tổ 4 khoái
chí lắm, liền lên bảng thông báo ngay, cái này là thi đua theo dõi chéo
mà, tổ 1-2 theo dõi nhau, tổ 3-4 theo dõi nhau:
-À bạn Nguyễn Nhật Toàn do nghỉ học không phép 3 buổi nên…
-Ê khoang, không được trừ thằng Toàn…! – Tôi mở miệng quát to
-Sao lại không hạ hạnh kiểm bạn ấy? 3 ngày không phép rồi đấy! – Nhỏ tổ trưởng tổ 4 kênh kiệu.
-Nó đâu phải nghĩ học không phép đâu, có lí do chính đáng đấy chứ.
-Giấy phép đâu?
-Không có, nhưng…mà…không được trừ…!
-À, bạn Phong trật tự để các tổ trưởng còn chấm điểm thi đua…! – Lam Ngọc nháy mắt ra hiểu cho tôi đừng làm càng nữa.
Thiệt là ấm ức đến cùng cực mà, Toàn phởn khi không mất tích rồi còn
bị hạ hạnh kiểm oan mạng nữa, rốt cuộc mày đã chết ở cái xó xỉn nào rồi
hả Toàn, phải báo mộng cho tao một tiếng để còn biết đường mà kiếm xác
của mày chớ…? Ơ, lạy cụ con tức quá nói chơi thôi đừng làm thiệt tội
nghiệp thằng nhỏ…!
Sau khi công bố kết quả thi đua lớp, tổ 3 của tôi đương nhiên nằm
chiểm chệ ở vị trí…chót bảng, vụ nghỉ học của thằng Toàn đã làm ảnh
hưởng lớn đến số điểm của tổ tôi, giá mà nó không mất tích mấy ngày liền thì tệ gì cũng hạng nhì chứ ít, chỉ sợ có tổ 1 của Lan mà tôi, công
nhận tổ đó quy tụ toàn học sinh giỏi với lại chăm nữa, tuần nào cũng về
nhất hết, tổ tôi tính ra chỉ có thằng Toàn với nhỏ Phương, mà thằng Toàn lại mất tích thì thành ra chỉ có một mình nhỏ Phương gánh cả team thôi, làm sao mà nổi chứ.
Và phần thưởng cho đội về chót là một suất quét lớp nguyên tuần dành cho tất cả các thành viên trong tổ.
“Phân công làm sao thì phân công, miễn lớp sạch sẽ từ đầu tuần đền
cuồi tuần thì duyệt”, cái nhỏ lớp phó lao động trời đánh đã từng nói thế và cho đến nay vẫn còn được áp dụng, “cán bộ gì vô trách nhiệm” tôi
cũng đã từng nói thế và đến giờ vẫn còn bị nhỏ hăm he, hành hạ…
-Các em còn ý kiến gì không? – Cô Thanh chốt chặn.
-Dạ, không…?
-Được rồi, các em về…!
Như mọi khi, vừa dứt câu chốt của bà cô chủ nhiệm là cả lớp ùa ra như ong vỡ tổ, đứa nào đứa nấy phởn ra mặt, vì hôm nay là bữa sinh hoạt
cuối tuần rồi mà, được nghỉ hẳn một ngày luôn chứ ít, chưa kể tối thứ 7
không cần phải học bài nữa, hề hề. Nói thật xem, mấy bác có từng ước
ngày nào cũng là chiều thứ 7 không, chắc là có rồi chứ gì, học sinh mà
lị…
-Anh Phong, từ nay em không dung túng cho anh nữa đâu! – Hoàng Mai nũng nịu, đấm nhẹ vào vai tôi.
-Hả, nói gì?
-Từ nay làm việc gì cũng phải thông qua sự đồng ý của em đó nha…!
-Sặc, thế thì còn gì là tự do nữa?
-Chẳng phải anh đã bảo còn gì, như vầy nè, e hèm :”còn về em Hoàng
Mai, em là bạn gái của anh nên có việc gì thì hãy khuyên nhũ anh được
chứ?” – Em gằn giọng bắt chước điệu bộ của tôi lúc sáng.
-Ừ thì vậy, chỉ là khuyên nhũ thôi…! – Tôi xui xị.
-Nhưng suốt giờ học em đã suy nghĩ lại rồi, khuyên nhũ chi bằng hỏi ý kiến trước, thế có hay hơn không? – Em nheo mắt đá xoáy tôi.
-Uầy, tù chung thân…! – Tôi lắc đầu ngao ngán.
-Chồng ngốc hông thương em hỡ? – Mai tròn xoe mắt.
-Có chớ, sao lại hỏi thế?
-Nên sau này phải hỏi ý kiến em đó nhe, em có gì cũng hỏi ý kiến anh, được chưa?
-Cứ vậy đi…! – Tôi tặc lưỡi tiếc rẻ tuổi thanh xuân.
Trong dòng người xô bồ của buổi tan trường, thật khó để nhận ra đứa
nào trong lớp mình, đứa nào học lớp khác, bởi vì tất cả học sinh đã hòa
làm một trở thành một đám trắng to lớn, ngó nghiên ngó ngửa, ngó ngang,
ngó dọc đều chỉ thấy toàn là một màu trắng của đồng phục học sinh, đứa
nào tinh mắt lắm mới có thể dòm ra được vài đứa, ít nhất là bạn thân của mình.
Thế nhưng giờ đây thật không khó để nhận ra Ngọc Phương và cả Lam
Ngọc đang lúi cúi nói chuyện gần cây bàng ở sân trường, bởi lẽ nếu chỉ
có 2 người đứng đó thì tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn ra được, nhưng lần này
Phương và Ngọc còn đứng nói chuyện với một cặp trung niên nữa và cặp
trung niên không ai khác chính là mẹ kế của Ngọc Phương và cả ba ruột
của nhỏ.
Phải rồi, ngày hôm này chính là ngày về của ba nhỏ Phương mà, thảo
nào lão Trung lại ra tay vào lúc sáng sớm như vậy, chắc có lẽ muốn cho
Ngọc Phương về nhà sớm để ổn định chỗ ở nhưng bị tôi và Lam Ngọc cản trở nên hai người đó phải nhờ đến ba ruột của nhỏ Phương ra mặt, kiểu này
thì nhỏ Phương không muốn về cũng không được, nguy…
-Nhanh lên Mai…! – Tôi kéo tay Hoàng Mai chạy đến chỗ nhỏ Phương.
Vừa đến nơi, giọng nhỏ Ngọc đã oang oang lên nghe chắc nịt nhưng có phần miễn cưỡng và thua thiệt:
-Thưa bác, Ngọc Phương không thể về nhà bây giờ được ạ?
-Sao lại không về, Phương là con của bác mà?
-Lí do khó nói lắm…!
-Con nhỏ này nói xạo đấy, dám bắt cóc con gái của của bà à?
-Con xin đính chính lại là không có chuyện bắt cóc gì ở đây cả, chỉ
là Ngọc Phương không thể về nhà bây giờ, bạn ấy cũng muốn thế mà.
-Sấc láo à, con Phương lúc tỉnh lúc mê bị tụi bây lừa gạt, cái gì cũng nghe theo.
-Xin cô hãy nói đàng hoàng.
-Tao không biết, đưa con bé ấy cho tụi tao! – Bà ta hầm hố xông lại chỗ Ngọc Phương
-Cô không được đụng đến Ngọc Phương…! – Tôi lao đến, gạt phắng tay của bà ta ra.
Thấy tôi bất thình lình xuất hiện, bà ta hơi sợ sệch nhưng cũng nép sau chồng mình mà bô bô cái miệng thâm độc:
-Đấy, cái thằng này bắt cóc con gái mình đấy, báo công an bắt nó đi…!
-Này, tôi không có bắt cóc Ngọc Phương, bà ăn nói cho đàng hoàng! – Tôi tức tối gắn giọng.
-Đó thấy chưa, thấy nó mất dạy chưa…?
-Bà từ từ đã, này sao con lại giấu Ngọc Phương của bác vậy! – Ba Phương từ tốn.
-Thưa bác…! – Tôi cứng họng vì nói ra thế nào cũng bị coi là trò đùa.
-Sao…không nói cho bác biết đi…?
-Nó có nói được gì đâu, vì cơ bản là chính nó đã dụ dỗ con gái nhà mình mà…! – Bà ta giở giọng xảo trá.
-Tôi không…?
-Tốt nhất là con nên nói thật ra đi, bác sẵn sàng bỏ qua chuyện con đã giấu Ngọc Phương mấy ngày qua?
-Thật là khó nói lắm bác à…
-Phải đó bác, vì chưa có chứng cứ nên không tiện nói ra… – Hoàng Mai cũng nhiệt tình nói hộ.
-Các con lúc nào cũng nói có lí do, mà không nói ra được, hỏi xem bác có tin được không, Ngọc Phương là con gái của bác, bác không đón nó về
nhà được à?
-Được nhưng mà…!
-Có chuyện gì vậy…?
Đến lúc này thầy hiệu trưởng và cả cô chủ nhiệm cũng có mặt, quả thật là một tình huống tiến thoái lưỡng nan mà, rút lui thì bị coi là bọn
lừa gạt, mà nói ra thì không ai tin lại bị quy vào tội vu không người
khác, kiểu nào cũng chết, kiểu nào cũng thiệt thòi, đúng là đám con nít
non nớt tụi tôi không thể nào chống lại người lớn được, việc này đã đi
quá sức tưởng tượng rồi.
-Thầy với cô làm chứng dùm tôi, cái thằng nhóc này nè, nó dụ dỗ con
gái nhà tôi đi mấy ngày liền, xem có thằng con trai nào thế không? –
Được nước, bà ta càng lần tới.
-Có thật vậy không Phong? – Cô Thanh lo lắng nhìn tôi.
-Thật là vậy nhưng không phải là dụ dỗ thưa cô…! – Tôi càng rối trí chẳng biết nói gì.
-Đấy, tôi có nói oan cho nó không, nó đã dẫn con gái tôi đi mấy ngày liền mà…!
-Nhưng tôi không có bắt cóc hay dụ dỗ gì sấc, chỉ là muốn bảo vệ Ngọc Phương… – Nữa chừng nhỏ Ngọc chặn họng tôi lại.
-Bớt nói bậy đi…! – Nhỏ gằn giọng nhắc nhở.
-Bây giờ nói chung là mấy đứa không nói được lí do phải không?
-Dạ…! – Lam Ngọc và Hoàng Mai đáp thay tôi.
-Vậy bác dẫn cón gái bác về nhà. Còn chuyện dụ dỗ gì đó bác cũng chẳng muốn hỏi tới nữa.
-Nhưng mà…! –Tôi ấm ức.
-Trò Phong, đấy đích thực là ba của Ngọc Phương, trò còn muốn chối cãi sao? – Đến phiên thầy hiệu trưởng lên tiếng.
Đến nước này, chúng tôi đã thua hoàn toàn không còn một cơ hội phản
kháng được nữa, sự việc này đã làm chúng tôi thiệt hại quá nhiều rồi,
ban đầu là thằng Toàn rồi bây giờ tôi đang đứng trước nguy cơ bị đuổi
học, sự việc đã đi quá mức bình thường để đám con nít bọn tôi xen vào
rồi, có lẽ chúng tôi nên rút lui tại đây thôi, chắc Ngọc Phương sẽ sống
tốt ở nhà của mình mà, ít nhất là cho đến khi ba của nhỏ lại đi công
tác…
Thế nên cả 3 chúng tôi đành lặng nhìn Ngọc Phương líu ríu theo ba
mình về nhà mà không khỏi xót lòng, đáng lẽ người tốt như Ngọc Phương
phải được hạnh phúc chứ, cớ sao người xấu lại ung dung tự tại mà người
tốt phải chịu thiệt thòi như thế sao? Đúng là cuộc đời luôn lắm chuyện
bất công, mặc dù tôi đã được ba tôi dạy nhiều về điều này rồi thế nhưng
đến nay, tôi mới được tận mắt chứng kiến một sự việc trớ trêu đến thế
kia chứ.
Thật là không cam tâm chút nào khi biết được Ngọc Phương sẽ bị mụ mẹ
kế đó hành hạ những khi ba của nhỏ không có ở nhà, đúng là một mụ đàn bà độc từ trong ra ngoài, độc từ lời nói đến hành động, không hiểu sao mà
ba của Ngọc Phương lại yêu một người như bà ta được chứ, một con mụ ác
độc nhất tội từng thấy, ác hơn bà mẹ kế của lọ lem, ác hơn bà hoàng hậu
trong bạch tuyết, chẳng còn gì để so sánh với bà ta nữa.
Nghĩ lại thì chúng tôi chẳng còn gì để mà mất nữa rồi, nếu nói ra sự
thật thì cùng lắm tôi sẽ bị đuổi học thôi, nhưng bù lại mọi người sẽ
biết được bộ mặt thật của bà ấy, nếu không thì chí ít cũng phải có một
chút nghi ngờ về bà ta chứ, nếu quả đúng như thế thì sự hi sinh của tôi
chắc sẽ có ích lắm. Được, tôi sẽ nói, nói hết tất cả bí mật của bà ta
cho mọi người biết, dú có tin hay không thì tôi vẫn nói:
-Khoang đã…! – Tôi lớn giọng thu hút sự chú ý.
-Chuyện gì vậy Phong…! – Hoàng Mai lo lắng, thúc nhẹ vào tay tôi
-Dù gì cũng không còn gì để mất, thì con cũng xin nói với bác một bí mật…! – Tôi bắt đầu hướng sự chú ý đến ba của Ngọc Phương.
-Thôi đi đi ông…! – Mụ mẹ kế sợ sệch giục ông chồng đi
-Con muốn nói bí mật gì? – Ba Phương vẫn bình thản nhìn tôi.
Khắp sân trường giờ vẫn còn lác đác những học sinh ra lớp muộn, vì
nghe được những tiếng la hét của tôi nên cũng đứng nán lại xung quanh
tạo thành một vòng tròn lớn không cách xa chỗ chúng tôi đứng là bao.
-“Tốt, càng nhiều người biết càng hay”
Hít một hơi thật sâu để lấy hết dũng khí, tôi chỉ tay vào mặt mụ mà hét lớn:
-Bà ta là kẻ lừa đảo…
Vừa dứt câu, tất thảy mọi người đều ồ lên đồng loạt làm nhốn nháo cả một góc sân trường, phải vất vả lắm ông thầy hiểu trường mới dẹp loạn
được cái đám đông đó, thế nhưng vẫn có một vài tên tò mò lén lén đứng
coi từ tầng trên xuống, nhưng giờ tôi không quan tâm lắm đến chuyện đó,
vẫn bình tâm mà tiếp tục sự nghiệp công tố viên của mình:
-Thôi đi đi ông, thằng nhóc đó khùng rồi…! – Mụ vẫn chèo kéo chồng mình đi khỏi.
-Khoang đã nào bà, để tôi hỏi thằng nhóc – rồi ông ấy quay sang tôi – con nói rõ hơn xem nào?
-Trong lúc tình cờ đi dạo ở công viên, con bắt gặp bà ta đang đi với
một người đàn ông lạ, và người đang ông đó chính là người yêu của bà ta?
-Rồi sao nữa? – Ông sốt sắng.
-Hai người họ bàn kế chờ cho bác chuyển nhượng một nữa tài sản cho bà ta rồi bà ta sẽ trốn đi cùng với người tình của mình đó!
-Ông đừng có tin lời nó…! – Bà ta mặt mày giờ đã tái nhợt.
-Nào còn gì nữa không? – Ba của Phương vẫn không để tâm
-Vẫn còn, Ngọc Phương ở nhà lúc nào cũng bị bà ta đánh đập dã man, bị ép buộc phải sống vất vả trong thư viện của trường, đến khi bác về bà
ta mới đến đón bạn Phương trở lại như ngày hôm này đấy
-Vẫn còn chứ…?
-Còn một thông tin nữa nhưng không chắc! – Tôi đăm chiêu.
-Cứ nói…!
-Kiều Linh con của bác và bà ta không phải là con ruột của bác, mà là con của bà ta với gã tình nhân đó…!
-Mày nói láo…! Tao sẽ kiện mày tội vu khống… – Mụ tức tối phản pháo.
-Này bà, nếu như không phải bà làm thì cứ im miệng để tôi hỏi, có tật giật mình sao? – Ba Phương nhíu mày
-Ơ, em…! – Mụ xui xị lùi ra sau.
Sau những chuyện chấn động nhứ thế cứ tưởng ba của Ngọc Phương sẽ tức tối lắm chứ, vậy mà trông sắc mặt vẫn bình thản như chưa xảy ra xuyện
gì hay sao? Rốt cuộc ông ấy có tin lời tôi nói không?
Như để xác thực lại điều đó, ông ấy lại hỏi tôi:
-Đã hết rồi chứ…?
-Dạ hết rồi…! – Tôi thở phào vì mình đã đóng tròn vai.
Thế nhưng ông ấy lại chốt một câu làm tôi không thể ngờ được:
-Bằng chứng đâu?
-Dạ….! – Tôi cứng họng thực sự.
-Không có bằng chứng phải không? Chúng ta đi thôi…! – Ba Ngọc Phương
lạnh lùng quay lưng đi bỏ lại tôi giờ đây tưởng như đã hóa đá.
Việc quái gì đang xảy ra thế này, ông ta bắt mình nói huyên thuyên
muốn rụng cả lưỡi rồi cuối cùng chỉ cốt một câu “bằng chứng đâu?” rồi
lạnh lùng bỏ đi như thế sao, thực sự ông ấy đang nghĩ cái gì vậy, không
nghi ngờ gì về bà vợ kế của mình sao? Không được, tôi phải hỏi cho ra
lẽ:
-Bác khoang đi đã…!
-Còn muốn nói gì nữa? – Ông ấy vẫn từ tốn.
-Bác không tin những lời con nói sao?
-Không…
-Nhưng những lời con nói đều là sự thật đó, con thề với bác…
-Thề thốt thì ai chẳng thề được, thề không có chết đâu con à…
-Nhưng bác phải biết suy xét chứ?
-Suy xét việc gì?
-Việc của Ngọc Phương!
-Chỉ một câu thôi, bằng chứng đâu?
-Con…con…không có…! – Tôi uất nghẹn, rít qua từng kẻ răng.
-Thế thì đừng vu khống người khác một khi chưa có chứng cứ…!
Thế rồi ông ấy vẫn quay lưng bước đi, mặc cho tôi cứ đứng chết trân
như trời trồng mà chẳng làm được gì, sao ông vô tâm quá vậy, con gái ông sẽ bị hành hạ đó, tài sản của ông sẽ bị chiếm đoạt đó, ông không quan
tâm sao, ông là người cha vô trách nhiệm, một người yêu đương mù quáng,
phen này có bị đuổi học tôi cũng nói, tôi nhất quyết sẽ nói:
-Khoang đi đã….
-Con còn muốn gì nữa đây? Đã giỡn đủ rồi đấy? – Ông ấy dường như cũng mất bình tĩnh.
Cơn ấm ức đã lên đến đỉnh điểm, tôi dõng dạc to miệng:
-Bác là một người cha vô tâm…
-Như thế nào?
-Ngọc Phương bị đánh đập, bị hành hạ dã man, bác đi công tác xa có
biết được không, bác có rành bằng những người bạn thân như chúng con
không?
-Thế thì sao…?
-Ngọc Phương đã từng khóc, khóc rất nhiều, những nỗi đau khổ đó bạn
ấy chỉ để sâu vào tim không muốn cho ai biết cả, nếu con không tình cờ
bắt gặp mụ ta đang hành hạ Ngọc Phương thì con cũng không tin vào đều
này đâu. Bác có bao giờ nghĩ nguyên nhân Ngọc Phương không nói không?
-Nguyên nhân ra sao?
-Tất cả chỉ vì mụ đàn bà này đã chèn ép Ngọc Phương phải rời khỏi nhà đến sống trong một cái thư viện cô đơn lạnh lẽo suốt 3 năm trời, bác có tưởng tượng được cuộc sống lúc đó của Phương như thế nào không? Thế mà
bạn ấy không dám nói ra, chỉ vì mong muốn bác được hạnh phúc bên mụ đàn
bà ác độc này thôi.
-Con là gì của Ngọc Phương vậy hả?
-Chỉ…chỉ là bạn bình thường thôi. – Tôi ấp úng.
-Chỉ là bạn bình thường thì đừng có xen vào chuyện vủa người khác,
con có biết những lời nói không bằng chứng như thế có thể phá vỡ hạnh
phúc gia đình người của khác không? – Ông ấy đã mất bình tĩnh thực sự.
-Con không quan tâm, bởi vì những lời nói đó hoàn toàn là sự thật,
con không bao giờ đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác đâu, con là con nhà võ, một lời nói ra không bao giờ hối hận, chí ít là đến lúc
chết…
-Con chỉ là một thằng nhóc con thôi mà dám to mồm với người lớn là, học ở đâu cái thối như thế vậy hả?
-Con không học ở đâu cả? Chỉ tại bác là một người cha vô trách nhiệm, không chăm lo cho con gái nên con cảm thấy bất bình thôi.
-Nhưng lời nói của con chung quy lại thì chỉ là một phía, không bằng
không chứng , ai mà tin. Bác cũng có thể nói con dụ dỗ con gái bác đấy,
con chịu không?
-Con…! – Tôi dần đuối lí.
-Bây giờ bác hỏi lại một lần nữa, con có bằng chứng để chứng mình cho những lời nói đó không?
-Con không có nhưng xin cam đoan chắc chắn là nhưng thế!
-Vô căn cứ.
-Người cha vô trách nhiệm.
-Con nít ranh.
-Yêu mù quáng…!
-Tất cả mọi người thôi đi….
Giữa bầu không khí căng thắng của cuộc khẩu chiến long trời lở đất,
quỷ khóc thần sâu, tan nhà nát cửa, một giọng nói quen mà lạ cất lên làm tất cả mọi người dường như chết lặng trong sự kinh ngạc tột độ. Một
giọng nói quen mà lạ, lạ vì tất thẩy mọi người đều chưa nghe giọng nói
đó bao giờ cả, còn quen vì người phát ra giọng nói đó chính là Ngọc
Phương, lần đầu tiên từ lúc trong phòng y tế đến giờ, tối mới có thể
nghe lại giọng nói của nhỏ một lần nữa, và lần này rõ hơn gấp trăm, gấp
nghìn lần…
-Phương…? Con đang nói đấy à…! – Ba em còn chưa tin vào tai mình.
-Phải, con đang nói, con đã nói, con muốn nói vì sự vô tâm của cha…!
-Là như thế nào…!
-Tất cả đúng như bạn Phong đã nói, những lần ba đi công tác, dì ấy và cả đứa con riêng đều đánh đập hành hạ con không thương tiếc. Vì muốn
mọi chuyện êm xuôi, con phải rời khỏi nhà để sống ở thư viện đã 3 năm
rồi, đáng lẽ ra con không muốn nói việc này đâu, nhưng mọi chuyện đã đi
quá xa rồi, con không muốn nói cũng không được.
-Vậy tất cả…?
-Là sự thật đó ba…
-Bà…! – Ông tức tối quay sang mụ mẹ kế.
-Em xin lỗi, chỉ là lúc đầu nó cứ im lìm nên em chỉ kích thích nó để
nó nói chuyện thôi mà, ai ngờ nó chịu không được nên mới bỏ nhà ra đi
thôi.
-Dì quả là một người nói láo trắng trợn, ngay cả tài sản của ba con dì cũng muốn chiếm.
-Ê nè, nói cho rõ ràng, dì nhận việc đã đánh con, còn việc chiếm tài
sản gì đó dì không có nhe, cả việc con Kiều Linh không phải con của ba
con nữa…tất cả là vu khống!
-Dì…! – Ngay cả khi Ngọc Phương đã lên tiếng cũng phải chịu thua.
-Phải đó con, chuyện dì ấy đánh con, ba sẽ làm sáng tỏ, còn việc
chiếm đoạt tài sản và con riêng gì đó nữa, phải có chứng cớ đã…!
-Hề hề, ai nói không có chứng cớ nào…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...