Cappuccino 2.0

Đi dọc hành lang đến lớp, không biết có phải vì Lam Ngọc sợ tôi sẽ không dám lên lớp hay không mà nàng cứ nắm chặt lấy bàn tay của tôi dắt đi làm tôi cứ chộn rộn, thơ thẫn như người mất hồn vậy.
Thể rồi đột nhiên nàng quay sang tôi hỏi nhỏ:
-Có phải Phong té xe thật không?
-Thật mà, sao Ngọc lại hỏi vậy?
-Ừm, vì lúc sang Ngọc thấy tiến với Hiếu vào trễ, trong lòng Ngọc hơi lo!
-Không có gì đâu mà, thế sao Ngọc biết Phong sẽ ở ngoài cổng!
-Cũng chẳng hiểu sao nữa, nhưng Ngọc cứ có cảm giác Phong đang ở đâu đó quanh trường nên xin phép ra ngoài tìm! Chắc có lẽ là giác quan của con gái đó!
-Giác quan của con gái à? Hay thật!
-Bị thế này còn cười được, cứng đầu đến thế là cùng!
Nàng cau mày mím môi làm cho đôi má cứ phồng lên phổng phao nhìn muốn muốn véo không thể tả.
Vừa vào đến cửa lớp, ngay lập tức mọi cặp mắt đều hướng về tôi với bàn tay được băng bó kĩ lưỡng. Bị chiếu tia nhìn hàng loạt, tôi bỗng khựng lại chẳng biết làm gì, may sao Lam Ngọc vẫn nắm chặt lấy bàn tay của tôi, chào giáo viên rồi dẫn tôi về chỗ ngồi trong ánh nhìn nữa ganh tị, nửa sững sốt của những đứa trong lớp. Thằng Tiến lúc này coi bộ đã nổi nóng ra mặt, khi đi ngang nó chỉ nhìn tôi với nửa con mắt. Đây có được gọi là thua mà không bại không nhỉ, nhưng chắc chắn dù tôi có thua hay không thì đây cũng là lúc kế hoạch của thằng Toàn tiếp tục được xúc tiến.
Vào giờ ra chơi nhân lúc Lam Ngọc lại đi ra ngoài cùng với thằng Tiến, tôi bèn quay xuống bàn chuyện với thằng Toàn ngay:
-Giờ sao mày, kế hoạch làm tới đâu rồi!
-Ùi, từ từ đã, để bố hỏi miếng nào! Hồi sáng hai tụi mày làm gì mà đứa xin cô ra khỏi lớp đứa bị băng bó tay thế?
-Thì do tụi thằng Tiến cả đấy, nó chặn đường tao lúc sáng nên tao mới bị thế này, cũng may là có Lam Ngọc ra tìm tao, nếu không tao cũng không đi học đâu!
-Chà chà, nếu thế chắc thằng Tiến tức tối lắm nhỉ?
-Tất nhiên rồi, hồi sáng lúc vào lớp nó nhìn tao ghê lắm! Còn mày kết thân với thằng Tuyên sao rồi, gần đến tuần lớp mình đi trực trường rồi đấy!
-Còn phải hỏi, tao làm đương nhiên phải xong rồi! bây giờ mày nghe tao trình bày tiếp đây. Sắp tới lớp mình sẽ trực trường, tao sẽ cố gắng sắp xếp vị trí thuận lợi cho tụi mày, công việc mày phải làm bây giờ là khích tướng thằng Tiến nhiều nhất có thể!
-Mày điên à, mới chọc nó chút tao đã bị nó hành thế này rồi, còn chọc tức nó nữa chắc tao chết quá!
-Yên tâm đi, mày cứ chọc tức nó nhiều vào, cùng lắm tao đi chung với mày xem nó có dám chặn đường không?
Vững lòng bởi lời hứa chắt nịt của thằng Toàn, tôi mới tiếp tục thực hiện kế hoạch của nó đưa ra trong những ngày tiếp theo. Vẫn là những cớ như nhờ hướng dẫn bài, giải bài để trò chuyện với nàng nhiều hơn cũng như chọc tức thằng Tiến càng nhiều càng tốt. Cũng nhờ có thằng Toàn đi theo mỗi lần ra về lẫn đi học nên bọn nó cũng chẳng dám làm gì quá lố ngoài lườm tôi mỗi khi đi ngang.
Nhưng đây vẫn chưa phải là cách chọc tức hữu hiệu nhất, mọi chuyện vẫn cứ rề rà cho đến  ngày thứ 7 cuối tuần. Vào giờ ra chơi, trong lúc Lam Ngọc đang giảng bài cho tôi, đám thằng Tiến lại tới, lần này bọn nó đã có cớ lớn tướng hơn tôi rất nhiều:
-Ngọc ơi, hôm nay tụi mình phải đi hợp cán bộ đoàn, Ngọc theo tụi mình nhé!
-Họp à, việc này…
Thấy Lam Ngọc đang cắn môi khó xử, tôi vội nhích sát lại gần nàng trước mặt tụi nó trò chuyện tự nhiên như chẳng hề có ai xung quanh:
-Ngọc này, ở lại giảng bài cho Phong nhe, không có Ngọc giảng mấy bài này khó hiểu lắm!
-Ưm…Ngọc!
-Ngọc à, họp cán bộ đoàn không thiếu Ngọc được đâu!
-….!!
Bọn nó cũng chẳng vừa, tiếp tục tham chiến với tôi hòng cách ly Lam Ngọc cho bằng được.
Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, tôi đành dùng cách tối hậu nhất của mình. Khẽ khàng nắm lấy bàn tay của Lam Ngọc, tôi đưa nó về phía mình trịnh trọng trong sự ngỡ ngàng của thằng Tiến lẫn cả Lam Ngọc:
-Ở lại với Phong nhen!
-Ư…!
-Ngọc, đi thôi gần trễ rồi đó!
Thằng tiến vẫn cố vớt vát chút hi vọng cuối cùng.
Thể rồi Lam Ngọc nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu rồi quay về phía thằng Tiến làm nó hớn hở ra mặt:
-Sao rồi Ngọc, đi theo tụi mình hả?
-Xin lỗi Tiến, mình phải ở lại chỉ bài cho Phong!

-Hả, sao thế? Còn đi họp thì sao, ai làm thư kí đây?
-Tiến có thể nhờ Hiếu được mà, dù gì khi họp Hiếu cũng đâu có làm gì nhiều đâu, phải không?
-À thì…ừ…!
Thằng Tiến xụ mặt thấy rõ.
-Vậy nhé, Tiến cứ đi đi!
-Ừ, thôi mình đi đây, Phong học cho cẩn thẩn đấy!
Vừa đi nó vừa lườm tôi muốn bén cả tia lửa.
Mãi cho đến khi hai tụi nó đã khuất sau cửa lớp, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cả người như lâng lâng chốn nào vậy. Ấy thế mà mọi chuyện vẫn chưa xong:
-Phong, bỏ ra được rồi đấy!
Lam Ngọc bỗng cau mày làm tôi khiếp vía vội bỏ tay ra ngay.
-Hì, xin lỗi, tại Phong muốn Ngọc ở lại mà!
-Thì Ngọc vẫn ở lại đấy thôi, đâu cần phải…
Nàng suýt xoa bàn tay mà hai má đỏ au.
-Thì…dù sao cũng cảm ơn Ngọc vì đã ở lại với Phong?
-Ngốc thật, ở lại với Phong vui hơn mà…
-Hả, Ngọc nói gì vậy, nhỏ quá Phong nghe không được!
-Không nghe được thì thôi đồ lãng tai!
Nàng đấm nhẹ vào ngực tôi cười giả lả.
Chưa bao giờ tôi thấy Lam Ngọc cười nhiều đến vậy. Trước đây tôi cứ nghĩ Hoàng Mai là cô gái có nụ cười đẹp nhất rồi nhưng bây giờ Lam Ngọc mới chính là cô gái đó, nàng cười tuy không rạn rỡ nhưng chính nụ cười mỉm đã làm khuôn mặt lạnh lùng của nàng như bừng lên nắng xuân vậy, ai bảo con gái lạnh lùng không biết cười chứ!
Tuần trực nhật của tôi rồi cũng bắt đầu, đây chính là lúc then chốt để giải quyết mọi chuyện. Nhờ vào sự quen biết với thằng Tuyên, bọn tôi đã được sắp lịch trực nhật một cách thuận lợi nhất để thực hiện kế hoạch. Theo đó tôi, thằng Toàn, thằng Tuyên, Lam Ngọc, thằng Tiến, thằng Hiếu cùng 4 đứa trong lớp nữa được sắp xếp trưa vào trưa thứ 5. Trong khoảng thời gian tới đó, nhờ được thằng Toàn tháp tùng nên tôi chẳng bị bọn nó làm khó dễ gì, lại còn có thể tiếp tục khích tướng thằng Tiến nữa, qua đó làm tỉ lệ thành công của kế hoạch cao hơn.
Đúng vào 2h trưa thứ 5, tôi cùng thằng Toàn bon xe đến trường. Khi vừa đến nơi đã thấy Lam Ngọc cùng thằng Tiến ở đó. Thấy tôi, thằng Tiến đã lườm ra mặt nhưng tôi cũng chẳng quan tâm, liền chạy đến chỗ Lam Ngọc hớn hở nhằm trêu tức nó:
-Hì, hôm nay Ngọc đi sớm thế?
-Ở nhà không làm gì nên lên đấy sớm ấy mà, còn Phong đi trễ đấy!
-Ừ, thì thói quen rồi, hề hề!
-À Ngọc này, lát Ngọc đi trực cùng mình nhé!
Bỗng dưng thằng Tiến vội chen ngang vào.
-Ừm, không không biết nữa nhưng để Tuyên phân công xem thế nào!
-Ừ, để mình hỏi Tuyên cho!
Nói rồi nó liền quay sang thằng Tuyên:
-Tuyên giờ đông đủ rồi, phân công trực đi!
-Để xem, tui có phân công trước rồi nhóm 1 gồm tui, Toàn, Lam Ngọc, nhóm 2 gồm Tiến, Hiếu và Phong, nhóm 4 là 4 bạn còn lại nhé!
-Ơ, sao kì vậy!
Thằng Tiến sững người như không tin vào tai mình.
-Sao, bạn Tiến có ý kiến gì không?
-À không, hợp lý mà!
-Vậy nhé, bây giờ nhóm 1 trực ở tầng 2, nhóm 2 ở tầng 1 và còn lại ở tầng trệt, xong việc gặp lại tại phòng bảo vệ nhé!
-Rồi, nhất trí!

Tất cả bắt đầu cầm dụng cụ di chuyển đến nơi trực theo sự phân công của thằng Tuyên. Tất nhiên là thằng Tiến vẫn phải đi mặc dù không cảm chịu chút nào, thế là nó dồn mọi ấm ức vào tôi qua việc bắt tôi phải quét dọn cả khu hành lang tầng 1 trong khi tụi nó chỉ có việc hốt phần rác tôi đã quét vào cái giỏ rác kế bên. Không chỉ thế, có đôi lúc bọn nó còn đụng mạnh làm tôi suýt té hết lần này đến lần khác.
Nhưng tôi không nhẫn nhịn chỉ vì sợ bọn nó, đó là một kế hoạch. Qua quan sát bọn tôi biết được cái đám này hoàn toàn chẳng có tý võ vẽ gì ngoài khoảng huy động đồng bọn ỷ đông hiếp yếu, thế nên để kế hoạch được thành công, tôi phải giả nai để tự dấn thân vào hang cọp nhử mồi bọn thằng Tiến ra tay, đến lúc đó thằng Toàn chỉ cần huy động những nhân chứng đến để chứng kiến cảnh đó là đã thành công mỹ mãn rồi, đó là lí do vì sao bọn tôi kết thân với thằng Tuyên và kêu gọi thêm 4 nường nhiều chuyện bậc trong lớp để làm nhân chứng bất đắc dĩ.
Loay hoay một hồi, bọn tôi cũng trực xong phần hành lang lầu 1, đó cũng là lúc thằng Toàn phát tín hiệu bắt đầu kế hoạch cho tôi qua điện thoại. Ngay lập tức tôi quay sang thằng Tiến đang tựa lưng vào ban công cười đểu:
-Sao hả, mệt à thằng thua cuộc?
-Mày bảo gì đấy?
-Tao bảo mày là thằng thua cuộc, lúc trước mày bảo tao không hồi phục đôi chân được, bây giờ tao đã đi lại bình thường, lúc trước mày bảo tao không có cửa với Lam Ngọc, bây giờ thì tao chiến thắng bọn mày một cách dễ dàng rồi đấy!
-Phong, hôm nay tao thấy mày gan đột xuất rồi đấy, có thấy mày chỉ ở đây một mình với bọn tao không hả?
Thằng Tiến tức tối xách cổ áo tôi lên hăm he.
-Hề, làm gì được tao nào, có ngon thì đánh tao đi!
-Mày, được lắm, thích thì tao chìu!
-Khoang đã Tiến!
Đột nhiên thằng Hiếu ngăn cản thằng Tiến lại, rồi xì xầm to nhỏ với nó điều gì đó mà chỉ chốc lát sau, thằng Tiến liền bỏ tay khỏi cổ áo, rồi ghé sát vào mặt tôi nói khẽ:
-Hề, tao biết mày đang làm gì, cho nên đừng có hòng mà khiêu khích bọn tao, vô ích thôi!
Nói rồi nó đẩy mạnh tôi ra va vào cột tường của ban công đau điếng.
Vừa lúc đó, nhóm 1 cũng đi xuống từ tầng 2 sau khi trực trường xong. Thấy mọi chuyện vẫn bình thường, thằng Toàn cau mày nhìn tôi nhưng đáp lại tôi chỉ có thể trả lời nó bằng cái nhún vai thất vọng. Có vẻ như bọn nó đã đoán được kế hoạch của bọn tôi nên không động thủ mặc dù đã bị tôi khiêu khích khá nhiều, chắc chắn bọn nó không đơn gian như tôi tưởng.
Bọn tôi cùng đi xuống tầng trệt lúc này đã được nhóm 3 quét dọn sạch sẽ. Tại đây bọn tôi phải ở lại canh trống đến hết giờ ra về mới được ghi danh vào sổ trực nhật. Công việc cũng nhàn nhã thôi, cả đám chỉ ngồi chơi xơi nước vì công việc chính là quét dọn hành lang và sân trường đã được làm trước đó.
Nhân lúc bọn thằng Tiến ra căn tin mua nước, thằng Toàn mới bay lại chỗ tôi đang ngồi bàn chuyện:
-Ê, tao ra hiệu rồi mà lúc nãy sao tụi nó không đánh mày?
-Ai mà biết đâu, lúc nãy tự nhiên thằng Tiến chuẩn bị đánh tao thì thằng Hiếu nó ngăn lại!
-Chà, có vẻ nó biết được mình đang dụ tụi nó nhỉ?
-Ừ, bọn này cáo già mà, không dễ gì dụ đâu!
-Thôi đành vậy, rán nhẫn nhịn chờ dịp khác!
Kế hoạch hôm nay coi như đã thất bại, chắc chắn sẽ rất khó khăn để tìm ra thời cơ tốt hơn bây giờ để làm bọn nó lộ diện, nhưng không sao, dù thế nào bản chất thật vẫn là bản chất thật, rồi một ngày nào đó bọn nó sẽ lộ diện.
Nói chuyện được một lúc, Lam Ngọc bỗng lại băng ghê chỗ tôi ngồi bắt chuyện:
-Hai người nói chuyện gì bí mật thế?
-Hề hề, hông có gì đâu, chuyện phím ấy mà!
-Phong đã làm bài tập Ngọc chỉ chưa đấy?
-À, tui ra căn tin mua nước nhe, ngồi lâu cũng khát gớm!
Thằng Toàn biết ý liền tìm cớ ra căn tin mua đồ ngay, khi đi nó không quên quay lại nháy mắt với tôi một cái.
Trên băng ghế đá bây giờ chỉ còn mình tôi và nàng, bốn đứa kia đã ngồi khuất sau góc tường nên coi như ở chỗ này chỉ có tôi và nàng ngồi thôi. Phải chi có thằng Toàn ở đây, tôi còn có dũng khí bắt chuyện, giờ chỉ có mình Lam Ngọc, cảm giác khẩn trương lại tràn ngập khắp người tôi làm tim cứ đập thình thịch không ngừng, nhưng rồi khi nghĩ đến căn bệnh kì lạ của nàng, tôi lại cảm thấy thật áy náy. Cũng một phần là hoàn cảnh, cũng một phần là do tôi đã tạo nên lớp vỏ bọc lạnh lùng đó, vì thế dù có cố gắng cách nào, chính tôi là người sẽ gỡ bỏ lớp vỏ bọc đó để nàng sẽ lại là một cô gái bình thường như bao cô gái khác.
Suy nghĩ một lúc lâu, tôi quyết định mở lời:
-Ngọc này, thường thì ở nhà Ngọc sẽ làm gì?
-Ở nhà à, thì cũng luyện võ cả ngày thôi!
-Ngọc có sở thích gì khác không, lúc giải trí chẳng hạn?
-Giải trí? Chắc chỉ có đi dạo thôi!

-Còn chơi xích đu thì sao?
-Hả, Phong vừa nói gì?
-Không, Phong không nói gì cả!
-Có phải Phong đã đến gặp dì vú của Ngọc phải không?
-Không đâu, làm sao Phong dám đến nhà của Ngọc chứ! Nhưng tại sao Ngọc lại hỏi như vậy?
-Thì dì vú cứ bắt Ngọc phải làm cái này làm cái kia, rồi nói Ngọc bị bệnh gì nữa, nhưng như Phong thấy đấy, Ngọc hoàn toàn khỏe mạnh mà!
-Ừ…ừm, thì Ngọc vẫn khỏe mà! Có lẽ dì vú lo cho Ngọc thôi!
-Ừm, đành vậy…
Thấy nàng có vẻ buồn bã, tôi vội chuyển sang chủ đề khác ngay, nhưng xui rủi thế nào, chủ đề này lại càng làm nàng buồn hơn:
-Ngọc này!
-Gì thế Phong?
-Ngọc còn thích chơi gấu bông không?
Đôi mắt nàng đột nhiên đanh lại, rưng rưng một làn nước mỏng, nhưng sau đó nàng vội quệt nó đi mà trả lời dứt khoác:
-Không, hết rồi, ai lại chơi gấu bông chứ!
-Nhưng mà bé gấu à, đó là kỉ niệm thời bé mà!
-Những kỉ niệm đó đã bị quên lãng theo lời hứa rồi, đâu còn gì đâu Phong nhỉ?
Nàng bỗng nhìn tôi nở nụ cười thật trìu mến nhưng chính nụ cười cùng câu nói đó là đã tôi như chết lặng. Một câu nói bâng khơ như trách móc, tôi cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn sau câu nói. Nàng vẫn còn nhớ rõ lời hứa đó, nó như in sâu vào trong tâm trí nàng trong khi tôi đã quên bẵng đi trong chưa đầy một tuần. Nhìn đôi mắt hướng về nơi xa xăm của nàng, cả người tôi như xìu xuống, mềm nhũn như bơ, thấy thế đến lượt nàng bắt chuyện kéo tôi ra khỏi vực sâu im lặng:
-Phong này, Phong còn giữ con gấu bông đó chứ?
-Con gấu bông Ngọc đưa à? Vẫn…còn, chi thế!
-Chỉ là Ngọc muốn được nhìn lại nó thôi, bữa nào Ngọc qua nhà Phong nhé!
-Ừ, được mà! Muốn đến lúc nào cũng được!
-Hì, cũng đã lâu rồi Ngọc không gặp lại nó, nó còn tốt chứ?
-Ừ tốt mà, Phong giữ kĩ lắm đó!
Tôi bắt đắc dĩ phải nói dối nàng vì giờ này chính tôi còn không biết được con gấu đó hiện giờ đang ở đâu. Tôi chỉ sợ rằng một ngày nào đó mọi chuyện vỡ lẽ ra người phải chịu đựng nhiều nhất chính là Lam Ngọc, tôi sợ lắm bệnh tình của nàng đã như thế liệu khi biết được bí mật này, nàng có chịu nỗi không?
Chiều tà, ánh hoàng hôn đã bắt đầu le lối sau những tòa nhà san sát quanh mái trường, tôi trịnh trọng cầm chiếc dùi gõ những hồi trống thúc giục báo hiệu giờ ra về đã đến. Đây cũng là lúc nhóm trực của tôi bắt đầu ghi danh để ra về. Ấy thế mà khi nộp sổ cho bên văn phòng, một giáo viên bỗng gọi giật bọn tôi khi còn chưa bước ra khỏi cửa:
-À mấy em cho cô nhờ tý được không?
-Dạ, chuyện gì vậy cô?
-Cho cô mượn 3 em để khiên cái kệ sách cũ này ra để thay cái kệ mới cho cô nhé!
-Dạ chuyện nhỏ mà cô, để 3 tụi em làm được rồi!
Thằng Tiến bỗng choàng vai cả tôi lẫn thằng Hiếu chạy đến láo táo.
-Vậy làm phiền mấy em nhé, đợi cho học sinh tan bớt rồi hẵn phụ cho tiện!
-Dạ không thành vấn đề!
Rồi thằng Tiến nhanh nhảu quay sang nhóm Lam Ngọc:
-Việc này làm lâu đấy, mấy bạn về trước đi, mai gặp!
-Được không đấy!
-Đàn ông con trai, mấy việc này là chuyện nhỏ phải không Phong?
-À thì…ờ!
Tôi cười méo xệch nhìn về phái thằng Toàn như cầu cứu vì nếu bị cách ly với nó, số phận của tôi không biết sẽ đi về đâu nữa. Ấy thế mà thằng Toàn chẳng những không nói giúp mà nó còn bơm thêm tý xăng:
-À vậy thôi tụi mình về trước nghen, bây coi làm xong nhớ về sớm đó!
Mặc cho tôi có méo xệch đến đâu, mặt thằng Toàn lại phởn đến đó và cứ liên tục nháy mắt làm tôi chả hiểu cái giống gì cả.
Cả bọn ra về, bọn tôi bắt đầu công việc được cô giao phó, việc cũng chẳng nặng gì chỉ cần khiên cái kệ sách cũ ra để lắp cái kệ sách mới vào. Nhưng cái tôi sợ nhất chính là bây giờ tôi đang đơn thân độc mã ở cùng với bọn nó. Học sinh trường này đã về hết rồi chẳng còn ai để tìm cứu cánh nữa. Thế nên sau khi phụ cô lắp kệ sách xong, trong lúc ra bãi giữ xe, tôi bị bọn nó ép vào một phòng học vắng, tại đây bọn nó bắt đầu lộ bản chất:
-Hề hề, oắc con! Giờ mới là lúc dạy ày một bài học rồi đấy!
-Dạy gì chứ, bọn mày đang nói sảng à?

-Ồ, đến giờ phút này mà còn lớn miệng được à? Bộ mày tưởng bọn tao không biết mày đang khiêu khích bọn tao ra tay để cả bọn chứng kiến sao, bọn tao đâu có ngu!
-Thế thì sao nào?
-Đương nhiên tao phải dạy ày một bài học để không còn đi phá đám người khác rồi!
Vừa nói nó tọng vào bụng tôi một đấm sau đó lại đấm tới tấp vào người làm tôi mất đà ngã choạng vào tường.
-Sao hả, đã người chứ! Đó là bài học ấy đứa không biết điều đấy!
-Hừ, rõ là Lam Ngọc không thích mày, tại sao mày còn níu kéo chứ!
-Không thích tao à, tại mày cả đấy! Chính vì mày cứ lản vản quanh Lam Ngọc nên nhỏ mới không thích tao, chết đi…
Nó lại đấm vào mặt tôi một cú tối trời.
-Tao nói ày biết, nếu mày còn tiếp tục ve vản Lam Ngọc đừng trách sao tụi tao ác với bọn mày!
-Làm gì tao nào!
-Thì mày cứ tưởng tượng xem, thằng Hiếu sẽ trả bài mày liên tục, tao sẽ theo sát, khi mày sở hở thì ngay lập tức ày no đòn ngay, chịu chứ?
-Cả bọn rỗi hơi, lạm quyền!
-À, xem ra chưa no đòn thì chưa sợ nhỉ?
Nó xoay xoay cánh tay để khởi động trước khi nện cho tôi một trận nữa.
-Cho mày chết này…
Tôi nhắm mắt co người hứng chịu đòn nhưng mặc nhiên chẳng thấy bất cứ thứ gì đụng vào người. Tôi bàng hoàng mở mắt đã thấy thằng Toàn đang đứng chiễm chệ trước mặt, còn thằng Tiến đang ngồi dưới đất quệt miệng thiều thào:
-Mày, sao mày lại ở đây?
-Hề hề, đương nhiên là để phanh phui mày ra rồi, giờ thì xem ai đang ở đây nào!
Thằng Toàn vừa dứt lời Lam Ngọc liền từ ngoài cửa bước vào trước sự ngỡ ngàng của bọn nó. Chưa kịp hiểu ra điều gì, thằng Tiến đã bị Lam Ngọc tát ột bạt tay chát chúa làm nó loạng choạng suýt té:
-Tiến, lâu nay vẫn chẳng chịu thay đổi gì, vẫn cố dành được mọi thứ bằng mọi thủ đoạn sao?
-Ơ, Tiến xin lỗi!
-Đó chính là lí do vì sao Ngọc không bao giờ chấp nhận Tiến! Giờ hai người biến khỏi mắt tôi đi, nhanh!
-Mình…
-Ngọc nói không nghe sao?
Nàng cau mày quát lên khiến thằng Tiến giật thót vội lui dần từng bước rồi đi thẳng ra ngoài cửa lớp, còn thằng Hiếu cũng chẳng biết làm gì ngoài bỏ ra ngoài theo.
Đến giờ phút này Toàn phởn mới đỡ tôi dậy vỗ vai:
-Tốt lắm mày, hề hề!
-Mày còn nói, tao cứ tưởng mày bỏ tao thật!
-Đời nào chứ! Thôi mày lại chia vui với Lam Ngọc đi!
Nó đẩy tôi về phía nàng nhưng Lam Ngọc bây giờ khác quá, đôi mắt nàng cứ nhìn xa xăm đâu đó, thi thoảng có một vài giọt nước cứ ứa ra chảy dài xuống má, phải chăng nàng đang khóc?
Tôi từ từ tiến lại gần nàng, ngập ngừng bắt chuyện:
-Ngọc à, có chuyện gì vậy?
-Có phải mọi chuyện Phong làm với Ngọc từ đầu năm đến giờ là vì kế hoạch phải không?
-Ngọc, sao…
-Có phải Phong gần gũi, tìm mọi cách tiếp cận với Ngọc là để khiêu khích Tiến phải không?
-Không hẳn là thế, Phong cũng muốn…
-Muốn thế nào?
Tôi bỗng khựng miệng không nói được vì nếu chữa trị cho Lam Ngọc mà nói cho nàng biết, thế nào việc đó cũng sẽ gây phản tác dụng, thậm chí bệnh tình của nàng sẽ nặng thêm, thế nên tôi đành cúi đầu im lặng.
-Phong, sao không trả lời cho Ngọc biết!
-Xin lỗi Ngọc, Phong chỉ muốn Ngọc biết được bộ mặt thật của Tiến thôi!
-Để tôi biết được mà mấy người phải lừa dối lòng tin của tôi hay sao?…chát…đồ lợi dụng!
Nàng vung tay tát vào mặt tôi một bạt, cú tát rất đau, đau cả tinh thần lẫn thể xác…
Đọc tiếp Cappuccino 2.0 – chương 127


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui