Cappuccino 2.0

Chừng chốc sau Lam Ngọc cũng dẫn cô y tế đến, tất đều cả ra khỏi trại để cô ý tê có đủ khoảng không chữa trị chiếc chân cho tôi. Theo như cô ý tế nói, chân phải tôi đã bị gãy, cần lên bệnh viện để bó bột, nhưng tôi đã xin ở lại đến hết thời gian cắm trại vì tôi chẳng biết được trong thời gian tôi không có ở đây thằng Nghĩa sẽ làm gì Ngọc Lan nữa, vả lại chỗ gãy cũng không phải là nặng, chí ít tôi cũng không cảm thấy đau mấy khi đi lại nên cứ để thế đã.
Sau khi bó nẹp đâu vào đó, tôi lại nằm trong trại như thể một bệnh nhân bị liệt nửa người chẳng thể vận động được. Những suy nghĩ vẩn vơ lại nhảy nhót trong đầu tôi như những con bướm đêm cứ bay chập chờn qua lại trước mặt. Cái tát của Ngọc Lan bây giờ không còn đau nữa nhưng nó đã di căn vào tim và cả mắt tôi rồi. Tim tôi cứ đập, mắt tôi bắt đầu rỉ ra những giọt nước cay xè.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi khóc vì một người con gái kể từ lúc chia tay Hoàng Mai đến giờ. Những lời nói chua ngoa và cả cái tát này nữa, nó làm tôi cảm thấy thật đau đớn và bất hạnh. Bên ngoài người ta đã bắt đầu tổ chức những trò chơi để các thí sinh tham gia, Toàn phởn, bé Phương, Khanh khờ và cả những đứa con gái khác đều rời khỏi trại để đi xem hoặc tham gia hết rồi, chỉ còn mình tôi trong trại này với một nhiệm vụ trông chừng đồ đạc bất đắc dĩ.
Không gian xung quanh tôi đầy ấp những tiếng cười nói vọng vào nhưng mặc nhiên chẳng có ai bên cạnh tôi cả. bạn bè thì vẫn là bạn bè, bạn thân cũng vậy, chẳng có ai có thể bên ta mãi được, có một lúc nào đó ta sẽ phải tự mình vượt qua khó khăn trước mắt. Đó chính là những thử thách giúp ta trưởng thành hơn trên đường đời phía trước đầy chông gai.
Nhưng thử thách vẫn là thử thách, nếu như nói không đau thì tôi đang tự dối chính mình. Cái cảm giác bị bỏ rơi nó khó chịu ghê gớm lắm, nó giày xéo trái tim tôi thành từng mảnh nhỏ bay trong khoảng không đen tối không lối thoát.
Những giọt nước mắt vẫn cứ ứa ra khỏi đôi mắt lờ đờ mỏi mệt của tôi, đã bao lần tôi muốn thiếp đi nhưng cái cảm giác bức rức chẳng thể nào để tôi yên thân. Tôi cứ nhắm mắt rồi lại mở, mở mắt rồi lại nhắm không biết bao nhiều lần, mỗi lần thế những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má nghe lạnh lẽo, cô đơn vô cùng.
Tôi tỉnh giấc khi cảm giác đầu mình như tựa vào một vật gì đó khá mềm mại. Nó chẳng phải là gối bởi nó có cả hơi ấm lẫn hương thơm phảng phất. Nhưng chỉ khi hàng nước mắt tôi được một bàn tay nào đó quệt đi, tôi mới biết được mình đang gặp chuyện gì:
-Con trai mà khóc, xấu hổ quá đi!

Ngọc Lan khẽ cười lau đi những giọt nước mắt còn vấn vương trên đôi má nóng hổi của tôi.
-Ơ, Lan…về rồi đó à?
-Suỵt khẽ thôi, kẻo mọi người biết được lại tò mò vào trại thì chúng mình chẳng còn được riêng tư thế này đâu!
-Ừ…ùm…!
Tôi trầm ngâm thở dài nhưng hành động đó đã lọt vào mắt của Ngọc Lan. Nàng nhẹ nhàng vuốt má tôi với bàn tay nhỏ xinh của mình:
-Còn đau không, lúc nãy Lan đã hơi nặng tay rồi!
-Không sao đâu, lỗi tại Phong cả mà! Tại Phong làm kì đà cản mũi thôi!
-Đừng giận Lan nha! Lan không có ý tát Phong đâu nếu như không làm thế Lan e là Phong không thể nào bước ra khỏi trại của tên bí thư được!
-Thế ra Lan không giận Phong sao?
Nàng nhăn mũi cốc yêu vào đầu tôi:
-Ngốc, Lan lấy cớ gì để giận chứ!
-Thế Phong yên tâm rồi, từ nãy giờ cứ tưởng Lan giận không thèm nói chuyện với Phong nữa!
-Hì, thế chân của Phong sao rồi!
-Cũng không có gì, chỉ là gãy bình thường thôi, 3-4 tuần sẽ khỏi ngay ấy mà! Chỉ có điều phải kiên cử đủ thứ!

-Xem ra Lan đã làm luyên lụy đến Phong rồi nhỉ?
Nàng đột nhiên trầm giọng làm tôi hốt hoảng:
-Không có đâu, đây là tai nạn ngoài ý muốn thôi mà!
-Lan đã quyết rồi Phong ạ! Phong đừng tham gia vào chuyện này nữa!
-Sao thế, mọi việc vẫn bình thường mà!
-Bình thường làm sao được! Chỉ mới mấy ngày thôi Phong đã bị tên bí thư hại đến gãy chân, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy đến nữa đây? Lan lo lắm, Lan không muốn Phong phải chịu khổ nữa!
-Không sao cả đâu, Phong chịu được mà vả lại nếu không có Phong ai sẽ giúp Lan chứ?
Tuy nhiên nàng chỉ lắc đầu cười vô hồn:
-Tự tay Lan sẽ giải quyết việc này, Phong không cần phải giúp chi nữa hết! Lan đã làm phiền Phong với mọi người quá nhiều rồi!
-Không được đâu, nguy hiểm lắm! Để Phong giúp Lan đi!

-Phong lo cho chiếc chân của mình trước đi đã, có lẽ từ nay Lan sẽ hạn chế gặp mọi người đấy, có gì Phong nói giúp mình một tiếng nhé!
-Không được, một mình Lan không làm gì được thằng bí thư đâu!
-Thôi, Phong nghỉ cho khỏe đi! Tạm biệt Phong nhé, Lan phải về trại cán bộ đoàn đây!
-Lan, đợi đã!
Tôi định vùng dậy đuổi theo nàng nhưng chiếc chân đau đã khiến tôi chùng bước, tôi chỉ biết gọi lớn tên nàng trong vô vọng mà không một lời hồi đáp.
"Chả lẽ chuyện phải đến nước này hay sao?"
End Chương 90


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui