Cappuccino 2.0

Khẽ cười một nụ cười xinh như đóa hoa, Ngọc Lan dò hỏi con bé:
-Nè, sao em giận chị em vậy?
-Ủa chị cũng biết nữa hả?
-Ừa, anh Phong vừa kể cho chị!
Vừa nghe nàng nói, con bé chu mỏ nhéo vào hông tôi kèm theo đó là một ánh mắt sắc lẽm như dao ý rằng anh là đồ nhiều chuyện, sao lại đem chuyện này kể cho chị Lanna biết. Hiểu ý nó nên tôi trả lời lại nó bằng cách thúc nhẹ vào tay nó rồi nhướng mắt về phía Ngọc Lan ý rằng cứ trả lời không sao cả.
Nhíu mày nhăn trán một hồi nó cũng trả lời:

-Thì chị em lúc nào cũng bắt em ở nhà không cho em đi đâu chơi hết!
-Chắc chị em vì ló cho em đấy thôi!
-Em biết chứ, nhưng chị ấy cũng phải biết nghĩ cho em. Em lớn rùi, đã biết tự suy nghĩ về việc làm của mình, chứ đâu phải thích gì là làm nấy đâu!
-Chung quy lại là em chỉ giận chị hai về việc không cho em được tự do phải không?
-Dạ, dó có thế nào thì em cũng là em chị ấy mà…

Con bé xụ mặt trầm giọng thấy có vẻ buồn lắm. Tôi đoán nó cũng không giận chị hai nó nhiều đâu, chỉ hơi cáu về việc không cho nó được tự do thôi. Ngoài ra con bé xem ra vẫn còn thương chị nó lắm. Lúc nhỏ nó cũng đeo chị nó miết mà sao lại ghét được. chỉ có điều mấy lời tình cảm với một cô bé 14 tuổi còn khó nói lắm, ngay cả tôi cũng còn ngượng miệng khi nói với ba mình huống chi là con bé Linh.
Hiểu được tình cảnh đó, Ngọc Lan nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh con bé vỗ về
-Chị hiểu rồi, bây giờ em theo anh Phong về nhà đi! Chị tin không lâu sau chị em sẽ hiểu!
-Thiệt hông chị!
-Chị chắc thế mà, hì hì!
Ngọc Lan nở nụ cười rạn rỡ xoa dịu mọi nỗi lo của con bé làm nó trở nên tươi tỉnh hơn so với lúc kể chuyện của mình cho nàng nghe. Dù thế nhưng tôi vẫn không biết chắc kế hoạch của nàng có thành công hay không. Mọi việc bây giờ phải tùy thuộc nhiều vào nhỏ Nhung, nếu nhỏ thấu hiểu việc này thì mọi khúc mắt mới có thể được gỡ bỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui