Cappuccino 2.0

-Hả?
-Ăn thiệt đi, chứ ăn thử gì, Lan làm cho Phong mà!
-Trời, hôm nay Phong có lộc ăn vậy?
-Thì lúc sang Lan chợt nhớ tới cái lúc mà Phong chở Lan đi học hồi đầu năm ấy, cái nổi hứng làm bánh luôn!
-Lan làm Phong ngại quá, nhắc đến đầu năm lại nghĩ ngay đến cái lúc đá trái banh vào đầu Lan!
-Nghĩ lại cũng hay ghê, khung thành lớn thế không đá, lại đá ngay vào đầu Lan! Đang lúc chạy xe nữa chứ! Phong sút tài ghê!
-Ẹc, đừng có chọc quê mà! Tợm từ lần đó tới giờ luôn đấy! Cứ mỗi lần thấy sân nào không có rào chắn là cái nhát chân ngay!
-Hì hì, thế ra Lan cũng để lại cho Phong nhiều ám ảnh quá ha! Giống mụ phù thủy ghê!
-Bậy, làm gì có phù thủy nào đẹp thế!
-Xì, lại nịnh! Mình hông dễ bị lừa đâu!
-Thiệt chứ bộ! Hông tin Phong ăn cái bánh này cho Lan coi nè…ngoàm…đó có bị gì đâu!
-Ơ vô duyên, tự nhiên ăn bánh cái bắt Lan phải tin à!
-Hề hề, giỡn tý ấy mà!

Tôi cứ trêu đùa với Ngọc lan như thế cho đến khi chợt nhận ra xung quanh mình bỗng im bặc. Và tệ hơn nữa là mọi ánh mắt giờ này đang đổ dồn vào bọn tôi cứ y như tội phạm truy nã.
Thế rồi một đứa đứng lên bắt đầu khai hỏa ột trán pháo trêu chọc:
-Trùi ui, bắt quả tang rồi nghen, cà phê này, bánh này rồi còn hú hí với nhau nữa!
-Hèn chi thấy mầy bữa này cô cậu này toàn đi chung với nhau, nay biết rùi hen!
-Tui hông ngờ ông Phong này luôn đó, cứ lù khù vắc cái lu chạy không à!
-Uầy mấy bà này! Có thôi đi không?
Tôi tức tối gắt nhẹ.
-Gì chứ, bộ tụi tui nói hông đúng hả?
-Đúng cái…
-Hì, kệ đi cứ để họ nói có sao đâu?
Ngọc Lan tươi cười vỗ vai tôi không màng đến những lời nói từ đám con gái.
-Thấy chưa, đến Lanna còn hông nói gì mà ông Phong này cứ nhảy đong đỏng cả lên!
-Ờ phải đó, ông phải tập lối sống phương Tây như bọn tui chớ, dám chơi dám chịu mà, hề hề!
-Nhưng ở nước ngoài họ đâu có nói nhiều!
-Ơ…
Ngọc Lan phản lại một đòn chí mạng làm ấy nường đó chẳng biết nói gì ngoài ú ớ như gà mắc thun. Đúng là Ngọc Lan có khác, luôn giải quyết sự việc bằng cách dẫn dụ đối phương ngủ quên trong chiến thắng và khiến họ rơi oạch xuống đất bất kì lúc nào mà không một lời cảnh báo.
Và có thể mấy nường đó đã đứng luôn tại chỗ nếu không có giọng Lam Ngọc réo vang lên:
-Tất cả mọi người về chỗ ngồi, tiết sau sắp bắt đầu rồi đấy!
Nhận thấy cũng đã đến lúc phải quay về chỗ ngồi, tôi đứng dậy tạm biệt Ngọc Lan:
-Vậy Phong về chỗ nha!
-Ừa, Phong về đi! Ra về nhớ chờ Lan đó!
-Rồi, ok!
Những ngày hậu thì học kì 2 cứ diễn ra như thế đấy. Âu thì cũng không phải là tệ nhất là khi mỗi ngày lại được vui đùa cũng với Ngọc Lan thế này thì còn gì bằng. Cảm giác cô đơn mỗi khi trống tiết cũng không còn nữa mà đổi lại là cảm giác háo hức, trông chờ tiết trống đến. Bởi lẽ đó chính là khoảng thời gian ít ỏi tôi được ở bên Ngọc Lan và cùng trò chuyện với nàng mặc cho bao nhiêu cái miệng xung quanh có luyên thuyên nói.

Nhưng đó không phải là toàn bộ kế hoạch của tôi trong dịp hè này. Cứ mỗi năm hè đến, tôi sẽ rời thành phố để về quê nội của tôi ở Bến Tre. Huống hồ chi hè năm trước tôi đã ở lại để ôn thi tuyển sinh nên năm nay tôi càng phải về, đã 2 năm tôi không về quê rồi kia mà. Ngay cả ba tôi cũng gọi điện về hối thúc:
-Mày đấy hả Phong, năm này mày về sớm đi! Nội trông mày lắm đấy!
-Dạ, khi nào nghỉ hè chính thức thì con về, mà ba có về luôn không?
-Chắc là không đâu, mày đi về quê đi, tao ở lại trông nhà cho chứ công việc trên này bề bộn về chả được bao lâu lại lên!
-Dạ, vậy thôi để con thu xếp đồ về sớm!
Và gần đây nhất là cú điện thoại từ thằng Khánh, bạn thân của tôi ở dưới quê:
-Àlố ai đấy!
-Alô, có phải là Phong không?
-Thằng nào đấy!
-Tổ cha mày mới ở trên đó 2 năm mà quên bố mày rồi à?
-Ơ, thằng Khánh đó hả?
-Tao chứ ai, tao mượn điện của nội gọi ày nè! Chừng nào mày mới về, dưới này đang lộn xộn lắm rồi đấy!
-Cái gì mà lộn xộn?
-Thì mấy tụi ở Bình An A nó gây chiến với Bình An B!
-Thế mắc mớ gì đến Đại An mình?
-Chuyện cũng dài dòng lắm, nói chung là mày về đây nhanh đi tao kể cho!

-Ờ ờ được rồi! Để tao thu xếp!
Thế đấy chưa gì mà đã 2-3 người hối về rồi nhưng tôi cũng không thể về liền, còn phải qua kì họp phụ huynh tổng kết cuối năm nữa đã. Vào kì họp đó, đương nhiên cả ba tôi cũng có mặt. Ông về để họp phụ huynh cho tôi, cũng như về để trông chừng nhà cho tôi về quê nội nữa.
Vào bữa họp tổng kết đó, trong lúc tôi đang ngồi trò chuyện luyên thuyên với Ngọc Lan ngoài băng ghế đá thì ông đột nhiên xuất hiện véo tai tôi một phát đau điếng:
-À hà, kiếm mày nãy giờ không thấy thì ra ngồi đây tâm tình à?
-Ba này…có đâu, con đang nói chuyện với bạn mà!
-Hì chào bác, con là bạn của Phong?
Ngọc Lan kính cẩn chào ba tôi.
-Bạn gái mày hả?
-Ba…bạn bình thường chứ bạn gái gì?
-Cái thằng này lạ, con bé nó không phải con gái à, tao nói sai chắc!
-Ẹc…thì…?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui