-Cờ hó Phong ra mở cửa bố mày nào!
Đang ngồi luyên thuyên với Ngọc Lan, tiếng thằng Toàn đã vọng vào từ ngoài cổng.
Hôm nay chính là ngày khởi hành về quê nội của tôi cũng tức là của nhóm tôi luôn. Ngọc Lan đã đến từ sớm, nàng phụ tôi dọn dẹp tươm tất cả ngôi nhà cũng như ngoài sân làm tôi rất cảm kích. Nhất là mấy món đồ ăn nàng làm để bọn tôi ăn sáng cũng thế, nhìn lôi cuốn không cưỡng vào đâu được. Cả nàng cũng vậy, một lần nữa tôi lại thấy nàng không mặc váy nhưng cũng đúng thôi đường về quê nội tôi rất xa, vả lại còn đông người trên xe đó nữa, nếu nàng mặc tôi cũng thấy ngại. Nhưng thay vào đó, nàng lại khoác lên mình một phong cách quá ư là mùa hè, quần đùi sóc, áo ba lổ khoác ngoài sơ mi ngắn còn thêm một đôi săn đan nữa, nhìn năng động dữ dằn dện. Lúc nàng đến nhà, tôi đã suýt bật ngửa nếu không ghì cánh cổng lại, quả đúng là hết sức tưởng tưởng mà.
-Đông đủ quá nhỉ?
Tôi nhìn một lượt đám thằng Toàn ngoài cổng gồm có bé Phương, Khanh khờ và cả thằng Huy nữa. Tôi chỉ rũ được có một mình nó thôi, còn thằng Bình với thằng Tú đã có một sấp kế hoạch tán gái dày cộm hè này rồi, nên có rũ cở nào tụi nó cũng chẳng đi đâu.
-Đủ hết chưa mày? Còn thiếu ai không?
Toàn phởn nhìn dáo dác vào nhà.
-Chưa, còn thiếu Lam Ngọc, bữa có rũ mà chưa hứa chắc!
-Thôi tao vào nhà nghỉ tý đã, có gì ăn không, lo chuẩn bị đồ mà chưa kịp ăn sáng cả bọn!
-Thế tụi mày may rồi, vào đi Lanna có chuẩn bị đồ ăn trong đó đó!
-Đù, dạo này thấy mày cứ hú hí với con Lanna nhỉ, có đặt cọc gì chưa đó?
-Đặt đặt cái đầu mày phắng vào nhà ăn ngay, lát than đói bố tống cho xuống xe!
-Hế hế, hông phải thì thôi! Bố vào ăn đây!
-Em vào ăn nhé hai, hì hì!
Bé Phương cũng cười khi chào tôi rồi vào nhà theo thằng Toàn.
Tôi đã ăn sáng từ trước nên giờ này chỉ ngồi ngoài ngóng tăm hơi của Lam Ngọc. Bây giờ đã gần 8h rồi, chỉ một lát nữa thôi xe đò sẽ đến rướt bọn tôi mà Lam Ngọc vẫn còn chưa thấy đâu, đáng lẽ ra nếu không đi thì nàng phải gọi cho tôi một tiếng chứ, đằng này gọi mãi mà chẳng bắt máy, để kiểu này chắc tôi đau tim đến chết mất!
-Nè, ngồi ngoài này làm gì đó?
Đang suy nghĩ vẫn vơ Ngọc Lan bỗng đập vai tôi từ phía sau.
-Thì đang đợi Lam Ngọc, gọi nãy giờ mà không bắt máy nữa!
-Um…thì chắc Lam Ngọc đang đến đó, Phong đừng lo quá!
-Cũng mong là vậy thôi!
-Mà phong nè, quê nội của Phong ấy, có gì vui hông?
-Vui hả, để xem...cũng không có gì nhiều ngoài mấy vườn trái cây gần nhà.
-Thế chỗ Phong có ruộng gì không?
-Trước đó thì có, nhưng người ta đã bỏ để trồng tắc xen canh ca cao rồi!
-Thế buồn nhỉ?
-Hề hề, chưa hết đâu! Tuy vậy nhưng còn nhiều chỗ chơi khác lắm, Lan có thích sông không?
-Sông hả, ừa thích lắm!
-Về rồi Phong sẽ chèo xuồng chở Lan đi dọc bờ sông chơi!
-Hứa đó nha, hì hì!
Chỉ nói đến đó, tiếng còi xe đò đã vang lên âm ĩ ngoài cổng cùng với đó là tiếng đốc thúc của bác tài từ trong xe:
-Xe tới rồi, nhanh lên còn về quê!
-Ồ, đợi tý bác ơi!
Nhóm thằng Toàn cũng hối hả chạy từ trong nhà ra với lỉnh kỉnh hành lý trên tay.
-Sao rồi mày, con Ngọc tới chưa?
-Vẫn chưa, tao chã biết làm sao nữa!
-Cứ tình hình này chắc phải lên xe luôn quá!
-Nhanh lên mấy đứa, trễ giờ xe rồi!
Tiếng bác tài lại đốc thúc.
-Giờ sao mày Phong? Đợi nữa không?
-Chậc…! Để xem!
-Nhanh lên, nhanh lên….lố giờ là chú chạy luôn đó nhe!
-Lẹ Phong ơi, người ta hối rồi kìa!
-Thôi, lên xe đi, chắc Lam Ngọc không tới rồi!
Cuối cùng tôi cũng đã quyết định lên xe không chờ Lam Ngọc nữa, nàng đã không muốn đi thì cố đợi cách mấy cũng chẳng đến. Tôi dằn lòng bước lên xe nhưng vẫn ngoái nhìn một cách đầy luyến tiếc nơi đầu đường xa tít ở đằng kia với hi vọng nàng sẽ xuất hiện ở đó. Ừ thì đâu đó thôi, để tôi còn chút hi vọng vớt vát, nếu quả thật nàng không đến chắc lòng tôi sẽ day dứt lắm. Đối với tôi mọi việc đều phải rõ ràng và minh bạch, việc Lam Ngọc tránh né tôi không lí do khiến tôi cảm thấy mình cứ như bị nàng hắt hủi, cảm giác đó khó chịu vô cùng.
Nhưng rồi khi chiếc xe lăn bánh, hi vọng của tôi đã bị dập tắt hoàn toàn. Lam Ngọc không đến, đồng nghĩa với việc trong suốt gần 3 tháng hè tiếp theo tôi phải sống trong sự cồn cào rạo rực khi vẫn chưa biết được vì sao nàng lại cư xử với tôi như vậy. Giận hờn, oán trách hay ghét bỏ? Tôi hoàn toàn không biết được.
Chợt…niềm hi vọng trong lòng tồi lại được thấp sáng. Khi tôi ngoái nhìn lần cuối về phía đầu đường vào nhà, một bóng dáng quen thuộc đang chạy hì hục đến. Đó chính là Lam Ngọc! Hôm nay nàng không đi xe, nàng đang chạy bộ, 100% là chạy bộ đến nhà tôi. Dù tôi vẫn không hiểu vì sao nhưng vẫn phải quýnh quáng gọi bác tài dừng xe lại.
-Ngọc, đây nè, chạy nhanh lên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...