Cappuccino 2.0

Hôm nay là ngày thứ 6, tức là ngày mai sẽ cắm trại vì thế các môn học hôm nay khá nhàn rỗi khi các giáo viên biết ý không trả bài. Nhưng không biết vì sao càng gần đến ngày cắm trại tôi lại càng cảm thấy trống trãi. Đó không phải chỉ xảy ra với trường hợp này không mà còn những ngày lễ khác từ khi Hoàng Mai chia tay với tôi nữa. Vào những ngày đó cứ hễ nhìn thấy cặp đôi nào đi tung tăng trên đường trong lòng tôi lại xuất hiện cảm giác đó, đây có phải là cảm giác ghen tỵ không, nhưng tôi biết là nó không dễ chịu chút nào.
Kết thúc một ngày học tẻ nhạt, tôi đi vật vờ như xác sống trên hành lang với tâm trạng uể oải như vừa mới tập luyện một môn gì đó rất nặng nhọc xong. Hôm nay dự định của tôi về nhà sẽ làm một giấc dài cho đến chiều rồi chạy ra ngoài công viên làm một tô mì phá lấu cho vững bụng và tiếp tục ngồi xem TV cho đến đêm.
Nhưng xem ra kế hoạch của tôi sẽ khó mà thực hiện được khi Ngọc Lan từ đang sau vỗ vai tôi:
-Nè, làm gì đi lang thang một mình vậy?
-Thằng Khanh chuồn về trước, thằng Toàn đi với bé Phương, trong lớp ít thân với mấy đứa con gái, đi với ai bây giờ?
-Hì, nghe tội nghiệp ghê chưa? Thế đi với Lan được hông nè!
-Hề hề, gì chứ cái này làm sao mà từ chối được.
Và thế tôi đi dọc hành lang với nàng nói chuyện toàn những thứ trên trời dưới đất mà chẳng nhận ra rằng cái cảm giác trống trãi đó đã hoàn toàn biến mất từ lúc nào. Ngọc Lan xuất hiện đã lắp đầy cái khoảng trống đó trong tim tôi. Thật không thể phụ nhận rằng, nàng đến bây giờ vẫn còn quan trọng với tôi rất nhiều.
Nhưng cuộc trò chuyện của bọn tôi nhanh chóng bị gián đoạn mới một vị khách không mời:

-Chào Lanna, em lại đi với bạn trai mình à?
Vâng đó chính là thằng bí thư đoàn trường, đang đi dọc hành lang chúng tôi lại gặp hắn đang đứng hóng gió ở trước cửa văn phòng đoàn với bộ dạng rất chi là hách dịch.
-Trông hai đứa vui nhỉ?
-Dạ, phải vui chứ anh!
-Lanna này, ngày mai em ở lại trường khoảng một tiếng được không?
-Ơ, để làm gì vậy anh?
-Cũng không có gì, chỉ là để phụ trách phần thiết bị cho việc cắm trại thôi!
-Thế là ngày mai em phải ở trường lại trường khoảng 1 tiếng ạ?
-Tất nhiên, người bên đoàn mà em!
Nghe hắn nói, mi mắt tôi cứ giật băn băn như chuẩn bị gặp chuyện gì xấu. Ngọc Lan là bí thư chi đoàn lớp, việc phụ trách phần thiết bị này ắc hẳn là sẽ có mặt nàng. Nhưng rõ ràng thằng bí thư này biết Ngọc Lan là con gái, tại sao phải để nàng làm những việc nặng nhọc kia chứ. Nhất định là có vấn đề trong này, chứ không phải đơn thuần là chuẩn bị thiết bị không đâu.
-À, anh bí thư ơi! Về mấy việc phụ trách này để em làm cho ạ!
-Em làm? - Nó hơi ngạc nhiên nhưng rồi bình thản trở lại – Hề hề, cũng được thôi, nhưng anh nói trước là nặng nhọc lắm đấy!
-Không sao đâu ạ, nếu nặng nhọc thì Lanna chắc sẽ khó làm hơn cả em nữa đấy! Cứ để em đi thay lỡ xảy ra chuyện gì anh nhỉ?
-Ờ, nếu được thế thì tốt! Thôi hai đứa đi thông thả nhá, ngày mai nhớ đến trường sớm!
Nói rồi thằng bí thư bỏ vào văn phòng đoàn với điệu bộ rất nham hiểm. Chắc chắn có điều gì đó rất mờ ám trong vụ việc này, chỉ là tôi nhất thời chẳng thể hiểu ra nổi. Nhưng đề phòng vẫn hơn.

-Xin lỗi Phong nha, lại làm phiền đến Phong rồi!
Ngọc Lan xụ mặt vân về tà áo.
-Không phiền gì đâu! Nếu để Lan đi với thằng bí thư này Phong mới lo đấy, chẳng biết thằng này sẽ làm gì?
-Vậy ngay mai Phong tính thật sao?
-Ừ thì vậy, dù gì nó cũng là bí thư mà! Phải nhịn chứ!
-Hì, ngốc!
Nàng khẽ cười cốc yêu vào đầu tôi.
-Mà Phong nè, chiều nay gia đình Lan có làm tiệc nướng ngoài trời! Phong có đến được không?
-Tiệc nướng ngoài trời hả?
-Ừa, trước đây gia đình Lan thường tổ chức như thế vào cuối tuần! Thế Phong có đi được không?
-À, tất nhiên rồi! Lúc nào Phong cũng rảnh mà!

-Hì, vậy chiều nay 2h sang nhà Lan nhé, sẽ rất vui đấy!
-Ừa, chắc chắn mà!
-Hì, vậy về thôi!
Tạm biệt nàng ở cổng trường. Tôi chạy xe về nhà với tâm trạng cực kì phơi phới. Lần đâu tiên tôi được tham gia một buổi tiệc nướng ngoài trời, vả lại còn ở nhà của Ngọc Lan nữa. Chắc chắn sẽ có sự hiện diện của ba mẹ nàng. Có khi nào nàng tận dụng việc này để ra mắt tôi với ba mẹ nàng không nhỉ. Chắc không đâu tôi chưa là gì với nàng mà, nhưng đây sẽ là một cơ hội để tôi chứng tỏ tài năng của mình đấy, chứ không ngơ ngáo như lần gặp trước đâu.
Sau khi tắm rửa gọn gàng sạch sẽ, tôi vận vào người bộ quần áo mình cho là ứng ý nhất rồi dong xe thẳng đến nhà Ngọc Lan.
Buổi trưa hôm nay nắng khá dịu, không oi bức như mấy ngày qua. Dường như ông trời cũng biết chiều lòng người khi hôm nay là ngày tôi đến nhà Ngọc Lan ăn tiệc. Những gợn mây cứ quấn quít lấy mặt trời làm cho cảnh vật trở nên mát mẻ hơn hẳn.
Có lẽ mặt tôi sẽ phởn như thế cho đến tận nhà Ngọc Lan nếu như không gặp hai cô câu Toàn phởn và bé Phương trên đường đi:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui