Tổng cộng chúng tôi có một tuần để chuẩn bị cho buổi cắm trại. Thoạt đầu nghe có vẻ khá ngắn nhưng so với công việc mà chúng tôi phải làm trong khoảng thời gian này thì cứ như dài đăng đẳng. Bởi lẽ chúng tôi chẳng làm việc gì ngoài luyện tập các trò chơi, cũng như các tiết mục cho buổi cắm trại này.
Thật vậy, nơi chúng tôi cắm trại là vườn Ông Mười ở quận 9. Nơi này thì đã có sẵn lều trại để cắm rồi, không cần chúng tôi phải cưa cây, chuẩn bị trại gì cho phiền phức cả. Mà cho dù có muốn chặt cây dựng trại cũng chẳng được. Thành phố thì làm gì có cây để chặt chứ, chặt bậy bạ bị công an dẫn lên phường như chơi.
Nhưng thay vào đó, hạng mục trang trí trại được đẩy lên cao nhất. Lớp nào lớp nấy đều muốn trại mình phải là trại đẹp nhất, lộng lẫy nhất, hoành tráng nhất. Hạng mục này không phải do đám con trai bọn tôi phụ trách mà là do Nhi Lùn, Kiều ẹo và có cả…Hoàng Mai nữa. Tôi không cần biết là ai trong nhóm này, nhưng miễn là có Hoàng Mai tham gia, tôi chắc chắn nhóm đó sẽ không bao giờ thua kém bất kì nhóm nào cả
Nhưng nếu để mỗi nhóm tự thân luyện tập thì chẳng bao giờ có kết quả tốt được. Thế nên cả lớp tôi đều nhất quáng sẽ tập trung tại một nơi nào đó rộng rãi sau mỗi buổi học để mỗi nhóm có thể tự luyện tập và sửa lỗi cho nhau nếu cần thiết.
Vấn đề lớn ở đây là bọn tôi sẽ đến nơi nào để luyện tập. Vì lần diễn văn nghệ lúc trước bọn tôi đã mượn nhà của Ngọc Lan rồi, không thể làm phiền nàng mãi được. Yêu cầu đặt ra ở đây là một ngồi nhà không cần khang trang nhưng phải có sân đủ rộng để bọn tôi luyện tập, bày binh bố trận các kiểu.
Sau khi xem xét gia cảnh từng người trong lớp, bọn tôi đã lọc ra được một số các ứng cử viên như: Lam Ngọc, Khanh Khờ, Thu lớp phó lao động và cả Toàn phởn nữa.
Mà người đầu tiên loại bị loại khỏi danh sách chính là Lam Ngọc. Bởi lẽ theo như tôi biết toàn bộ phần sân trước nhà nàng là nền xi măng, nếu như phải luyện tập ở đó thế nào cũng bị thương tích, ảnh hưởng đến kết quả thi đua. Nhà Khanh khờ thì sân hơi nhỏ, vả lại nhà nó nấu rượu thường xuyên, chắc sẽ không tiện. Còn nhỏ Thu lớp phó thì nhà quá khó tính, không muốn đông người đến nhà.
Xét đi xét lại, chỉ còn nhà thằng Toàn là lí tưởng nhất. Phần sân trước tuy không phải là nền cỏ hoàn toàn nhưng đỡ nguy hiểm hơn so với nơi khác. Vả lại sân nhà thằng quỷ này rộng vô cùng, đủ chỗ cho cả đám kéo co của tôi và cả những nhóm tiết mục khác nữa thế nên địa điểm luyện tập không đâu khác chính là nhà nó.
Cơ mà trong lúc sinh hoạt lớp:
-Ê, tự nhiên cái chọn nhà tui vậy hả?
Toàn phởn trố mắt khi cả lớp quyết định đến nhà nó.
-Chứ còn nhà nào nữa đâu, chẳng lẽ cái ổ chuột nhà tao hử?
-Biết thế nhưng cũng phải coi xoay sở thế nào chứ kéo tới ngùn ngụt tao chẳng kịp chuẩn bị gì?
-Toàn à, chiều lớp chút đi, vì lợi ích chung mà!
Bé Phương cũng thút tay nó nũng nịu.
-Uầy thôi được rồi! Lợi ích thì lợi ích vậy.
-Hí, Toàn là nhất rồi!
Thế cho nên lớp tôi quyết định là sẽ luyện tập các tiết mục ở nhà nó vào mỗi buổi chiều tan học như lần diễn văn nghệ lúc trước. Xem ra tôi cũng chẳng khá hơn thằng Toàn là bao, ngoài tham dự kéo co tôi còn phải mua một số vật tư cần dùng cho các tiết mục nữa. Số là tôi được cả lớp phân công việc này vì đặc điểm nơi ở gần chợ, vả lại nhà tôi gần sát bên cái siêu thị lottemart nên ai cũng đùng đẩy hết việc mua đồ cho tôi.
Nhưng số tôi không phải siêu nhọ đến mức phải vác cái thân ra chợ mua đồ một mình. Cô Thanh đã đặc biệt cử thủ quỹ kiêm luôn lớp trưởng Lam Ngọc đi chung với tôi mua đồ cũng như trả giá các kiểu vì tôi là con trai mà, trả giá với người ta thì hơi kì. Vả lại tôi cũng không có khiếu chọn đồ như đã nói lúc trước, cho tôi đi một mình kẻo lại hư bột hư đường tiền mất mà đồ chẳng mua được gì.
Mà ngặc một nỗi, tôi quên dặn Lam Ngọc khu chợ gần nhà tôi đến 4h chiều mới bắt đầu bày bán. Cho nên chỉ mới xế trưa khi tôi còn đang say giấc nồng trên ghế sô pha thì Lam ngọc đã đến nhấn chuông cổng inh ỏi.
Chẳng còn cách nào khác, tôi phải lều bều cái thân tàn ra mở cổng cho nàng:
-Oáp, Ngọc vào nhà ngồi chơi đi, chợ tới 4h mới mở cửa lận!
-Thế thì mình đi siêu thị trước!
-Uầy, làm biếng lắm! để chiều đi chợ rồi sẵn ghé luôn!
-Chậc, lại làm biếng rồi!
-Đi mà Ngọc, Phong buồn ngủ lắm! Hôm qua giờ thức khuya xem đá banh mà.
-Hừm, được rồi! Thiệt tình!
Nàng khẽ nhíu mày nhìn tôi một lượt rồi miễn cưỡng dắt xe vào sân:
Hôm nay tôi hơi thất vọng khi nàng lại mặc áo sơ mi khoác ngoài áo thun như mọi thường. Trông chẳng còn nét nữ tính như lúc qua nhà thằng Huy nữa. Tôi là tôi muốn góp ý về cách ăn mặc lắm, nhưng nghĩ lại ăn mặc như thế nào là quyền của người khác nên tôi cũng không muốn đụng đến chi ích lòng. Cho nên vừa dẫn nàng vào nhà, tôi liền bay lên chiếc sô pha tiếp tục chuyến du hành vào mơ của mình.
-Dậy mau, có Ngọc ở đây mà còn ngủ à?
Nàng tức tối đập tôi dậy khi thấy tôi nằm ngủ như chết.
-Thì Phong buồn ngủ mà! Ngọc cứ mở TV xem hay làm gì đó đi!
-Đâu được, nhà của Phong chứ có phải nhà của Ngọc đâu!
-Cứ coi như nhà của chung đi!
-Nhà chung…?
-À không, ý Phong là Ngọc cứ tự nhiên như nhà mình đi!
Ý thức được những gì mình vừa nói. Tôi vội bật dậy chữa lời ngay.
-Thiệt tình, mà nhà Phong có nước không? Oi bức quá!
-Ở trong tủ lạnh sau bếp có mấy chai nước ướp lạnh ấy, Ngọc cứ lấy tự nhiên!
-Hừm, đồ lười biếng!
Nàng nhăn mũi nhìn tôi rồi bước ra sau bếp. Đến một lúc lâu sau lại nghe tiếng nàng vang lên nhưng với giọng pha một chút hốt hoảng.
-Trong tủ lạnh là nước gì vậy? Sau mùi vị kì quá!
-Nước bình thường mà đâu có gì đâu!
-Sao nó có vị cay cay, lại còn nóng bừng nữa!
Đột nhiên tôi giật thót cả người. Một loạt những ý nghĩ lại xuất hiện trong đầu tôi.
Tự nhiên trong tủ lạnh của tôi lại có thứ nước cay cay. Đó giờ tôi đâu có uống nước gì ngoài mấy chai nước khoáng thủ sẵn trong tủ lạnh đâu. Nhưng sau khi vắn óc suy nghĩ một hồi, tôi mới chợt nhớ ra vài tuần trước đây ba tôi có ghé thăm nhà cũng với một số bạn đồng môn để mở tiệc nhậu, sau đó chỗ rượu còn thừa được tôi đổ vào chai nước khoáng để cất trong tủ lạnh. Có thể Lam Ngọc đã uống nhầm chai rượu đó.
“Nếu như thế thì nguy rồi…”
Tôi vội bật dậy, chạy ngay vào trong bếp xem xét tình hình.
Vào đến nơi, cảnh tượng đầu tiền đập vào mắt tôi là Lam Ngọc giờ đang ngồi bệt xuống đất mặt mũi đỏ ké. Kế bên nàng là chai rượu giờ chỉ còn một nửa. Ắc hẳn nàng đã nốc được nửa chai trước khi nhận ra đó là rượu.
Tôi vội vàng chạy đến đỡ nàng dậy:
-Ngọc sao rồi, có thấy mệt mỏi gì không?
-Hơ, đó là nước gì vậy! Sao càng lúc càng chóng mặt thế này!
-Phong xin lỗi, đó là chai rượu Phong sơ ý để trong ấy!
-Hức, đồ bất cẩn…
Nàng vung tay lên định đánh tôi nhưng chắc đã không còn sức nữa nên chỉ chạm nhẹ nắm đấm lên ngực tôi rồi buông lỏng hẳn.
Theo như tôi biết tửu lượng của Lam Ngọc rất kém. Còn nhớ tiệc noel năm rồi chỉ uống được vài ly là nàng đã gục lên gục xuống, đằng này lại nốc luôn nửa chai thì có thánh mới tỉnh nổi. Cho nên chẳng còn cách nào khác, tôi đành dìu nàng đến ghế sô pha rồi lật đật chạy vào bếp pha nước chanh cho nàng uống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...