-Trùi ui, mình nghe nói mấy anh bí thư lớp trên đẹp trai lắm đó nha!
-Phải đó, nhất là anh bí thư đoàn trường nhìn cute ghê luôn!
Mấy nhỏ con gái đột nhiên tí tởn lên làm thằng Toàn phải đứng lên dẹp loạn:
-Thôi thôi mấy bà, qua giao lưu chứ không phải qua để mấy mà bu như kiến đâu nhen!
-Thì tụi tui cũng biết chứ bộ, hề hề! Mà tại mấy ảnh đẹp choai thui!
-Uầy, hết nói…
Thằng Toàn lắc đầu ngao ngán ngồi xuống tiếp tục hủ hỉ với bé Phương.
Còn riêng tôi chỉ lo có một điều, liệu thằng Nghĩa nó có biết bọn tôi đã chọc phá nó không, nếu không thì tốt, còn nếu biết thì tôi e là lần giao lưu kì này nó sẽ chẳng để bọn tôi yên thân đâu. Tính cách của thằng này xem ra thù dai lắm, vả lại nó đã bị mất mặt trước bao nhiêu người đêm qua, nếu nó biết được là do bọn tôi, chắc chắn nó sẽ không bao giờ bỏ qua.
-Ê, làm gì mà mặt mày căng thẳng thế?
Toàn phởn đột nhiên khều vai tôi.
-Thì cái vụ thằng bí thư đến giao lưu đó!
-Úi xời, kệ nó! Cho dù nó có biết là tụi mình thì làm được gì nhau chứ?
-Cơ mà tao vẫn lo, thằng đó nó xảo huyệt lắm!
-Uầy, cứ để anh mày giải quyết! Có tao thì khỏi lo thằng đó đi!
Chỉ vừa nói đến đó Ngọc Lan lại đứng lên nói to:
-À, mấy bạn đứng lên chào mừng mấy anh bên đoàn qua trại mình đi!
Tất thẩy cả đám lớp tôi đứng lên vỗ tay như pháo nổ chào mừng cả đám cán bộ đoàn bước vào trại. Thằng Nghĩa là người đến sau cùng và cũng là thằng hách dịch nhất trong mắt tôi. Nhìn nó tôi chẳng ưa chút nào, nhất là cái bộ dạng thư sinh kia nhìn phát tởm. cứ muốn tọng ột đấm vào mặt nhưng vì phải nhịn cho công cuộc hạ bệ nó nên tôi phải bất đắc dĩ làm mặt cười tiếp đón nó.
-Chào mọi người, anh xin tự giới thiệu, anh là bí thư đoàn trường hôm nay sang trại của các em để giao lưu, các em cứ gọi anh là Nghĩa cho thân thiết nhé!
-Dạ được anh Nghĩa!
Cả đám con gái tươm tướp quay tròn xung quanh tụi cán bộ cứ y như nó là diễn viên nổi tiếng đến giao lưu người ham mộ vậy, xốn mắt vô cùng. Tôi chỉ ngồi ở ngoài nhìn thôi đã thấy sởn cả da gà huống chi là ngồi quay quần bên thằng khốn đó có nước mà ói lên xuống mất. Nhưng vì còn Ngọc lan đang ngồi bên cạnh nó nên tôi chẳng thể nào ngơi mặt được, cứ phải canh chừng từng chút một từng cử chỉ thoái hóa của nó.
Cứ tưởng nó sẽ lo tiếp chuyện với tụi con gái lớp tôi mà quên bẳm tôi với bọn thằng Toàn đi, ấy thế mà tự nhiên nó gọi với:
-Này em phải tên Phong không? Cái em ngồi ngoài rìa đó!
-Ờ…à…dạ phải! Có chuyện chi đó anh?
-Sao em không ngồi vào đây chơi cho vui, ngồi ngoài ấy làm gì!
-Chân nó bị gãy đấy anh, bọn em ngồi ngoài này chăm sóc cho nó!
Toàn phởn vọt miệng nói thêm.
Ấy thế mà nó vẫn chưa chịu bỏ qua. Nghe tôi bị gãy chân, nó đột nhiên đứng lên về chỗ tôi:
-Đâu để anh xem, bị gãy mà không chịu đi bó bột à?
Nó cầm chân tôi nắn nắn.
-Đợi sau cắm trại này mới đi, vì chỗ gãy cũng nhẹ thôi, anh không cần lo!
-Thế à, có đau lắm không?
Nó bốp mạnh vào chỗ gãy lằm tôi trợn mắt hất tay nó ra.
-Đau đấy, anh đừng đụng mạnh!
-Ờ, thế mau tịnh dưỡng vết thương nhé!
Nó cười gian xảo ngồi nhõm dậy đi về chỗ cũ nhưng vừa bước một bước đầu, chẳng biết là do vô tình hay cố ý mà nó dẫm phải chai nước suối trước mặt bật ngửa ra sau chỗ tôi đang ngồi. Nếu giờ này mà nó té vào tôi, chỗ gãy thế nào cũng nặng thêm, nhưng lúc đó do chân đau nên tôi chẳng thể nào phản ứng kịp, chỉ biết nhắm mắt hứng chịu toàn bộ sức nặng của nó mà không một chút phòng bị.
May sao, khi thằng bí thư còn chưa ngã vào chân tôi, thằng Toàn liền co chân nhanh như cắt tung một cú đạp lên trên vào ngay lưng thằng bí thư khiến nó chới với bật ngược trở về trước.
Chưa hết, khi thằng Nghĩa còn chưa hoàn hồn thì từ đằng sau Lam Ngọc lao đến bồi thêm một cú đá ngang bằng mu bàn chân vào lưng khiến nó văng thẳng về phía trước lăn cù mèo ra nền đất hết mấy vòng.
-Tụi mày…ư…em làm cái gì thế hả?
Nó chống lưng thở dốc một cách thê thảm.
-Ơ, anh có sao không ạ? Vì lúc nãy gấp quá không còn cách nào khác để ngăn anh ngã vào chỗ gãy của bạn Phong nên tụi em mới làm thế, cho tụi em xin lỗi nha!
Lam Ngọc vội vàng đỡ thằng Nghĩa dậy, không quên kèm theo vài câu an ủi như mỉa mai khiến nó chẳng biết làm gì hơn ngoài nghiến răng cho qua chuyện để tránh bị gọi là kẻ lớn chấp nhất người nhỏ.
Sau khi ăn mấy đòn đá của thằng Toàn và Lam Ngọc thằng Nghĩa như chẳng còn muốn ở lại trại của tôi nữa. Nó xin phép cả trại ra về với lí do bận công việc nhưng tôi biết chắc rằng nếu nó ở lại sẽ càng quê mặt hơn với bọn tôi nên nó đã chọn cách rút lui để bảo toàn lực lượng trước mắt mặc ấy nường lớp tôi cứ nài nỉ nó ở lại. Biết sao được, ăn một vố khá đau mà.
-Hề hề, thấy anh mày chưa, ứng biến nhanh như cắt! Vừa trả thù vừa cứu mày một công đôi chuyện!
Toàn phởn nhướng mày vỗ ngực.
-Uầy, thì nhờ công lớn của mày vậy!
-Hừm, nếu như nói công của Toàn không thì không đúng lắm đâu!
Lam Ngọc khoanh tay trước ngực nguýt dài.
-Rồi, cú tống ngang của Ngọc cũng đẹp nốt, vừa lòng cả hai chưa?
-Hì, thế thì được!
Nàng nở nụ cười tươi rói như ánh ban mai rạng rỡ trải khắp khu cắm trại. Điều đó khiến tôi cảm thấy con đường để hạ gục thằng Nghĩa không còn xa nữa. Mặc dù chẳng biết đến khi nào nhưng tôi chắc rằng với sự trợ giúp của những người thân chí cốt như Toàn phởn và Lam Ngọc đây, tôi sẽ không đơn độc…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...