Mắt xanh biên biếc
Một đôi môi hồng
Mắt nai long lánh
Một bàn tay xinh
Bầu má rung rinh
Em ơi thương nhớ…
Chương 139:
Sáng tinh mơ trên những mái nhà.
Nắng xõa xuống những mặt đường lạnh lẽo.
Nắng đậu xuống những hàng cây.
Một vài tia nắng tinh nghịch chiếu xuyên qua khe cửa sổ gọi tôi dậy bằng cách sọc thẳng vào mắt tôi chói lóa.
7h15 chủ nhật ngày 12/2, tôi tự hỏi tại sao hôm nay mình dậy sớm lạ thường?
À phải rồi nhìn tờ lịch mới nhớ, tết đã qua từ hồi nào và tôi đã quen thức dậy sớm từ hơn một tuần nay.
Còn nhớ lúc nhập học trở lại, nhìn mặt đứa nào cũng vật vờ mùi bánh mức, có đứa tăng thêm dăm ba kí như Khanh khờ, có đứa vẫn gầy nhôm như Toàn phởn, Khang đinh thì khỏi nói rồi vẫn quả đầu chùa đặc trưng cùng với tật ngủ siêu hạng bất kì lúc nào, duy chỉ có Phú nổ và Kiên lảng vẫn thế. Thằng thì bốc phét đủ thứ truyện trong tết mà ai cũng biết gần như 100 phần công lực là nó bịa ra, thằng thì vẫn hay chen vào hội nghị đâm xuồng bể và rồi bị cốc ấy cú muốn ứa nước mắt.
Còn Lam Ngọc.
Nàng vẫn như mọi khi, vào lớp lúc nào cũng nghiêm nghị, thi thoảng lại nhìn tôi nở nhưng nụ cười huyển hoặc. Những lúc đó tôi chỉ biết ngẩn ngơ như say rượu mà hoàn toàn không một lời đáp trả.
Tuy vậy nhưng trong lòng tôi cảm thấy ray rứt lắm, cảm giác như có một chiếc gai nhọn trong tim mà chẳng tài nào rút ra được, càng ngày nó đâm càng sâu càng đau.
Ba câu hỏi.
Ừ đúng rồi, ba câu hỏi mà thằng Toàn đưa tôi đến nay vẫn chưa có lời giải đáp, nó không phải là khó mà do tôi có quá nhiều đáp án để giải cùng một câu hỏi. Đáp án nào cũng đúng, đáp án nào cũng có lý, nhưng tôi biết chỉ có một đáp án duy nhất để trong lời cho cả ba câu hỏi đó mà thôi.
Tôi nhổm dậy mở tung cửa sổ để tia nắng tràn vào khắp phòng mình nô đùa. Nắng tinh nghịch quá, nó xuyên qua lớp vải mỏng trên người làm tôi nóng râm ran.
Tôi bước đến chiếc bàn học quen thuộc, mở hộc tủ ra và nhẹ nhàng nhấc con gấu bông lên. Đây là con gấu bông yêu quí của Lam Ngọc, dù có hơi bị lem luốt do dính bụi lâu năm nhưng vẫn tạo cho tôi cảm giác như mới vừa được Lam Ngọc trao cho, mềm mại và ấm áp.
-Có phải nhà anh Phong không?
Giật mình bởi tiếng gọi dưới cổng, tôi vội cất con gấu vào y vị trong hộc tủ, lú đầu ra cửa sổ.
-Anh Phong đấy à? – Tiếng gọi đó lại vang lên và lần này tôi chắc chắn đó là tiếng con bé Mi – Ra mở cổng cho em đi!
-Là em hả Mi?
-Chứ còn ai nữa, nhanh đi em mỏi chân rồi đó!
Kể từ hồi tết đến giờ tôi vẫn chưa gặp lại con bé, nó cũng chẳng buồn nhắn tin hay gọi điện cho tôi, có thể nói là chúng tôi đã tạm thời mất liên lạc trong khoảng thời gian này. Chắc nó bận gì đến nên không rảnh gọi tôi sang. Giờ gặp lại nó tôi có phần ngạc nhiên vì chưa môt lần nào tôi nói cho nó biết địa chỉ cả.
-Nhà anh đây à, cũng đẹp đó!
Nó nhìn một lượt khắp nhà tôi tấm tắc.
-Chậc, ngoan ngoãn ngồi ghế đi, đừng có đi lung tung!
-Này, em là khách tới nhà anh đó!
-Rồi rồi, ngồi đó đi, anh lấy nước cho uống!
Nhìn vào chiếc tủ lạnh chỉ còn loe nghoe vài lon nước ngọt, tôi tặc lưỡi:
-Uống đỡ pepsi nhé, nhà anh chỉ còn thế thôi!
-Cho em cốc nước lọc được rồi! Mà này…
-Gì, hôm nay nói chuyện còn lưỡng lự nữa à?
-Thật thì…mấy ngày qua anh có nhớ em không?
-Sao cơ?
Tôi đặt ly nước lọc xuống muốn bể cái bàn.
-Gì thế, ý em muốn nói là mấy ngày nay anh không nhắn tin hay gọi điện cho em à?
-Thì thường là em làm việc đó trước mà!
-Anh…đổi xử với bạn gái tệ vậy sao?
Con bé cúi gằm mặt lí nhí.
-Gì, em nói sao?
-Thôi bỏ qua chuyện đó đi, mấy ngày nay do tiễn nội về nước nên em không có nhắn anh sang được.
-Tiễn nội về đó mà chẳng có thời gian nhắn tin luôn à? – Tôi ngệch mặt.
-Anh ngốc quá, em muốn dành nhiều thời gian cho nội trước khi về nước thôi!
Đôi mắt nai lóng lánh bỗng rưng rưng lên một làn nước mỏng chúng nhanh chóng bị gạt đi bởi ngón tay bé tý nhưng vẫn mang một màu đỏ đặc trưng.
Những tia nắng lúc này đã lăm le đến trước cửa nhà tôi, nó leo lên chiếc ghế cạnh cửa số mà ba tôi vẫn hay ngồi như muốn nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và con bé.
-Sao em biết nhà anh thế?
-Có gì là khó đâu, những gì chị em biết em đều biết!
-Gì?!
Tôi có phần hốt hoảng khi chợt nhớ đến những lúc tôi qua nhà và chỉ có mình Ngọc Lan ở đó, những lúc đấy có vô vàn chuyện kinh khủng xảy ra.
-Em đùa đấy, có cuốn sổ ghi địa chỉ chị hai để lại cho em!
Nó nhổm dậy khỏi chiếc ghế sô pha bắt đầu di chuyển xung quanh nhà như muốn tìm hiểu mọi ngóc ngách mà không biết rằng cái thằng con trai sau lưng nó đang thở phào từng hơi một.
Nó cứ nhìn dáo dác mỗi khi đi tới một góc nào đó, tôi vẫn cầm cốc nước theo đề phòng nó chạy nhảy lung tung khát nước. Nhưng trái lại với ý nghĩ rằng nó sẽ nhảy nhót như một dứa trẻ quanh nhà như con bé Linh từng làm, Ngọc Mi đi từng bước nhẹ nhàng đến chỗ cần tìm hiểu rồi nhẹ nhàng quay đi làm tôi trở thành quản gia bất đắc dĩ trên tay lúc nào cũng kè kè ly nước.
-Phòng anh ở đây đó hả?
Nó rụt rè vặn chốt cửa phòng.
-Ừ, ở một mình nên phòng hơi bừa bộn tý!
-Thật là, ngủ dậy còn chưa chịu gấp mùn mền lại nữa!
-Ấy ấy, mấy chuyện này để anh, phiền em rồi!
Tôi thản thốt khi con bé vừa sắn tay áo lên định dọn phòng hộ mình.
Nó cười huyễn hoặc:
-Sao, bộ trong phòng anh có thứ gì không muốn cho em biết à?
-Tầm bậy, thứ gì là thứ gì chứ?
-Ai mà biết được, bọn con trai các anh!
-Vậy thì anh vén ra một bên để em làm, em đã được nội trang bị tất cả cho chuyện này đấy!
-Từ từ đã nào…ơ…
Tôi định giật chiếc mền ra nhưng lại cầm nhầm vào bàn tay mềm mại của nó.
Mười giây đứng hình giữa hai đứa, mắt nai nhìn tôi và tôi nhìn mắt nai. Tôi hốt hoảng buông tay nó ra nhưng lại để duột ly nước đầy vung đổ úp vào đầu nó nước mem từ trên xuống dưới. Ly nước bể tan ngay dưới chân nó nghe chát chúa, ngay sau đó là tiếng thét thất thanh kèm theo.
Tôi vội bế con bé lên giường xem xét vết thương, ngoài cục u to tướng trên đầu do ly nước rơi trúng, tay chân nó hoàn toàn lành lặn không bị miểng chai văng phải. Tôi thở phào:
-May quá, không bị chảy máu!
-Anh tránh ra!
Nó đạp tôi một cái thật mạnh ngã bệt xuống sàn nhà chỉ cách đống miểng ly chừng một cánh tay.
Con bé lườm tôi một cái rồi vùi cả người ướt mem vào chiếc mền cùng chung số phận, thi thoảng đống mền đó lại rung lên khe khẽ. Tôi muốn chạm vào lắm, nhưng nghĩ đến cú đá thần sầu đó mà khiến tôi ngã trúng đống miểng chai này thì đúng là mông nở hoa thật.
Hốt xong đống ngổn ngang ấy vào sọt rác, tôi mới rón rén tới bên đống mền giờ đã có phần xẹp xuống một tý, những tia nắng cứ bao trùm lấy đống mền đó như muốn cách ly tôi ra khỏi con bé vì dám làm bạn của chúng ướt mem. Một lần nữa tôi lại thử khều nhẹ:
-Nè, sao rồi!
-Ứ…
-Ứ là sao?
-Ứ là ứ!
-Áo em ướt rồi đấy, không sợ bệnh à?
-Hông…
-Hông là sao?
-Hông là hông?
Dù con bé có tha lỗi cho tôi đi chăng nữa mà thấy bộ mặt nín cười của tôi hiện giờ chắc nó cũng sẵn sàng tặng cho tôi một cú tát nổ đom đóm mắt vì tội cù nhây.
Tất nhiên là tôi cũng lo cho con bé, toàn bộ số nước trong ly đã ụp lên người nó, chiếc mền mà nó đang trùm cũng ướt chẳng khác gì đồng nghiệp của nó bên trong. Con bé càng ở lâu tôi càng mệt, tôi đã tốn cả ngày để giặt đống chăn đệm hồi tết, tôi không muốn phải tiêu tốn cả ngày chủ nhật nắng đẹp hôm nay để làm cái việc chỉ-có-tết-mới-làm đó.
-Nào dậy đi, ướt hết cả giường anh bây giờ!
-Xì…ghét!
Nó bung lớp mền che chắn để lộ ra cả thân người ướt sũng.
-Đâu để anh coi có sưng dữ lắm không?
-Mặc em!
Nó ngồi dậy một tay che cục u trên đầu một tay sửa lại chiếc áo sốc sếch do mãi vùi mình vào đống mền không quên để lại cho tôi một tia nhìn bén lửa.
-Tại anh đấy, đau quá!
-Thôi, anh xin lỗi mà! Giờ đi tắm rửa thay đồ đi, kẻo bệnh bây giờ!
-Tắm, anh thật trơ trẽn.
Ngọc Mi lại ném cho tôi một câu đầy cả kí dỗi hờn.
-Gì sao mà trơ trẽn!
-Em có mang theo đồ đâu, anh lại bảo đi tắm, chẳng phải…
Nó nhìn tôi hai tay ôm khư khư lấy hai bên vai tỏ vẻ sợ hãi, bất giác nó lui về cằm lấy cây chổi tôi vừa hốt miểng ly ra thế như đang tự vệ.
-Trời ơi, em đang nghĩ đi đâu vậy, tất nhiên là anh không để em như thế rồi, chờ tý!
Tôi đứng lên, mở cửa tủ lục lạo lại đống đồ cũ mặc cho con bé vẫn đứng đấy chỉa đầu chổi về tôi trông chẳng dễ chịu gì.
Để tìm một bộ đồ cho con bé cũng không phải là dễ, con trai thì mặc đồ gì cũng được, thậm chí là chỉ cần bộ cái quần sà lõn thôi. Nhưng đối với bé Mi thì lại khác, con bé được bà nội dạy dỗ rất nghiêm nên không thể để nó ăn mặc xuề xòa được.
“Một cô gái kín đáo, dịu dàng đảm đang thì nên mặc đồ gì phù hợp nhỉ?”
Tôi phải suy nghĩ rất lâu, hết kiểu quần rồi lại kiểu áo. Nhưng lựa mãi cũng mệt, đến một lúc sau tôi đâm nản bàn tay cứ lia qua lia lại đống đồ trong tủ mà chẳng lựa ra được bộ đồ vựa ý. Biết sao được, trong đầu tôi còn chưa mường tượng ra con bé sẽ mặc gì mà.
-Nè, đi tắm rồi thay vào đi!
Tôi đưa cho nó một bộ quần áo được cho là ưng ý nhất.
Con bé nhìn tôi dò xét rồi lại nhìn về phía bộ quần áo rồi lia mắt lên nhìn tôi thêm một bận. Một làn gió thổi từ cửa sổ vào làm nó rung bẩy bẩy liền giật ngay bộ quần áo trên tay tôi thay vào vị trí đó là chiếc chổi nó cầm nãy giờ. Trước khi đi nó còn cầm theo chiếc mền làm nó bay phấp phới trên không trung ít nhiều làm tôi liên tưởng tới những con ma trong trường cấp hai mà thằng khánh từng học.
Nắng đã chuyển từ chiếc ghế nơi của sổ sang chiếc ghế sô pha mềm mại hơn.
Dường như nắng cũng biết khát, nó muốn vươn tới cả ly nước tôi mới rót trên bàn để cố nhấp lấy một tý trước khi tan biếng đi vì những cơn gió kéo những luồn mây che phủ. Cuộc chiến mây, nắng và gió là cuộc chiếc muôn thuở ở cái đất Sài Gòn này.
-Anh hết đồ mặc rồi à?
Con bé bước ra với bộ áo tôi đưa lúc nãy. Nói là chọn cho hoành trán nhưng thực sự đó chỉ là bộ áo đá banh Bayern màu đỏ mà tôi đã mua cho những dịp đi đá banh chung với tụi Huy đô. Tuy là có hơi rộng với con bé nhưng nếu không để tâm với nhưng việc đó, nôm cũng xinh xắn lắm. Được thấy con gái khoác lên mình bộ áo đá banh là mơ ước của biết bao nhiêu con trai mà nói.
-Áo đá banh mà, có gì đâu! – Tôi tròn mắt.
-Biết vậy, nhưng nó ngắn!
Như minh họa nó cố gắng kéo chiếc quần xít xuống một tý để che đi cặp đùi đang lộ rõ mồng một. Tôi cố trấn tĩnh:
-Em giặc đồ chưa?
-Giặc rồi, phơi ở đâu?
-À, trên tầng thượng ấy, để anh dẫn em đi!
Chẳng hiểu mặt tôi có nét gì nhìn nham nhở hay không, tôi vừa ngồi dậy nó xua tay rối rít:
-Không không, anh ngồi đấy đi, em tự lên! Nhớ là đừng có nhìn theo em đấy!
Hơi ngỡ ngàng nhưng tôi vẫn làm theo. Tôi không muốn nó nghĩ mình là một thằng gian manh luôn tìm cách nhìn trộm con gái.
Tôi bước ra khoảng sân hẹp trước nhà, nó không có gì ngoài chậu mai quí giá mà ba tôi được một người bạn tặng cho, giờ mai đã tàn hết chỉ còn trơ nhưng hạt đen bóng, một số rơi lã tả xuống nền đất.
Rất ít khi tôi dạo bước ngoài sân như thế này, đúng là khi thật để ý đến một cảnh nào đó thì mới thấy nó thú vị thật. Bầy kiến đen đang tha xác con cào cào về tổ, chúng kéo một vệt đen ngòm dài từ cổng đến dưới chân chậu mai, lần theo vệt đen đó tôi có thể thấy con cào cào xấu số đụng phải đàn kiến.
“Thật là tuyệt vời”
Phải, tôi đã nói thế khi thấy bức tranh cuộc sống sinh động quanh mình. Tôi ngước cổ lên nhìn những vệt mây được gió cuốn trôi bồng bềnh trên trời, tia nắng chói thi thoảng làm tôi muốn ứ nước mắt.
Sau một cơn gió mạnh tôi thoáng thấy một thứ gì đó trắng toát đang rơi xuống chỗ mình, nắng chói lóa làm tôi chẳng biết được nó đã rơi đến đâu cho đến khi nó to dần đáp thẳng vào mặt tôi.
-Anh Phong, nhắm mắt lại.
Từ trên tầng thượng, tôi nghe tiếng con bé vọng xuống, nhưng do còn phải gỡ cái vật còn ướt mem đang bám vào mặt nên tôi không để tâm, chỉ muốn biết thật ra đó là vật gì.
-Cái…đệt…!
Tôi thản thốt, mặt tái lịm đi vì vật tôi cầm trên tay lúc này không thuộc về bất kì thằng con trai nào.
“Nịt ngực”
-Đồ hạ tiện!
Ngay lúc đó, con bé bất thình lình chạy xuống giáng cho tôi một bợp tay chát chúa, tiện tay giật luôn chiếc áo đang cầm chạy một mạch vào trong.
Tôi, đương nhiên là nạn nhân trong vụ này, một con người đầy thơ mộng đang ngắm cảnh thiên nhiên hữu tình cây hoa lá cành hẹ kiến bu bờ rào. Nó (con bé Ngọc Mi) sơ ý thế nào mà phơi áo trúng ngay cơn gió to đáp thẳng vào mặt tôi đang ngước lên nhìn trời xanh mây thẳm kèm theo đó là cú tán nổ đom đóm mắt khuyến mãi thêm.
Lết được vô tới nhà với một bên má đã sưng húp, vừa nhìn thấy con bé đang ngồi trên ghế sô pha, tôi đã nổi đóa lên, máu nóng dồn lên não muốn bóc cả khói. Kì này tôi phải mắng nó thật nặng.
-Anh…có sao không?
-Bị như thế này mà còn nói không sao, em…
Nó chạy vào bếp cắt ngang lời của tôi. Chắc là nó biết sẽ bị ăn mắng nên chạy vào trốn đợi tôi nguồi giận sẽ ra xin lỗi. Nó không biết rằng điều này chỉ làm tôi tức giận thêm mà thôi.
Cả buổi ngồi chờ nó, tôi nghỉ đủ thứ chuyện có thể đem ra mắng được, cả những chuyện từ thời cố lũy nào cũng đem ra nói hết. Hiếm khi được lên mặt dạy đời con bé tôi phải nói một tăng để nó không còn đường cãi qua đó tôi sẽ chiếm thế thượng phong và làm con bé tâm phục khẩu phục.
Ngọc Mi từ từ bước ra với một mảnh vải trắng đang cầm trên tay, tôi tằn hắn giọng một vài lần rồi chỉnh đốn dáng điệu một cách nghiêm trang theo kiểu bao công xử án, lúc đó tôi ước gì có thêm đám thằng Toàn nữa, tôi sẽ gọi bọn nó là Dương Toàn, Mã Phú, Trương Khang, Triệu Kiên, cả bốn thằng sẽ áp giải con bé ra khóc tỉ tê trước mặt tôi, tới lúc đó chắc là sướng cả người.
-Mặt anh có đau lắm không?
-Tất nhiên là…
-Để em lắn trứng gà cho anh đỡ sưng nha?
Khốn nạn thân tôi, biết bao nhiêu câu từ phải khó lắm tôi mới đào bới lên được để dành xử án con bé đã trôi đi đâu hết ráo. Cái trứng gà mới ấm làm sao, tay nó di đến chỗ nào, tôi tê rần cả người đến đó. Cả gương mặt bé xíu của nó nữa, rất gần với mặt tôi, cảm tưởng chỉ cần dịch ra trước một tí, môi tôi đã chạm đến môi nó.
-Em xin lỗi, lúc đó tại hoảng quá, không biết làm gì?
-Nhưng cũng không cần phải tát anh thế chứ?
“Chỉ là cái áo đó sơ ý bay vào mặt anh thôi, chứ có phải anh trộm nó để lên mặt đâu mà em phải làm vậy. Em thật là quá đáng, làm như anh là tên trộm biến thái vậy!”
Tất nhiên, đó chỉ là câu nói dự tính của tôi trước khi được con bé lăn trứng gà. Bây giờ thì toàn thân của tôi như tan chảy, trái tim tôi như đang muốn xé tan lồng ngực mình ra để chỉ nói một câu với con bé rằng nó thật là chu đáo làm sao.
-Trứng gà nguội rồi, anh thấy đỡ chưa?
Con bé vẫn giữ cặp mắt ân cần đó, tôi thoáng có một chút luyến tiếc.
-Ừ hết rồi, cảm…-Chợt nhớ đến mình còn phải làm mặt giận – …à em ngồi nghỉ đi!
Con bé không nói gì, nó lẳng lặng vào trong bếp cất quả trứng gà rồi lại lẳng lặng bước ra nhẹ nhàng ngồi ghế cách tôi không xa.
Nắng lại xuất hiện sau một cơn gió thoảng, lần này nó đã lui ra ngoài cửa và dừng hẳn ở đấy như thể đã xem hả hê sự việc xảy ra giữa tôi với con bé và giờ thì nó chỉ việc nán lại để xem kết cục sẽ ra sao.
Kể từ lúc ngồi trên ghế tới giờ, tôi vẫn chưa nói lời nào với nó. Khoảng lặng thinh giữa hai đứa khiến tôi có thể nghe rõ tiếng gió khua rì rào những tán cây nhỏ ngoài góc sân, tiếng những hạt mai rơi lộp độp xuống nền đất và vang vọng đâu đó là tiếng chuông gió kêu leng keng mỗi khi có đợt gió mạnh.
Không khí yên ắng khiên tôi cảm thấy ngột ngạt, cả người khó chịu như có kiến bò từng đàn trong ấy. Tôi vớ lấy chiếc remote:
-Chán quá, bật TV xem đỡ buồn!
Tôi nói trỏng không cố để con bé nghe được, nó vẫn ngồi đấy, tay vân vê chiếc áo đấu thí đều muốn sù cả lông, thi thoảng lại rụt rè cầm lấy ly nước chu đôi môi bé xíu của mình nhấp một ngụm rồi lại bỏ xuống bàn, những lần đó tim tôi như tan chảy.
Chương trình TV hôm nay chẳng có gì hay, cũng chỉ toàn những kênh âm nhạc phát đi phát lại vài bài mỗi lần lên sóng. Thôi thì cứ để kênh phim nghe tiếng nói chuyện cho đỡ buồn, còn hơn là phải sống trong yên lặng, như thế chẳng khác nào là tra tấm tâm lí.
Khi TV không còn đủ sức cuốn hút tôi theo những thướt phim cũng là lúc mắt tôi phải tìm đến nơi tạo cho tôi có cảm giác lôi cuốn hơn. Những tia nắng như hiểu ý, nó lui ra rồi dần tan biến đi như tự biết được nó không phải là ứng cử viên cho điều đó. Bầy kiến đã về hang từ lúc nào cũng chẵng đến tôi kịp nhìn ngắm, giờ chỉ có tôi với con bé mà thôi.
Con bé Ngọc Mi không phải là khác hoàn toàn với cô chị, phàm là chị em cũng phải có một chút gì giống nhau. Nếu để tôi chọn một nét chung nhất cho cả hai chị em, chắc chắn tôi sẽ chọn cặp mắt.
Vì sao ư?
Rất đơn giản, điểm giống nhau không chỉ từ vẻ bề ngoài mà nó còn thể hiện ở cả tác dụng. Ở cả hai chị em, đôi mắt đều là nơi thu hút mọi ánh nhìn nhất, bất kể khi nào nhìn họ, chẳng ai có thể bỏ xót được cặp mắt.
Nhưng khi con bé vươn tay vớ lấy ly nước, bản năng của một đứa con trai mới lớn khiến tôi lại hướng về phía ống tay áo. Chợt nhớ ra tai nạn lúc nãy, người tôi như hóa đã đi khi biết rằng, trên người con bé lúc này ngoài bộ áo đá banh tôi đưa ra, tất cả đều được phơi trên sân thượng cả.
Tôi thoáng đứng hình vài giây trước khi cố dán mắt mình vào chiếc TV nhỏ xíu trước mặt.
Cõi thiên đường hay là cổng địa ngục?
Đó là những suy nghĩ lẩn quản trong đầu tôi lúc này. Chúng di chuyển tạo nên một bình tròn quanh đầu tôi như hai cao thủ võ lâm chuẩn bị giao chiến. Cả hai cao thủ lao vào nhau tung ra những đòn chí mạng nhầm hạ gục đối phương. Có khi bên này bị dính chưởng, tôi lại lia mắt nhìn sang bên con bé. Nhưng khi bên kia bị phản công, tôi lại cố quay đầu sang chiếc TV để không bị cám dỗ.
Cuộc chiến chỉ đến hồi kết thúc khi bộ phim chiếu trên TV chiếu đến đoạn hai nhân vật chính hôn nhau say đắm ở cuối phim, đó cũng là lúc tôi biết mình thua trận hoàn toàn. Cảnh nóng trên phim, cộng với nhưng suy nghĩ linh tinh về con bé lúc này khiến cho cả người tôi nóng ran lên. Tôi không thể đổ thừa cho bất cứ ai nữa cả, những tia nắng như không muốn bị vạ lây nên đã dịch thêm một tý ra ngoài thềm, thoát ẩn thoát hiện nhưng vẫn còn hóng hớt.
Cả người tôi nóng hầm hầm như phát hỏa, tôi đứng phắt dậy cầm ly nước uống dở trên bàn dội vào đầu mình, còn định chạy ra sau bếp múc thêm.
Con bé Mi chỉ nhích sang một bên nhưng không hốt hoảng, nó tròn mắt nai nhìn tôi một lúc như thể đang dò xét nhưng sau đó từ từ rút trong túi xách ra một chiếc khăn tay đưa lên mặt tôi lau từng dòng nước chảy.
Mắt nai nhìn tôi và tôi nhìn mắt nai. Đôi mắt nó phản chiếu những tia nắng lóng lánh, mỗi lần nó chớp mắt, tôi tưởng tia nắng ngoài trời cũng sẽ tắt theo. Như không thế dừng, tôi đưa tay nắm lấy cánh tay thon thả của con bé. Tròng mắt nó mở to ra nhưng trong phút chốc lại nhỏ dần theo những tia nắng nhạt nhòa ngoài sân.
-Không…!
Lý trí trỗi dậy, tôi bất ngờ đẩy mạnh con bé làm nó ngã ngửa ra. Tôi hốt hoảng kịp tóm lấy tay con bé nhưng chỉ để mất thăng bằng theo. Cả hai té nhào xuống ghế.
Vì là ghế đệm nên khi cả hai ngã xuống, thân thể nảy lên vì cú chạm sau đó mới dừng hẳn. Tôi bối rối nhận ra mình đang nằm đè lên người Ngọc Mi.
Sau một lúc chết lặng vì ngỡ ngàng, tôi vội chống tay định nhổm dậy nhưng khi nhìn vào đôi mắt long lanh giờ này đang nhìn tôi chăm chăm, tự dưng tôi mất sức. Chưa bao giờ tôi nhìn con bé gần đến vậy, tôi có thể nhìn thấy chính mình phản chiếu trong đôi mắt trong veo như hai giọt nắng của con bé. Những giọt nước còn xót lại trên mặt tôi nhiễu xuống mặt con bé lăn dài xuống chiếc cổ thon nhỏ làm cả người tôi run lên, nhịp tim đập mạnh. Trong một phút không tự chủ, tôi cúi xuống hôn lên môi nó, Ngọc Mi cũng ngập ngừng rướn đôi môi của mình lên.
Đọc tiếp Cappuccino 2.0 – chương 140
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...