Cappuccino 2.0

Trở lại với chuyện trường lớp.
Sau vòng bảng giải bóng đá toàn trường. Những đội vào vòng trong được nghỉ hẳn một tuần để chuẩn bị cũng như phục hồi thể lực cho những trận đấu tiếp theo. Thế nên trở lại việc học hành, trông mặt thằng nào thằng nấy uể oải thấy rõ. Cũng may là tuần này chưa phải kiểm tra môn gì, nếu không có cả ối thằng nhảy lầu.
Nhưng việc đầu tiên của mấy thằng trong lớp tôi khi mới vừa trở lại lớp không phải là ngồi cặm cụi học bài, cũng không phải đi tò tò sang mấy lớp khác ngắm gái mà là ngồi chém luyên thuyên về mấy trận bóng vừa rồi.
Không những tụi nó, mà còn cả mấy nường trong lớp cũng thế nữa. Khi tôi vừa mới vào lớp đã nghe um cả trời những lời bàn tán xì xào. Vừa thấy tôi, bọn nó còn bàn tán bạo. Chưa kịp ngồi vào chỗ, Phú nổ đã kéo tôi sang ngồi kế bên nó tấm tắc:
-Đây đây, siêu tiền đạo của đội vào rồi!
-Gì mà siêu tiền đạo mày?
-Hế hế, thì vòng bảng hôm qua đó, coi vậy mà mày đã đấm cũng tốt phết hen!
-Chứ sao mạy, tại tao làm biếng ghi bàn thôi!
Được dịp tôi cũng chém theo chút đỉnh nhưng ngay lập tức đã bị Toàn phởn dìm hàng không thương tiếc:
-Ừi, tiền đạo gì mà trận thứ hai cứ mất biệt!
-Kệ tao mày, ở đó mà lo cái chân của mày tới cuối tuần đi!
-Hề hề, chân của bố gần khỏe rồi ku, đừng có mà hù!
Như để chứng minh cho tôi thấy, nó ngoe ngoảy cái chân đang băng bó của qua lại không quên cười gian xảo trước mặt bọn tôi.
-Cơ mà tuần này gặp đội nào thế tụi mày? – Khanh khờ thắc mắc.
-Ê khanh – Phú nổ tự nhiên nghiêm giọng.
-Gì mày?
-Tuần này có đã hả?
-Đệt cụ mày chú ý giùm bố cái!
Khanh khờ sùng bố cốc cho nó một cú đau điếng. Và thằng lớp trưởng Tiến là người giải vậy tình cảnh này:
-Chắc ngày mai mới biết được, hôm nay trường mới xếp lịch thôi!
-Ừ, để chờ coi ngày mai gặp thằng nào để chuẩn bị tinh thần nữa!
-Chuẩn bị gì chứ, cứ chiến đại là qua tuốt!
Khang đinh vỗ ngực chắt nịch. Chắc nó nghĩ với thành tích ở vòng bảng có thể chiến bại tất cả những đối thủ ở vòng trong. Thế nhưng Toàn phởn đã cho nó biết rõ:
-Mày điên quá. Vòng này loại trực tiếp. Cứ đá lang bang thế nó loại cho nhục mặt!

-Ờ, hề hề! Có gì thì đợi ngày mai biết ngay!
-Mà đám con gái đá đấm thế nào rồi! – Khanh khờ tiếp tục thắc mắc.
-Ờ thì tao nghe vào vòng trong luôn rồi, nhất bảng đấy!
Nghe thế, Khanh khờ liền trố mắt:
-Đù, ghê thế! Lớp mình cũng dữ quá hén!
-Xời, có gì đâu! Nhỏ nào dẫn bóng qua được nhỏ Ngọc tao mới sợ đấy! Nhỏ hung dữ có tiếng ở cái trường này rồi,có cho tiền cũng chẳng đứa nào…
Toàn phởn chưa nói hết câu, cả người nó bỗng run lên thấy rõ. Không phải nó bị bệnh gì mà là do Lam Ngọc đang đứng sau lưng nó lúc này. Nhìn bàn tay nàng đặt lạnh lẽo trên vai nó mà tôi lại nhớ tới mấy bộ phim ma với cảnh tương tự. Nhưng đó chỉ là ma cỏ thôi, còn đây là người thật. Mà người thật thì còn ghê gấp trăm lần.
-Toàn hay nhỉ? Lúc nãy nói ai hung dữ đấy!
-Đâu có nói ai đâu ha tụi bây?
Toàn phởn định dùng áp lực đám đông để giải vây ình. Nhưng với ánh mắt sắc như dao lam của Lam Ngọc, chả có thằng nào dám mở lời dù chỉ là ú ớ lên một tiếng. Và thế là Toàn phởn lại bị nàng tẩng cho vài cú vào bụng trước khi lại quay trở về chỗ ngồi cách đó không xa.
-Chậc chậc, để bố xem coi có gãy cọng sườn nào không? – Phú nổ làm mặt đểu rờ vào bên hông Toàn phởn.
-Thôi dẹp tụi mày đi, lần nào cũng vậy! Cứ tới lúc cần giúp thì thằng nào cũng câm như hến!
-Èo, mày biết nhỏ Ngọc rồi. Dứt điểm tụi tao như chơi! Thôi thì một người vì mọi người đi nhen ku!
-Đết, bố học bài đây! Tụi bây muốn làm gì làm.
Toàn phởn quạu quọ ngồi vào bàn học kết thúc luôn buổi chém gió của bọn tôi trong lớp.
Toàn phởn giận thì chỉ tầm ra chơi, thậm chí là nghỉ giữa tiết 1 nó đã nói chuyện lại với bọn tôi rồi. Nhưng còn tụi cờ đỏ hôm bữa đã rượt tôi chạy khắp hành lang lại khác. Do còn ấm ức cái vụ chưa bắt tại trận được tôi nên bọn nó cứ kiếm chuyện mãi.
Có lần thì đang ăn bịt bánh tráng muối do thằng Khanh đem vào thì bọn nó lại tới lăm le làm khó. Cũng may là tôi kịp vứt vào sọt rác, nếu không thì đã bị trừ điểm hạnh kiểm rồi. Báo hại tôi chưa kịp ăn miếng nào đã phải xả bánh tráng cứu người.
Tất nhiên là không phải ngẫu nhiên những lần tôi vi phạm đều có mặt bọn nó. Vẻ như công việc mỗi lần ra chơi của bọn nó hiện tại là theo dõi tôi vậy. Thành thử ra mỗi lần ra chơi tôi y như thanh niên nghiêm túc. Ngồi ngay ngắn, không quà bánh, không giỡn hớt, thậm chí còn chẳng dám lấy chai nước ra uống nữa.
Cứ tưởng như thế đã làm tụi nó nản lòng mà rút lui ấy thế mà tôi có ngờ đâu bọn nó lại dùng cách thâm sâu hơn nhiều cốt chỉ để bắt thó tôi một lần.
Đó là vào một buối sáng đẹp trời ngay thứ 5. Tôi nghênh ngang tới lớp học không quên ghé vào lớp của cái thằng cờ đỏ đó xem xét. Tình cờ thay, ngay lúc tôi nhìn nó thì cũng là lúc nó chợt ngước lên nhìn thấy tôi. Nó nhìn tôi rất lâu, nhìn hình như là nhìn dưới áo tôi chứ chẳng thèm nhìn mặt tôi lại lần nữa.
Quái lạ, tôi tiếp tục bước nhanh để tranh khỏi nhìn mờ ám của nó cũng như tranh khỏi cái lớp đầy âm khí đó.
Vẫn như mọi ngày, lớp tôi vô cùng nhộn nhịp vào buổi sáng với cái mồm vô hạn của Phú nổ cùng với cái tính đâm xuồng bể của Kiên lảng. Tôi cất cặp vào học bàn khi vào chỗ ngồi như thường lệ. Tuy nhiên vừa định chạy đến chỗ bọn nó góp vui thì Lam ngọc đã nhíu mày nhìn tôi:
-Nè nè, huy hiệu đoàn đâu không đeo vào?
Một tích tắc tôi chợt nhận ra rằng mình quên mang theo huy hiệu đoàn sáng nay. Việc mà Lam Ngọc hay nhắc nhở tôi mỗi ngày dù tôi có đem theo hay không. Nhưng cũng như những khi quên mang theo, tôi cười khì đùa với nàng:

-Chả sao đâu, ai rảnh mà đi để y mấy chuyện này!
-Hay quá nhỉ, lỡ cờ đỏ tới thì sao?
-Thì tụi nó còn cả khối việc để lo mà!
Như đã bó tay với thằng nhóc cứng đầu như tôi. Lam Ngọc thở phì một hơi rồi ngồi trở lại xuống bàn học:
-Tùy Phong, có bị họ bắt thì đừng có mà nhờ Ngọc giúp đấy!
-Thôi mà, Ngọc cứ ngồi đấy học bài đi! Không sao đâu!
Vậy là tôi vẫn tự tin lại ngồi trò chuyện với tụi thằng Toàn mà chẳng để tâm đến những lời cảnh báo của Lam Ngọc.
Mãi cho đến khi ra chơi. Do không đeo huy hiệu đoàn nên tôi hạn chế ra lớp càng ít càng tốt. Suốt cả buổi tôi chủ yếu ngồi đọc sách cũng Lam Ngọc trong lớp. Cơ mà nói đọc sách chứ chủ yếu tôi mượn quyến Đôrêmon của con nhỏ bàn trên đọc cho đỡ buồn mà thôi. Do hôm nay cũng không có bài gì nhiều nên tôi cũng không bị nàng nhắc nhở học bài cho lắm.
Ấy thế mà đọc chưa được nữa cuốn truyện, thằng Phú bỗng chạy vào hớt hải:
-Chết cha, tụi cờ đỏ đi kiểm tra huy hiệu đoàn kìa tụi bây!
-Cái gì? – Tôi giật mình gấp luôn cuốn truyện để lên bàn – Tụi cờ đỏ đang kiểm tra hả?
-Ờ, nó đang xét tới A3 rồi, có huy hiệu thì đeo vô lẹ đi!
Vừa nói nó vừa móc cái huy hiệu đang cất trong cặp ra đeo vào. Đến lúc này tôi mới chợt nhớ đến bản thân mình quên mang theo huy hiệu đoàn.
Không biết mặt tôi có chuyển màu hay không nhưng cả người tôi lúc này từ bình thường chuyển sang lạnh ngắt rồi từ lạnh ngắt chuyển sang nóng hổi chảy cả mồ hôi hột.
Chắc chắn Lam ngọc cũng nghe được tin giật gân đó.Nàng trừng mắt nhìn tôi như thể muốn nói rằng:”Đó Phong vừa lòng chưa, bây giờ đừng có thèm Ngọc cứu nhé!”
Nhưng suy nghĩ của tôi chỉ đúng ở vế đầu vì khi nhìn thấy cái bản mặt xanh lè của tôi, nàng vội tháo chiếc huy hiệu đoàn đang đeo trên ngực áo của mình xuống đưa cho tôi:
-Nè, đeo đi!
-Nhưng Ngọc…
Chưa để tôi nói tròn câu, nàng rút chiếc áo khoác của mình trong học bàn ra kéo vẹt ma tuya đến sát cổ mình lạnh giọng:
-Thế này là được rồi. Ngọc là chỉ huy cờ đỏ, bọn kia sẽ không kiểm tra Ngọc đâu!
-Ừ ừm…xin lỗi Ngọc nha, lại làm phiền Ngọc rồi!
-Từ mà lo lấy thân mình đi rồi xin lỗi sau!

Nói rồi nàng tiếp tục lật quyển vở ngữ văn lên đọc để mặt tôi với chiếc huy hiệu đoàn đã được nàng trao cho.
Tôi biết đây không phải là lúc để lưỡng lự, càng không thể phụ lòng Lam Ngọc được. Thế là tôi vọi vàng đeo chiếc huy hiệu vào ngực áo mình. Trong lòng không khỏi rạo rực khi nghĩ đến nơi mà nó thuộc về trên người của nàng.
Bọn cờ đỏ rồi cũng xông vào lớp. Không ai khác người nó kiểm tra đầu tiên chính là tôi. Giờ đây tôi đã ngờ ngợ ra rằng cái lí do bọn cờ đỏ tổ̉ chức kiểm tra huy hiệu ngày hôm nay là do hồi sáng thằng này đã không thấy tôi đeo huy hiệu đoàn. Thật đúng là cái thằng gian xảo.
-Sao, kiểm tra huy hiệu đoàn à?
Tôi chống nạnh, cố ưỡng cái huy hiệu đang đeo trên ngực áo ra để thị uy với nó. Tôi biết mình đang vuốt râu cọp nhưng chẳng còn cách nào khác để khiến nó nản chí được.
Cái cách này của tôi ban đầu thì có làm nó nản chí thật. Nó nhìn cái huy hiệu trên ngực áo tôi một lúc lâu. Cứ tưởng nó sẽ rời đi trong thất vọng thì bất chợt nó lại nhìn sang Lam Ngọc lúc này đang mặc áo khoác ngồi học bài giữa cái nắng chói chang tháng 3.
Ngay lập tức nó sinh nghi:
-Ngọc, hôm nay bị sao thế?
-À, tôi bị cảm!
-Ra vậy! Nhưng theo lý thì tui cũng phải kiểm tra bạn luôn nhỉ? Cởi áo khoác ra một tý chắc cũng không ảnh hưởng gì cho lắm ha?
Nguy thật, bây giờ nó nghi ngờ cả Lam Ngọc luôn rồi.Thật đúng là cái thằng gian manh. Nếu bây giờ mà tôi không làm gì thì thật hèn nhát quá. Tôi không thể để Lam Ngọc vì tôi mà phải bị hạ hạnh kiểm được, 10 điểm chứ ít ỏi gì.
Nghĩ vậy, tôi len lén đi khuất ra sau lưng nó rồi tháo chiếc huy hiệu ra cầm chặt trên tay. Khi Lam Ngọc kéo dần chiếc vẹt ma tuya xuống thì tôi liền la lớn lên:
-Ê, thầy hiệu trưởng tới kìa!
Ngay lập tức, cả bọn cờ đỏ liền ngoảnh mặt ra cửa. Nhân cơ hội đó, tôi định trao chiếc huy hiệu đó cho Lam Ngọc đeo vào nhưng do tụi cờ đỏ nhận ra mình bị lừa sớm quá. Tôi chưa kịp trao vào tay nàng thì nó đã quay lại.
Bấn quá làm liều. Tôi dúi luôn cái huy hiệu vào ngực Lam Ngọc rồi chạy cắm đầu ra ngoài. Bên tai còn nghe văng vẳng tiếng í ới của bọn cờ đỏ.
Tôi chạy rất nhanh, thoắc cái đã chạy đến chân cầu thang, thoắc cái nữa đã chạy xuống tầng trệt rồi ban thẳng ra ngoài căn tin của trường. Chỉ khi chắc chắn là chẳng có thằng nào đuổi theo mình, tôi mới ngồi bệt xuống chiếc ghế xõm mà thở hòng hộc như máy dầu.
Giờ này, tôi mới bĩnh tĩnh mà nhớ lại những gì xảy ra ban nãy. Tôi không ngờ mình có thể gan đến mức cắm thẳng chiếc huy hiểu vào ngực áo nàng không chút lưỡng lự. Cái giác lâng lâng vẫn còn hiện trên tay rất rõ. Nó cứ làm cả người tôi rung lên bần bật.
Sẵn đang ở căn tin, tôi vào mua một lon tăng lực rồi lại ngồi xuống ghế tu một lèo gần nửa lon. Vừa nãy tôi chạy nhanh quá, gần như sài hết toàn bộ sức lực nên bây giờ toàn thân mệt lả,chẳng muốn nhúc nhích thứ gì ngoài cánh tay uể oải cầm lon tăng lực. Vừa định tu tăng tiếp theo thì bỗng dưng một giọng nói cất lên:
-Thì ra Phong ở đây hả?
Một thoáng giật mình, tôi ngẩng mặt lên trên nơi giọng nói phát ra. Một chiếc váy đồng phục xinh xắn, một chiếc eo thon thả, một khuôn ngực đầy đặn và một khuôn mặt thanh tú với chiếc kính cận mà tưởng như bấy lâu nay đã chìm vào quên lảng.
Tôi ngỡ ngàng khi người đang đứng trước mặt tôi lúc này chính là Hoàng Mai. Vẫn với đôi mắt hấp háy đó nhưng lần này nó đã nép sau cặp kính cận lung linh tôn lên gương mặt khả ái.
Có một chút khựng người, tôi bối rối:
-À thì…chạy trốn cái bọn cờ đỏ ấy mà!
-Hì, thảo nào thấy Phong chạy ra khỏi lớp!
Em cười khì với với nụ cười xinh như thiên thần hôm nào. Tôi đã suýt bị lụy đi nếu không sựt nhớ đến bọn cờ đỏ:
-À mà sao Phong chạy đi bọn nó có làm gì nữa không?
-Hình như họ có ghi tên Phong lại đó!

-Thật hả?
-Mai cũng không rõ, nhưng Phong phải coi chừng đấy!
Nàng đẩy đẩy cái gọng kính rồi thở dài như muốn chia sẻ cũng tôi. Để tránh đi cái cảm giác thấp thỏm, hồi hộp đang quậy phá trong người lúc này. Tôi lại đảnh sang chuyện khác:
-À, Vũ đâu? Sao hôm nay Mai lại đi một mình ra đây?
-Chia tay rồi!
-Hả?
Như vẫn chưa tin nhưng gì mình nghe thấy, tôi trố mắt hả một tiếng rõ to mà tôi đồ rằng cả căn tin có thể nghe được. Thế nhưng Hoàng Mai vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì, thậm chí còn khẽ cười trước biểu hiện đó của tôi:
-Phong làm gì ngạc nhiên thế?
-Nhưng thấy hai người…
-Không hợp thì chia tay thôi Phong à!
Lạnh lùng quá! Nếu là Hoàng Mai của chừng 1 năm trước đây chắc chắn sẽ ngồi đây khóc bù lu bù loa với tôi chứ không phải nói với chất giọng cứng cỏi như bây giờ. Tôi cảm thấy rất sốc khi hai người mà tôi cố ý muốn gắn ghép lại chia tay nhau một cách thật chóng vánh. Và nếu tôi không gặp Hoàng Mai trong tình cảnh như thế này, có lẽ mãi mãi tôi sẽ chẳng bao giờ biết được.
-Mai xin lỗi, nhưng thiết nghĩ chuyện này là chuyện cá nhân nên không tiện nói cho Phong lắm.
-À ừ…!
-Với lại…-Em đột nhiên ngập ngừng – Mai thấy Phong lúc nào cũng bận với Lam Ngọc và cô bé kia nên chắc cũng không có thời gian đâu nhỉ?
Tự nhiên trong lòng tôi có một chút nhoi nhói như ai lấy tay bóp nghẹt. Tôi không biết chính xác cảm giác đó là gì, chỉ biết rằng khi Hoàng Mai xảy ra chuyện như vậy, tôi không thể nào ngồi yên mà bình thản như người xa lạ được. Chỉ có điều là bây giờ chúng tôi chẳng là gì của nhau nữa, can thiệp nhiều quá bị nói là nhiều chuyện lại càng chết hơn. Thế nên tôi chỉ hỏi với tư cách là một người bạn đơn thuần:
-Thế bây giờ Mai thấy sao rồi?
-Cũng bình thường à, chẳng vui cũng chẳng buồn.Cũng đã qua hơn 1 tháng rồi mà!
-Ờ…
Thật là lúc đó tôi chẳng biết câu nào phù hợp hơn là cái từ vô tâm đó. Nếu như thân với em hơn tôi sẽ hỏi nhiều câu như: Vì sao hai người chia tay? Thằng Vũ đó có tốt với Mai không? Mai có đối tượng mới chưa? Cơ mà chắc câu cuối tôi hỏi hơi vô duyên. Cho dù có hỏi được chắc chắn em sẽ trả lời là không.
Tôi và em cứ thế cho đến khi trống trường vang lên báo hiệu giờ vào học lại bắt đầu. Cả hai cùng nhau đi lên lớp trong dòng người ồn ào xung quanh. Mọi thứ cứ như hiện về trong đầu tôi rõ mồn một như ban ngày. Cảm giác đó thật khiến cho con người ta cảm thấy xốn xan.
Khi đến gần cửa lớp, Hoàng Mai bỗng dừng lại làm tôi cũng giật mình dừng theo. Và rồi em quay sang tôi nhỏ giọng nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy:
-Phong bây giờ có bạn gái chưa?
-Ch…chưa…có – Một phút sững sốt, tôi đáp lại như một con rô bốt bị chập mạch.
-Hì, cảm ơn Phong nhé!
Nàng lại nở một nụ cười thật tươi. Tươi như nó đã từng như thế.
Khung cảnh này, nhân vật này, câu nói này. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây?
Đọc tiếp Cappuccino 2.0 – chương 160


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui