Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

edit: socfsk

Đường Mỹ Linh không phải là con gái gia đình giàu có, cha mẹ cả đời dạy học. Lớn lên trong gia đình như thế, từ nhỏ Đường Mỹ Linh đã dịu dàng khéo léo, cũng không gặp qua tình huống gì lớn. Đối mặt với một vòng thủ trưởng quân khu và con trai thiếu tướng kinh thành cũng không dám thở mạnh.

Sắc mặt Cố Trạch Vũ xem ra không được tốt, nhưng hắn cũng biết cách đối nhân xử thế thế nào. Cho nên cũng không làm khó vị Hàn phu nhân trước mặt này. Chẳng qua vừa nghĩ đến trước đây vô duyên vô cớ mà Hàn Lăng Sa phải đau lòng không biết bao nhiêu lần vì bà, trong lòng cũng không cảm thấy thoải mái với bà lắm.

Đầu tiên Phương bí thư chào hỏi mấy thủ trưởng khác sau đó mới đi tới bên Cố Trạch Vũ, cũng không biết phải nói gì. Từng ấy năm đã trôi qua, Đường Mỹ Linh cũng không sống trong đại viện, ông cũng không phải thân thiết. Mà nhìn sắc mặt Cố Trạch Vũ, ông càng không dám chen vào. Chỉ là dưới tình huống như vậy, ông lại phải ở đây, ngộ nhỡ đến lúc xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào đây?

“Cái đó… Cố đoàn trưởng, lão Hàn chúng ta ông ấy…” Đường Mỹ Linh nhìn không khí có chút nặng nề, không biết làm gì hơn là nhắm mắt đánh tan lúng túng.

Cố Trạch Vũ cũng không nhìn bà, lùi sau hai bước, ngồi xuống ghế. Trên người vẫn gọn gàng như cũ, tháo mũ, chỉnh đốn một chút lại đội lên mới nhìn bà nghiêm túc nói, “Cháu không biết giữa các người đã xảy ra chuyện gì? Chẳng qua cháu cần đảm bảo cô ấy vui vẻ, Vô Lo, hạnh phúc. Cháu tin là cô hiểu được lời cháu nói. Nếu như cuối cùng hai người…Như vậy, cô yên tâm, cháu lập tức dẫn cô ấy về Bắc Kinh…”

“Cố đoàn trưởng, tôi không có ý đó, tôi với tiểu…” Thực ra bà muốn nói là tiểu công chúa, nhưng nhớ tới phản ứng lần trước của Hàn Lăng Sa ở Hàn gia thì lập tức dừng lại, sửa lời, “Giữa tôi và cô ấy có lẽ có chút hiểu lầm. Cô ấy nói là cô nhìn thấy, nhưng thực sự chúng tôi không biết cô rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì…”

Cố Trạch Vũ hơi nhếch môi không nói gì nữa. Dù sao đứng trên góc độ nhất định mà nói, Đường Mỹ Linh cũng không sai. Có thể nói trong chuyện này Hàn Lăng Sa có thể có lỗi. Đều là phụ nữ, Đường Mỹ Linh phải chịu không ít uất ức so với Hàn Lăng Sa. Chẳng qua Hàn Hành Viễn cơ hồ đều đặt hết mọi tâm tư tình cảm lên Hàn Lăng Sa, cho nên, bà cũng chỉ có thể nhịn.


Phương bí thư thấy thế vội vàng cười ha hả, nhẹ nhàng kéo Đường Mỹ Linh, “Chị dâu, đi thôi, chúng ta đến chỗ bác sĩ hỏi han tình hình một chút…”

Cố Trạch Vũ tự biết vừa rồi mình có chút thất lễ, nhắm mắt lại dựa vào ghế giả vờ ngủ say.

Hai người bên trong phòng bệnh dĩ nhiên không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, bởi vì cùng nhau nói về chuyện này mà cảm thấy có chút nặng nề.

“Trước hết con có thể nói cho ba biết tại sao con lại ghét dì Đường như vậy được không?”

Hàn Lăng Sa vốn không muốn nói cho ông biết, nhìn khuôn mặt đang dần già nua, đành hạ quyết tâm nói, “Bởi vì bà ta hại chết mẹ!”

“Tiểu công chúa, dì Đường con chưa từng hại mẹ con…” Hàn Hành Viễn giống như bị kích động, trong giọng nói nghe được chút run rẩy.

“Hai mươi mốt năm trước, ba mới quen mẹ con. Khi đó ba đang cùng với các đồng đội tham gia công tác. Cơn lũ năm ấy, bộ đội chúng ta là nhóm đầu tiên lao tới chống lũ, nguy hiểm tất nhiên cao hơn những người khác rất nhiều. Lúc ấy thực sự mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, thân thể sắp đến cực hạn. Chỉ là dưới tình huống như thế, làm sao có thể dừng lại?”


“Con chỉ muốn nghe về chuyện của mẹ con!” Hàn Lăng Sa không biết vì sao, gần đây những người xung quanh cô đều nói tới tai nạn. Bất luận là Cố Trạch Vũ hay Hàn Hành Viễn, mỗi lần bọn họ nhắc đến tai nạn liền trở nên ngây ngốc, khiến trái tim cô rất đau…

“Cái này có liên quan đến mẹ con…” Hàn Hành Viễn tựa như rất mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền, dừng một chút rồi bắt đầu nói, “Nước lũ là vì mưa tập trung tích tụ sau một thời gian, ở thành phố B, huyện L là vùng rừng núi, không những có lượng mưa lớn gây lũ mà còn có đá trôi, đất lở.”

“Đến ngày thứ sáu, dân chúng, của cải vật chất của thành phố B cũng được chuyển đi. Cho nên, chúng ta di chuyển đến huyện L tham gia giải cứu dân chúng, của cải vật chất. Lúc ở thành phố B mọi người đã mệt mỏi rã rời, đến huyện L cũng không cầm cự được bao lâu. Ở huyện L được mấy ngày đã cảm thấy tinh thần không được tốt rồi.”

“Nhưng là quân nhân nên không được phép gục ngã trước, nhóm người chúng ta phải cắn răng chịu đựng. Trước hết chúng ta cho di dời một nhóm các cụ già và trẻ nhỏ. Trẻ em di chuyển khó khăn, cụ già cũng rất chậm chạp, chúng ta không thể làm gì hơn là lần lượt cõng và bế qua. Chờ đến lúc đưa được cụ già, trẻ nhỏ đến nơi an toàn, sức lực tiêu hao không ít. Đêm đó, cả nhóm nằm ở trong bụi cây trên núi nghỉ ngơi cả đêm. Ngày thứ hai còn phải tiếp tục di dời một nhóm thanh niên trai tráng.”

“Nhóm người này căn bản có thể tự mình đi theo bộ đội xuống núi, chỉ có phụ nữ là cần chúng ta cõng xuống. Lúc ấy ba cõng một phụ nữ, đúng lúc bị lở đất, một tảng đá lớn lăn xuống. Ba đang cõng người cũng không dám cử động. Bước bên trái một bước là vách đá, bên phải một bước là tảng đá lớn, huống chi trên lưng ba còn một mạng người.”

“Lúc ấy một đồng đội Lâm Sa của ba quyết định thật nhanh, ấn lưng người phụ nữ kia dùng sức đẩy ba về phía trước. Ba cõng người ngã ngay trên mặt đất. Tảng đá “Ầm ầm” lăn thẳng xuống sườn dốc. Ba chuẩn bị bò dậy kéo người phụ nữ kia để tránh, vừa bò dậy đã nghe thấy tiếng thét chói tai của người phụ nữ đó.”

“Ba ngẩng đầu lên, phía sau tảng đá lớn là một tảng đá nhỏ hơn nhưng rớt xuống cũng đủ lấy mạng người. Ba muốn kéo người trên đất chạy về phía trước nhưng người phụ nữ đó bị dọa sợ, chân mềm nhũn không thể đi được, cơ bản kéo không lên. Lâm Sa thấy thế chạy tới cùng ba kéo người phụ nữ đó. Vừa mới đứng lên đã thấy tảng đá ngay gần trước mắt, cơ hồ muốn đụng người. Nếu như không nhanh di chuyển, ba người chúng ta có thể sẽ chết. Người phụ nữ đó lúc nãy bị hù dọa đến mức chân mềm nhũn, giờ thấy tảng đá gần như vậy càng thêm sợ, cả người mềm nhũn dựa vào chúng ta. Lâm Sa thấy thời gian không còn kịp liền đẩy ba và người phụ nữ đó, tảng đá trong nháy mắt lăn xuống…”


Hàn Lăng Sa nghe tên của người đó, hình như đoán được điều gì, giống như một bí mật kinh thiên động địa đang chờ cô, giọng run rẩy hỏi, “Ba…ba nói người đó tên Lâm…Lâm Sa sao?”

Hàn Hành Viễn gật đầu, vẫn không mở mắt tiếp tục nói: “Nếu không phải là hắn, ba và người phụ nữ đó đều phải chết. Cuối cùng người kia vì muốn tưởng niệm hắn đã lập một ngôi một không có quan tài ở huyện L. Bởi vì bị tảng đá đè xuống vách đá, thi thể không thể tìm được… Chờ khi chúng ta trở lại thành phố G, nói cho mẹ con biết, mới biết mẹ con đã mang thai.”

Đến lúc này Hàn Lăng Sa cũng đã đoán được sau đó ông sẽ nói gì. Nhưng sự thật này theo cô thấy căn bản như tình tiết trong một bộ phim truyền hình. Tại sao có thể tồn tại chân chính trên thực tế, hay là đang xảy ra trên chính người cô!

“Không phải ba muốn vì người phụ nữ kia thoát tội sao? Ba tự nhiên cũng có thể dùng lí do hèn hạ này để lừa con. Nếu ba không muốn đứa con gái như con, con đi là được, không cần vòng vo bịa ra một câu chuyện xưa.”

“Tiểu công chúa, con có biết tại sao thủ trưởng quân khu bọn họ lại cưng chiều con như vậy không?” Hàn Hành Viễn không đợi Hàn Lăng Sa trả lời, thoáng dừng lại một chút, nói đáp án ra, “Bởi vì chúng ta đã liên thông với nhau…”

“Vậy mẹ con thì sao?” Hàn Lăng Sa kìm nén nước mắt, giống như không nghe được câu trả lời của ông, vội vàng hỏi.

“Lâm Sa vì cứu ba mà hi sinh. Khi đó chưa kết hôn mà có con sẽ bị mọi người cười nhạo. Cho nên, ba quyết định cưới mẹ con… Bạn gái ba lúc đó là dì Đường nghe được quyết định của ba, đau lòng khóc một ngày, sau đó đã chia tay.”

“Không phải như vậy!” Hàn Lăng Sa rốt cuộc rơi nước mắt, “Con nhìn thấy, con tận mắt nhìn thấy ba đưa người phụ nữ kia về nhà nói xin lỗi mẹ con. Sau đó mẹ con mới phải vào bệnh viện!”


“Tiểu công chúa, ba dù thế nòa cũng là người đàn ông có tình cảm. Dì Đường con vì ba nhiều năm cũng không lập gia đình. Ba lúc ấy làm sao có thể phụ cô ấy nữa…”

Hàn Lăng Sa không nói gì, vẫn khóc. Hàn Hành Viễn cử động là thấy vết thương bị đau, nhưng nhìn cô khóc lại rất đau lòng, dùng dằng muốn đứng dậy lau nước mắt cho cô. Hàn Lăng Sa thấy bàn tay ông lập tức lùi ra sau, né tránh ông đụng vào.

“Tiểu công chúa…” Hàn Hành Viễn lúng túng đặt tay giữa không trung, “Cho tới bây giờ ba cũng không quên con. Hiện tại con đã trưởng thành, chẳng qua ba cảm thấy con có quyền được biết tất cả. Về phần con quyết định thế nào, ba cũng sẽ ủng hộ con… Ba con ông ấy… Ba hi vọng con có thể đến huyện L xem một chút. Con hai mươi tuổi cũng chưa từng đến đó một lần… Ba con là anh hùng chân chính. Ba hi vọng con không nên trách ông ấy…”

“Vì sao các người lại cưng chiều tôi như vậy? Vì sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Ông có biết tung người ta lên cao rồi lại ném xuống như vậy là rất đau không? Đến bây giờ tôi đều chỉ nghĩ đến một gia đình yên ổn, không lạ gì thủ trưởng quân khu. Tôi cũng không lạ gì là tiểu công chúa trong đại viện. Nếu như ban đầu chỉ có mẹ tôi và tôi sống cùng nhau, các người không nên xuất hiện, như vậy hiện tại tôi sẽ rất vui vẻ đấy! Người lớn các người tại sao lại ích kỉ như vậy? Các người có nghĩ tới sau khi lớn lên tôi biết được sự thật sẽ như thế nào không? Ba của tôi không yêu mẹ tôi. Ông chỉ vì báo ân mới cưới mẹ tôi. Điều này khác biệt với một gia đình khác, bởi vì gia đình chúng ta không có tình yêu!”

“Tiểu công chúa, làm sao có thể không có? Ba và mẹ con đều rất yêu con. Mặc dù ba con không ở đây, nhưng ông ấy thực sự cũng rất yêu con…”

Hàn Lăng Sa lau nước mắt, hít sâu, bình phục cảm xúc một chút, kéo cửa đi ra ngoài.

Cố Trạch Vũ vừa thấy Hàn Lăng Sa đi ra, lập tức đứng dậy đón lấy.

Hàn Lăng Sa bình tĩnh khác thường nói với Cố Trạch Vũ: “Đợi lát nữa em đưa số điện thoại Ninh Mông cho anh. Anh giúp em đưa con bé ra sân bay. Em đi ra ngoài…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui