Cappuccino 2.0

Nàng vẫn cắm đầu chạy hì hục đến chỗ chiếc xe. Nhưng lần này thì trong lòng tôi không cồn cào nữa thay vào đó là cảm giác lâng lâng, vui sướng đến tái tê cõi lòng. Lam Ngọc đã đến, có nghĩa là nàng không giận tôi. Những ngày qua chắc chỉ là những biến động bình thường của một cô gái mới lớn và giờ thì nàng đã bình thường trở lại, tôi vui sướng chìa tay ra cho nàng:
-Ngọc lên đây!
Dù rằng vẫn còn khá e dè trước tôi, nhưng Lam Ngọc vẫn khẽ khàng nắm lấy tay tôi bước lên xe.
-Sao Ngọc đến trễ vậy?
-Xe bị hư giữa đường phải quành ngược trở về nhà cất xe rồi chạy bộ lên đây!
-Trời, sao không bắt xe bus?
-Không biết chuyến, chưa đi lần nào!
-Ẹc, trời ạ!

-Sao, có ý kiến gì không?
-Ực, không! Đến là được rồi, hề hề!
Bây giờ nhóm tôi coi như đã đủ người, việc quan trọng kế tiếp là sắp xếp chỗ ngồi cho hợp lý. Thằng Toàn, bé Phương thì khỏi phải nói, từ đầu đã ngồi xếp re ở dãy ghế cuối, thằng Khanh với thằng Huy ngồi chung ở hàng ghế kế trước, chỉ còn tôi. Bởi vì sao chứ? Ngọc Lan thì ngồi một mình ở phía trên đây, còn Lam Ngọc thì chủ động ngồi ở hàng ghế phía sau đó. Tất nhiên hai hàng ghế đều còn chỗ trống, việc của tôi đơn giản chỉ là chọn một trong hai chỗ để ngồi mà thôi.
Nói thế chứ tôi chả thấy đơn giản chỗ nào cả. Dù tôi có chọn ngồi chung với ai thì người còn lại sẽ ngồi một mình xuống cả chặng đường hơn 2 tiếng đồng hồ. Ắc hẳn sẽ rất buồn và ảm đạm, chính tôi còn sợ phải ngồi một mình thì huống chi là người khác. Thế nhưng Lam Ngọc vẻ như đọc được tình huống mà tôi đang mắc phải vào lúc này, nàng bỗng đứng dậy ngồi vào hàng ghế có người ngồi phía trước mặc cho bao cặp mắt nhìn nàng lạ lẫm. Như vậy chẳng còn lựa chọn khác, tôi vội vàng ngồi cạnh Ngọc Lan để yên vị ột chặng đường dài phía trước dù cho lòng có đôi chút lao xao, bối rối.
-Hứ, đồ thiếu quyết đoán!
Vừa ngồi vào chỗ Ngọc Lan đã chốt vào mặt tôi một câu lạnh băng.
-Hả, sao?
-Hông biết thì thôi, Lan ngủ đây, hẹn gặp lại ở quê!
Nàng hững hờ đeo tai phone vào tai ngã người ngủ một giấc ngon lành trước mặt tôi một cách lạnh lùng.
Thực ra tôi biết nàng đang nói gì, quá rõ ràng là đằng khách. Nàng đang muốn nói về chuyện lúc nãy tôi chọn chỗ ngồi. Phải, tôi đã thiếu quyết đoán không thể chọn được nỗi một chỗ nếu Lam Ngọc không chủ động sang ngồi bên hàng ghế cố người. Nhưng chịu thôi, tôi có thể làm gì hơn được.
Nhìn xung quanh cũng đã có một số người lác đác ngủ, thằng Khanh với thằng Huy thì đã ngủ từ lúc nào, duy chỉ có bé Phương với thằng Toàn là vẫn còn hú hí đeo tai phone nghe nhạc cùng nhau mà cười đùa. Còn tôi thì sao? Vẫn ngồi đó, ngồi nhìn một lượt hành khách trong xe và cả cảnh vật bên ngoài nữa. Những ngôi nhà sang sát, những cao ốc trọc trời đang chạy qua trước mắt tôi nghe vụt vụt.
Chỉ mới chừng một tiếng đồng hồ ngồi xe, cảnh vật đã đổi khác khá nhiều. Những tòa nhà cao lêu nghêu không còn nữa, mà thay vào đó là những tòa nhà lụp xụp, những ruộng cỏ bỏ hoang và cả những ao tù rộng lớn ven đường Nguyễn Văn Linh ở Nam Sài Gòn. Đi xa thêm một chút về phía cao tốc Trung lương, những cảnh vật đơn sơ lại hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết. Mặc dù xe chạy rất nhanh, nhưng những cảnh đồng ruộng không bao giờ rời khỏi mắt tôi một phút nào. Suốt dọc cao tốc Trung Lương là cả một đồng ruộng rộng thênh thang những lúa và lúa xanh mượt mà như mái tóc cô gái mới lớn. Đâu đó trên những cánh đồng tôi còn thấy được những thằng bù nhìn bằng vải có, bằng rơm có và cả những cây gổ được chấp vá với nhau tạo thành hình người nữa, Tôi tự hỏi rằng nó có sua đuổi được lũ chim khôn ngoan kia không khi chúng cứ chóc chóc lại đậu thành từng đàn đông đúc trên vai những thằng bù nhìn như chỗ nghỉ chân của chúng hơn là vật sua đuổi.
Đang thả hồn say sưa, tôi bỗng giật thót khi vai mình như có một vật nặng đặt lên kèm theo đó là một hương hoa thoang thoảng len sâu vào mũi tôi thư thái đến lạ lùng.

Ngọc Lan đang tựa đầu vào vai tôi ngủ ngon lành. Nhìn nét mặt hiện giờ của nàng dễ thương quá, nó khiến trái tim tôi trở nên chộn rộn háo hức từng cơn hối hả. Và trong lúc không kiềm chế được bản năng, tôi đã rụt rè béo nhẹ vào đôi má của nàng. Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi dường như ngưng đập. Đôi má nàng thật mềm mại, cái cảm giác mềm mại đó vẫn còn chạy rần quanh bàn tay tôi mặc dù tôi đã bỏ tay xuống từ lâu.
Nhưng lòng tham con người đúng thật là vô tận. Khi nhìn vào đôi môi đỏ hỏn của nàng, cả người tôi như có một luồn điện chạy len lỏi, nó cứ thôi thúc tôi phải làm theo bản năng mách bảo, nhất là trong một khung cảnh yên tĩnh, đìu hiu của đồng ruộng bên ngoài như thế này, bản năng của tôi lại trỗi dậy thật mãnh liệt. Tôi từ từ nâng cằm nàng lên, hướng đôi môi nhỏ nhắn của nàng vào mình.
Thế nhưng khi tôi còn chưa chạm vào đôi môi đó, một ngón tay thon nhỏ đã chặn trước môi tôi, kèm theo một câu nói huyễn hoặc:
-Vẫn chưa đến lúc đâu…
Tôi giật mình, phải nói là ngơ ngác toàn tập bởi vì giờ này trước mặt tôi là đôi mắt xanh biếc đang nhìn vào tôi đầy mê hoặc cùng với đôi môi nũng nịu kia nữa.
Nàng đã thức dậy. Không biết có phải là đang giả vờ ngủ hay không nhưng đúng vào lúc gây cấn nhất, nàng lại thức. Nàng thức làm ọi ý định của tôi tan biến như mây khói và làm cho bao mạch máu trên mặt tôi chạy rần rần nóng hổi, đỏ tía cả lên.
-Phong dê xòm!
-Ớ, dê gì?
-Còn hỏi, bây giờ muốn tự giác hay để người ta phát giác!
-Hic, thì xin lỗi mà!

-Xì, sau này có muốn thì nói người ta một tiếng! Làm như đi ăn trộm ấy!
-Ớ sặc, làm như chuyện bình thường ấy!
-Hì, mà thôi tụi mình tới đâu rồi!
-Lan nhìn ra ngoài cửa xem!
Theo lời tôi, nàng xoay đầu ra ngoài cửa, một khung cảnh tuyệt đẹp chợt hiện ra. Chúng tôi đang đi trên một cây cầu, cây cầu cao vút, phía bên dưới là một con sông rộng lớn với nhiều tàu thuyền chạy trên đó.
Nó làm Ngọc Lan phấn khích:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui