Cappuccino 2.0

-Thôi được rồi, anh đọc kĩ rồi ký vào đây đi!
Con bé đưa cho tôi một tờ giấy chi chít chữ được đánh máy từ trước, đọc sơ qua thì tôi đã biết đây là những điều khoản cho cuộc thỏa thuận giữa tôi và con bé Noemi. Hôm nay nó hẹn tôi ra một quán cà phê phòng lạnh gần đó để bàn về bản giao kèo đóng giả người yêu. Nghe qua có vẻ hơi giống phim hàn xẻng nhưng chính con bé đã đề nghị thế nên tôi chẳng còn cách nào khác ngoài làm theo răm rắp.
Nhìn sơ tờ giào kèo, tôi có thể đếm vu vi khoảng 10 điều khoản, nhìn chung thì chả có gì phải thắc mắc cả, nhưng khi đọc đến điều cuối cùng, tôi phải trợn mắt há hốc:
“Điều 10. Phải tuân thủ bất kì mệnh lệnh nào mà bên nữ đưa ra, không được cãi lệnh”
-Này này, điều 10 gì mà kì thế, chẳng khác nào anh là người ở của em hả?
Tôi nhíu mày cau có nhìn con bé.
-Hừm, đây là dự trù trường hợp anh không nghe lời đi kiếm những cô gái khác đấy, thế nên phải nghe theo lời tôi tuyệt đối!
-Chơi kiểu gì kì thế, đóng giả thì đóng giả thôi, có cần phải là giao kèo thế này không?
-Cái này là tại anh không chịu chuẩn bị thôi, tôi đã bảo hôm nay lên bàn về điều khoản rồi mà, việc gì phải ra việc đấy mới được!
-Vậy là anh cũng được quyền nêu ra điều khoản chứ gì?
-Tất nhiên, cả hai bên đều đẳng mà!
-Thế chờ anh xíu!
Tôi lật đật lôi cuốn tập giấy trắng mới mua ra giật một đôi rồi ngồi viết cặm cụi trong khi con bé cứ nhíu mày nhìn tôi khó hiểu. Một lúc sau, tôi mới thở phào mà đưa bản giào kèo mới viết cái độp xong đưa cho con bé. Nó cầm lấy rồi đọc từ tốn trong khi tôi cứ ung dung ngồi nhai đá rồm rộp từ ly cà phê mà trong lòng không khỏi hí hửng chờ đợi biểu hiện của nó.
Đúng y như dự đoán khi vừa đọc xong nó đã cau mày lườm tôi muốn tóe lửa:
-Điều khoản gì thế này, anh đang đùa sao?
-“Bên Nam sẽ chấp nhận toàn bộ điều khoản mà bên nữ đưa ra với điều kiện bên nữ phải đối xử với bên nam đúng mực một cô bạn gái ngoài đời.” Đúng mà, anh đâu có viết sai chữ nào đâu!
-Ý tôi nói là cái điều khoản ấy, thật quá quắc!
-Này, anh chấp nhận tất cả mọi điều khoản của em mà chỉ đưa ra có 1 điều khoản thế còn đòi gì nữa?
Nhìn vẻ mặt bực dần đều của con bé là tôi biết nó đang nổi cáu lắm rồi, xét thấy không nên trêu đùa với nó quá lố, dù gì nó cũng nắm trong tay 10 điều khoản có thể bóp chết tôi bất cứ lúc nào nên tôi bèn dịu giọng thương thuyết:
-Thì nếu đã đóng giả thì phải đóng cho giống, đây cũng là điều hợp lí mà, vả lại em nhỏ tuổi hơn phải xưng em với anh chứ?
-Thôi được, giao kèo hoàn thành!
Con bé thở hắc kí nhanh vào tờ giao kèo của tôi, ấy thế tôi cũng kí vào tờ giao kèo của con bé coi như cả hai đều thỏa thuận.
Sau khi kí xong con bé vội cất tờ giấy vào trong túi xách:
-Giờ tôi phải về nhà rồi, ba mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện này đâu!
-À ừ vậy thôi để anh đưa em về!
Buổi kí giao kèo hôm đó kết thúc một cách thành công khi điều khoản duy nhất giúp tôi sống sót được con bé thông qua. Tất nhiên chả ai biết chuyện này ngoài hai đứa tôi, cả thằng nhóc Bảo cũng thế, khi tôi chở con bé về, mặt nó cừ hầm hầm như sắp làm thịt tôi tới nơi vậy, nhưng chả sao, đã giả thì giả cho tới, tôi liền thò tay véo má con bé một cái rồi cười đểu với nó trước khi bị con bé thúc nguội một phát vào hông muốn ná thở.
Giờ thì công việc của tôi đơn giản chỉ là đợi Lanna điều trị trở về để cùng nàng tiếp tục những chuỗi ngày thơ mộng trong đời học sinh mà thôi. Nhưng không chỉ đơn giản là thế, để có được tấm giao kèo này, tôi đã đánh đổi một trong những quyết định lớn nhất trong cuộc đời mình, Lam Ngọc. Phải, trong cái đêm noel mà đáng lẽ ra người đi cạnh tôi phải Lam Ngọc nhưng tôi đã lựa chọn khác, đó không phải là lựa chọn tức thời, tôi đã suy nghĩ rất kĩ mọi hậu quả có thể xảy đến và đã quyết định con đường này. Tuy nhiên, bệnh tình của Lam Ngọc tôi vẫn sẽ theo dõi cho đến khi tìm ra cách chữa trị, suy cho cùng chỉ là đóng giả với con bé thôi nên tôi không cần phải sợ bị nó ghen gì, mỗi người cũng có cuộc sống riêng mà, nhưng rắc rối không chỉ đến từ con bé mà còn đến từ Lam Ngọc.
Suốt từ buổi noel đến giờ, nàng vẫn cư xử với tôi như bình thường mà chẳng có lấy một dấu hiệu nào là đang giận tôi cả, chẳng thà là nàng biểu hiện ra mặt tôi còn biết đường mà lường, chứ cứ tỉnh như ruồi thế này tôi lại càng lo. Bởi lẽ tôi nào biết được, đằng sau cái sự tỉnh đến lạnh lùng đó, nàng đang suy nghĩ gì, cảm thấy thế nào đâu? Cũng có những khi ra chơi nàng ở lại học bài, tôi cũng muốn trò chuyện lắm, nhưng nhìn hàn khí cứ toát ra từ người nàng lạnh ngắt, tôi lại đâm sợ, miệng cứ như dính chặt chẳng mở ra được. Cứ thế ngày qua ngày mọi chuyện vẫn cứ diễn ra, Lam Ngọc ngày một xa cách với tôi mặc dù khoảng cách ngồi giữa hai đứa vẫn không thay đổi, nụ cười ít xuất hiện trên gương mặt của nàng hơn làm nó trở nên lạnh lùng đến phát sợ. Nhưng không chỉ riêng tôi mới cảm nhận được sự lạnh lùng đó mà cả thằng Tiến cũng thế.
Kể từ sau đêm noel, lúc nào nó cũng nhìn tôi với nửa mắt, lúc đầu tôi cũng chả để ý đâu, cứ tưởng nó còn hăm he tôi cái vụ trực trường lần trước nhưng dường như sức chịu đựng có hạn. Trong một lần ra chơi, nhân lúc Lam Ngọc ra ngoài có việc, nó liền lao tới bàn tôi với bộ dạng như nổi đóa đến nơi:
-Này, mày đã làm gì Lam Ngọc rồi hả?

-Làm gì là làm gì, mọi chuyện vẫn bình thường mà!
-Bình thường cái nổi gì, bộ mày tưởng tao không quan sát Lam Ngọc à? Suốt ngày mặt lúc nào cũng lạnh, ngồi cạnh mà mà chẳng bao giờ nói một câu. Nói không có chuyện gì chỉ có con nít nó mới tin.
-Đây là chuyện của tụi tao, mày có quyền gì mà hỏi?
-Quyền gì à, nghe rõ đây! Mày mà làm Lam Ngọc của tao xảy ra chuyện gì thì đừng có trách!
-Lam Ngọc nào của mày, đang hoang tưởng à?
-Chọc tao à thằng khốn!
-Cả hai dừng lại ngay!
Nó nổi khùng xách cổ áo tôi lên định vung đấm thì Lam Ngọc đã đứng ở sau lưng hai thằng từ lúc nào, trông mặt nàng tức giận đến phát sợ.
Nàng xen vào giữa tụi tôi gắt lớn:
-Hai người có thôi đi không, không thấy người ta nhìn à?
-Nhưng mà Ngọc…
-Tiến về chỗ đi, sau này đừng có đi kiếm chuyện nữa, Ngọc đủ mệt rồi!
Nàng quát lớn khiến cho nó chẳng ứ lên được lời nào đành lủi thủi đi về chỗ mà không quên lườm tôi một cái rõ tức.
Còn về phần tôi, nhân lúc nàng còn dõi mắt theo thằng Tiến đi về chỗ liền rón rén định rời khỏi hiện trường để tránh bão lớn có thể ập vào đàu bất cứ lúc nào. Tuy nhiên tôi còn chưa đi được bước thứ 2 thì đã bị nàng gọi giật:
-Còn Phong nữa, ngồi vào chỗ Ngọc nói chuyện tý!
-Ực, rồi hề hề!
Tôi gật đầu ngồi vào chỗ răm rắp, ngay sau đó nàng cũng ngồi vào chỗ theo, nhìn tôi nàng thở dài một hơi đầy chán nản:
-Xin Phong đấy, Ngọc gặp đủ chuyện rồi, nếu Phong không mang lại niềm vui cho Ngọc thì cũng đừng làm cho Ngọc buồn thêm nữa!
-Ơ, Ngọc…
-Dạo này có phải Phong đang qua lại với con bé Noemi phải không?
-Không làm gì có chuyện đó, Phong ghét con bé ấy nhất mà!
-Thật không?
-Th…thì thật!
-Nó đang đứng ngoài cửa kìa, đuổi về đi!
Nghe Lam Ngọc nói, tôi giật mình quay lại thì đã thấy con bé đứng ngoài cửa lớp từ lúc nào, sau lưng nó còn có thằng Bảo đang đứng khoanh tay mặt hầm hầm cùng với mấy đứa tò mò ở mấy lớp khác kéo tới. Ngay lập tức tôi vội cười nghi binh với Lam Ngọc một cái rồi chạy vọt ra ngoài tiếp chuyện với con bé:
-Gì thế, sau hôm nay xuống kiếm anh?
-Ra căn tin đi, ở đây đông người, không tiện – rồi con bé quay sang phía thằng Bảo giọng hững hờ – bây giờ Bảo có thể về chỗ được rồi đấy!
Thằng Bảo không nói gì, chỉ thở hắc một cái rồi đùng đùng đi về lớp. Còn tôi, ngay sau khi thằng Bảo đi, liền cùng con bé ra căn tin bàn chuyện để tránh những cặp mắt tò mò cũng những đứa xung quanh. Thế nhưng, dường như hiệu ứng mà con bé tạo ra là khá lớn, đi đến đâu người người nhìn đến đấy, những ánh mắt trầm trồ không chỉ dành cho con bé mà còn dành cho cả tôi, nhưng đó không phải là trầm trồ mà là đố kị, dèm pha. Phải hơn chục người đã nhìn tôi với ánh mắt ấy, trông cứ như tôi không xứng với con bé vậy, cơ mà chắc cũng không xứng thật. Nhìn con bé cứ kiêu xa thế nào ấy, mái tóc xoăn ngang vai được kẹp mái với chiếc kẹp hình bông hoa 3 cánh lạ mắt làm con bé trở nên càng xinh xắn đến lạ thường, đúng là “mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười mà”
Sau một lúc luồng lách, bọn tôi cũng tìm được chỗ ngồi ình ở căn tin chật cứng. Con bé tỏ ra khá sạch sẽ khi phủi ghế một cách cẩn thẩn trước khi ngồi làm tôi cứ nhíu mày khó hiểu hết lần này đến lần khác. Mãi đến một lúc sau, sau khi yên vị trên chiếc ghê láng cón, con bé mới lườm tôi:

-Này, nhìn gì nhìn kĩ thế, có biết lịch sự không?
-À hì, tại thấy ghế có dơ gì đâu mà phủi!
-Hừm, sao lại không? Tính tôi không chịu dơ dù chỉ một chút được!
-Này, em có nhớ bản giao kèo anh đưa có điều khoản gì không hả?
Vừa nghe, con bé khẽ nhăn mặt thở hắc nhưng thoáng sau trở lại bình thường rất nhanh, nó hạ giọng:
-Hôm nay anh thấy Bảo đi theo em rồi chứ?
-À thấy, lại cãi nhau với nó à?
-Không, vào đêm giao thừa cậu ta rũ em đi chơi với nhóm bạn cùng lớp!
-Thế em đồng ý đi à?
-Không, em không đời nào đi với đám người bình thường đó, cho nên mới tìm đến anh đấy!
-Là sao, nói rõ xem nào?
-Hừm, anh thật chậm hiểu! Em tìm đến anh là để kiếm cớ không đi chơi với Bảo đấy! Tết tây có rảnh không, đi với em đâu đó tránh mặt thôi!
-Ừ cũng được, dù gì tết Tây anh cũng chẳng có gì làm! Còn bàn chuyện gì nữa không?
-Không đến đây thì hết rồi!
-Vậy anh vào lớp nhé, đang có việc tý!
-Khoang đã, hỏi tý nào!
Chưa kịp đi, con bé đã gọi giật.
-Hỏi gì thế, nhanh di!
-Nhìn tướng anh thế này, chắc là đang bận nói chuyện với Lam Ngọc phải không?
-À thì…thôi anh đi nhé!
-Ngồi xuống!
Con bé bỗng nhiên gắt lớn làm tôi giật mình ngồi ngay xuống ghế.
-C…có chuyện gì thế?
-Anh đi đâu thì đi nhưng không được tiếp xúc với mấy cô gái khác, đặc biệt là Lam Ngọc!
-Hả…sao?!
-Còn hỏi nữa, đây là mục tiêu của bản giao kèo mà, anh quên rồi à?
-À thì…
-Em đã nói rồi đấy, nếu anh còn tiếp tục làm trái thì đừng trách!

-Ừ rồi vậy!
Tôi xuề xà gật đầu cho qua chuyện, dù thế con bé vẫn giữ tôi cho đến hết giờ ra chơi mới được mãn hạn tù vào lớp. Ấy thế mà khi vừa ngồi vào chỗ, gương mặt lạnh toát của Lam ngọc lại xuất hiện khiến cho tôi cứng họng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vốn dĩ tôi đã có cơ hội nói chuyện với Lam Ngọc vào giờ ra chơi lúc nãy, vậy mà con bé Noemi lại xuất hiện ngay lúc đó phá tan đi cơ hội nghìn năm có một này. Tự hỏi không biết bao giờ mới có dịp được nói chuyện với nàng nữa đây?
Giờ ra về, tôi uể oải lê từng bước nặng nề trên hành lang trường với biết bao nhiêu tâm sự mà chẳng biết ai chia sẻ. Có phải tôi đã sai không khi quyết định kí giao kèo với con bé, nó làm tôi cư như bị tù treo vậy. Ừ thì tôi cũng thích Ngọc Lan đấy, người con gái làm tôi rung động đầu tiên mà, nhưng cứ tiến triển như thế này tôi hoàn toàn chẳng biết được chuyện gì sẽ ập vào đầu mình tiếp theo nữa, có khi chết bất đắc kì tử cũng không chừng.
-Này cu, làm gì mà đi lủi thủi một mình thế?
Đang não nề đi trên hành lang, giọng thằng Toàn bỗng cất lên làm tôi giật thót đưa mắt nhìn,  nó bây giờ đang ôm một chồng sách cao lêu nghêu đứng trước mặt tôi.
Thấy tôi cứ đứng ngẫn tò te, nó lại hỏi:
-Ê này, bị nhỏ nào hớp hồn rồi hả mày, trả lời bố coi!
-Đang có tâm sự, đừng chọc bố nổi khùng!
Nghe đến đó, mặt nó liền phởn lên đúng y thương hiệu:
-Sao, tâm sự gì kể nghe xem, tao đang chuyển sách mới lên thư viện dùm bé Phương nên đang rảnh đây!
-Ừ thì mấy chuyện liên quan đến con bé 10A1 ấy mà!
-Ú chà, nay còn đánh bắt xa bờ nữa à?
-Không phải đâu, chuyện còn dữ dội hơn nhiều!
Vậy là tôi liền đem chuyện kí giao kèo với con bé Noemi kể cho nó biết luôn, dù gì đã lâu tôi cũng không nhờ nó chuyện nào, nay gặp bước đường cùng đành cầu cứu nó một phen vậy. Ấy thế mà cứ tưởng nó sẽ cốc vào đầu tôi một cú khi trót nghe lời con bé, nhưng không, ngược lại nó còn khen lấy khen để:
-Thằng này tới giờ tao mới thấy mày quyết định thông minh á nghen!
-Thông minh gì, không thấy tao gặp rắc rối tùm lum à?
-Cái đó tại mày cứ đi lo lung tung thôi, người mày thích là nhỏ Lanna chứ gì, cứ làm theo lời con bé đó, có thiệt thòi ày tý nào đâu!
-Nhưng còn Lam Ngọc…
-Chậc, bây giờ mày cứ an tâm thực hiện giao kèo đi, còn Lam Ngọc mày cứ tránh xa ra!
-Sặc, sao lại tránh xa?
-Mày có thấy vết thương nào để gần con dao mà lành được không?
-Ý mày nói tao là con dao à?
-Ừ, cho nên mày cứ tạm thời lánh khỏi bà Ngọc đi, vết thương sẽ lành, tuy có để chút sẹo nhưng không sao đâu!
-Có được không mày, tao thấy sao sao ấy!
-Mày cứ yên tâm mà lo việc trọng đại của đời mày trước đi! Dù gì tao cũng muốn xem thử cái con Noemi đó cứng cựa tới mức nào mà cả khối 10 lại đồn ầm lên vậy!
Nói đến đó, đột nhiên nó khựng lại, vẻ mặt như đang suy nghĩ một chuyện gì đó dữ dội lắm, chẳng mấy chốc sau nó phởn lên nhìn tôi:
-Ê mày, muốn chọc con Noemi không?
-Sao chọc nó à? Khó lắm, không được đâu!
-Nói chuyện với tao mà không được à, đi theo tao!
Nó dẫn tôi đi một mạch vào thư viện trường giờ này bé Phương đang cần mẩn xếp từng cuốn sách mới vào kệ. Thấy bọn tôi em vẫn cố ôm chồng sách nói vọng ra:
-Hai người để chồng sách trên bàn đi rồi nghỉ tý đi!
-không cần đâu, Phương ra đây bàn chuyện chút nào!
-Phương đang bận mà, đợi chút đã!
-Bận cái gì hông biết, ra đây!

Không cho bé Phương kịp lên tiếng, thằng Toàn đã lật đật đi vào bế bé Phương ra nhẹ hửng mặc cho em cứ giãy giụa vô vọng trong lòng nó. Phải đợi đến lúc bé Phương cắn vào ngực áo thằng Toàn với thả em xuống mà giãy đành đạch:
-Ahh, bạo hành gia đình, cứu với!
-Có Toàn mới bạo hành đấy, hông thèm nói chuyện nữa!
Bé Phương chu mỏ xụ mặt ngồi thụp vào bàn làm Toàn phởn hớt hải chạy theo:
-Ế ế, giỡn tý mà, đừng giận! Toàn kêu Phương ra đây là để bàn chuyện với Phong đó!
-Bàn chuyện với anh Phong à, có thật không! – em quay sang phía tôi phồng má.
-Ừ thật mà, hề hề!
-Bàn chuyện gì bàn nhanh đi, em còn phải xếp sách nữa đó!
-Ừ chuyện đó để Toàn lo cho! Chủ nhật tuần này đi pinic không?
-Hả, đi pinic?
-Ừ, chủ nhật tuần này ngay 1 tây, rũ cả nhóm đi chơi cho vui, tối xem bắn pháo bông.
-A, được đó, đi chơi luôn nha anh hai!
Bé Phương hướng cặp mắt sáng rực về phía tôi.
-Hề hề, Phương khỏi lo, nó cũng dẫn gấu theo chơi nữa mà!
-Hả, anh Phong có bạn gái rùi hả, ai vậy cho em biết với!
-Phương có biết cái con bé lớp trưởng 10A1 không, nó đó!
-Trùi, anh Phong! Anh làm em bất ngờ đó, lúc trước anh nói thích Lanna mà!
-Uầy, thằng Toàn nó nói xạo đó, bạn gái gì mà bạn gái!
Tôi xua tay chối nguậy.
-Hề hề, có nói đại di mày ơi, giấu làm gì hông biết!
-Thằng mắc dịch này chắc tao cốc mày quá!
-Hông có thôi làm dữ – nó cười xuề xòa rồi nói với bé Phương – chuyện của thằng Phong để lát Toàn kể cho nghe, vậy là Tết Tây đi dã ngoại nghen!
-Hì, đương nhiên rùi, mình đi thảo cầm viên đi!
-Sặc, vào trong đó coi họ hàng của thằng Phong làm gì?
-Bố cái thằng giỡn nhay!
Tôi tức điên cốc vào đầu nó một cú tóe nước mắt.
-Ừi xì, không đúng thì thôi, có tật giật mình hả mày!
-Muốn tao cốc cho bên kia đều luôn hả?
-Thôi, hai người im lặng chút nào! Có muốn đi thảo cầm viên hông?
-À, đi thì đi, dù gì cũng chưa tới đó bao giờ mà!
-Vậy nghen, mày lo việc rũ con bé Noemi đi, mọi chuyện để bố lo!
Cả hai đứa nhìn tôi cười đồng loạt làm tôi chả biết làm gì ngoài lủi thủi gật đầu như tử tù chịu bản án. Vậy là Tết Tây này tôi phải rũ con bé Noemi đi cùng để cu Toàn thử lửa, chẳng biết có xảy ra chuyện gì không đây, khổ gì đâu.
Đọc tiếp Cappuccino 2.0 – chương 130


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui