CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI

Hoa Đan Di chạy như bay xuống dưới bếp, chỉ sợ ở lại thêm chút nữa thôi cô sẽ bị ánh mắt nóng rực của đại thần thu phục mất thôi. Tiêu Tranh nhìn dáng vẻ chạy trối chết của cô thì có chút buồn cười, nhưng lại rất thỏa mãn. Hình như bắt nạt và trêu chọc Hoa Đan Di đã trở thành một thú vui tao nhã của anh mất rồi. Nếu không được làm cô tức giận, Tiêu Tranh sẽ nhớ nhung vô cùng. Chính bản thân anh còn thấy khó hiểu với cách thể hiện tình cảm này của mình.

Tiêu Tranh nằm dài trên giường, bắt đầu suy nghĩ về những tháng ngày tương lai mình cùng Hoa Đan Di chung sống. Khóe môi anh bất giác nhếch lên một nụ cười, đúng là vô cùng chờ đợi. Về phía Hoa Đan Di, cô nhanh chóng chui đầu vào trong đống ‘khói lửa’ để quên đi điệu bộ thâm tình của đại thần vừa rồi. Hoa Đan Di cầm trứng gà trên tay, không khỏi thở phào:

“Vừa rồi may mà mình chạy nhanh, thiếu chút nữa đã không kiềm chế được mà buột miệng nói đồng ý sống chung với đại thần rồi.”

Mị lực của Tiêu Tranh đúng là không thể xem thường. Chưa nói đến chuyện nữ nhân có mấy ai mà từ chối được nhan sắc này của anh đâu. Hoa Đan Di không khỏi ghen tị mà đánh giá. Có điều đại thần cũng xấu xa quá rồi. Anh vậy mà lại dùng khổ nhục kế với cô. Vừa rồi rõ ràng là Tiêu Tranh cố tình dùng nhan sắc khiến cho Hoa Đan Di bối rối mà.

Hoa Đan Di bĩu môi không vui, nhưng trong lòng vẫn không tránh được ngọt ngào. Cô tủm tỉm cười, sau đó nhanh chóng chuẩn bị bữa trưa cho cả hai người. Xong xuôi cũng đã tới 11 rưỡi rồi, Hoa Đan Di hết nhìn đồng hồ lại nhìn đến căn phòng trên tầng hai vẫn đang đóng chặt cửa. Đắn đo một hồi, cuối cùng cô vẫn bước lên đánh thức đại thần dậy. Tuy nhiên khi mở cửa phòng ra, Hoa Đan Di không còn thấy Tiêu Tranh trong đó nữa.

“Đi đâu mất rồi?” - Hoa Đan Di nhíu mày lên tiếng.

Rõ ràng vừa rồi lúc cô ở trong bếp không hề nghe thấy tiếng đại thần mở cửa đi ra ngoài mà. Chắc anh chỉ đang loanh quanh ở đâu đó trong nhà thôi nhỉ? Hoa Đan Di chạy vào kiểm tra phòng tắm một lượt, nhưng cũng không thấy người đâu cả. Tâm trạng Hoa Đan Di có chút rối bời, đại thần cũng thật là, đi đâu cũng không nói cho cô một tiếng.


Hoa Đan Di thở dài, trên tầng hai có đến 3 - 4 căn phòng, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hoa Đan Di tới nhà Tiêu Tranh, nếu tùy tiện đi lại thì cũng không hay cho lắm. Hoa Đan Di đoán chắc anh cũng chỉ đang ở đâu đó trong mấy căn phòng kia thôi, vì vậy liền xoay người đi xuống dưới không làm phiền anh nữa. Thức ăn lát nữa hâm nóng lại là được rồi, dù sao Hoa Đan Di cũng rảnh rỗi mà.

“Đan Di?” - Đúng lúc Hoa Đan Di chuẩn bị đi xuống thì có tiếng mở cửa cùng giọng nói của Tiêu Tranh vang lên.

Cô xoay người lại, nhìn thấy đại thần từ căn phòng phía cuối hành lang bước ra. Hoa Đan Di không khỏi gì, chỉ mỉm cười đáp:

“Em nấu cơm xong rồi, định gọi anh xuống dùng bữa.”

Tiêu Tranh nhanh chóng bước đến gần cô, nắm chặt lấy tay Hoa Đan Di. Anh trìu mến nhìn cô bạn gái nhỏ của mình, lại dịu dàng xoa nhẹ mái tóc mềm của Hoa Đan Di. Tiêu Tranh dịu dàng cười:

“Ban nãy anh làm việc trong thư phòng đã ngửi thấy mùi thơm rồi. Bạn gái anh nhanh như vậy đã hoàn thành được bữa cơm. Đúng là giỏi thật đấy.”


Được Tiêu Tranh khích lệ, nụ cười trên môi Hoa Đan Di lại càng thêm ngọt ngào. Có lẽ bọn họ sống chung với nhau cũng không tệ… Mỗi ngày Hoa Đan Di đi học về có thể nấu ăn, đại thần lại giúp cô dọn dẹp. Sau đó anh làm việc, còn cô thì học bài, buổi tối muộn cùng nhau xem một bộ phim nào đó. Yên bình như vậy, hình như là rất tốt?

Hoa Đan Di không khỏi đỏ mặt vì suy nghĩ của bản thân mình. Cô ngượng ngùng kéo tay Tiêu Tranh đi xuống bếp:

“Được rồi, mau đi ăn thôi. Em không biết khẩu vị anh thế nào nên chỉ tùy tiện làm vài món đơn giản thôi. Hơn nữa tủ lạnh cũng hết thức ăn rồi, hôm nào em và Hề Lâm Dao đi siêu thị sẽ mua cho anh một ít đồ hộp để sẵn.”

Đàn ông ở một mình thường rất lười nấu ăn, Hoa Đan Di hiểu điều đó nên mới gợi ý mua đồ hộp cho Tiêu Tranh để sẵn. Dù sao đồ hộp làm cũng rất nhanh, lại vẫn đủ chất dinh dưỡng, Tiêu Tranh ở một mình có những thế này sẽ tốt hơn. Có điều đại thần hình như không hài lòng với câu trả lời này lắm. Anh gắp một miếng trứng rán bỏ vào miệng, sau đó mới hỏi:

“Tại sao không phải là mỗi ngày em sẽ đều qua đây nấu ăn cho anh nhỉ?”

Hoa Đan Di đương nhiên biết đại thần chưa từ bỏ ý định dụ dỗ cô đến ở chung, có điều Hoa Đan Di vẫn còn phải suy nghĩ đã. Cô gặp một miếng thịt đặt vào bát anh, nhẹ nhàng giải thích:


“Nhà anh cách trường xa như vậy, mỗi lần đi học sẽ rất vất vả. Hơn nữa em và Hề Lâm Dao sống ở kí túc xá cũng rất tốt mà. Thi thoảng cuối tuần em sẽ ghé qua nấu ăn cho anh, như vậy có được không?”Tiêu Tranh mặc dù không hài lòng nhưng cũng không thể phản bác. Nói sau thì nhà anh cách trường đúng là xa thật. Với lại cũng không phải ngày nào Tiêu Tranh cũng có thể đón đưa Hoa Đan Di đi học, để cô một mình chạy từ đây đến trường, anh cũng không yên tâm. Tiêu Tranh đành ậm ừ cho qua, nhưng trong lòng bắt đầu tính toán, có phải anh nên mua một căn nhà ở gần trường rồi không?

Đương nhiên chuyện mua nhà đối với đại thần đâu có gì là khó, chỉ cần một cuộc điện thoại thì sẽ xong ngay thôi. Có điều Hoa Đan Di đã muốn chạy trốn thì hẳn cô sẽ có rất nhiều lí do. Tiêu Tranh muốn nắm được đầu của cô để Hoa Đan Di tự mình chui vào trong bẫy của anh cơ.

Nghĩ đến đây, Tiêu Tranh liền xấu xa mỉm cười. Hai người rất nhanh đã ăn xong bữa trưa. Quả thực trù nghệ của Hoa Đan Di không hề tầm thường chút nào, Tiêu Tranh ăn đến 3 bát cơm mà vẫn còn muốn dùng thêm. Có điều Hoa Đan Di nói với anh ăn nhiều sẽ ảnh hưởng sức khỏe nên không cho anh gắp thêm nữa. Tiêu Tranh bất đắc dĩ thở dài:

“Sao anh cảm thấy tương lai trong gia đình, anh sẽ rất thê thảm vậy nhỉ?”

Nếu như để nhân viên Tiêu thị biết sếp của bọn họ lại sợ người yêu nhỏ hơn mình tới 10 tuổi như vậy, chắc chắn Tiêu Tranh sẽ trở thành trò cười cho mà xem. Hoa Đan Di mặc dù rất ít khi ra lệnh hay trách mắng anh, nhưng mỗi lần cô lên tiếng, Tiêu Tranh đều dè chừng không thôi. Cô chẳng khác nào con sư tử nhỏ, mỗi lần xù lông liền khiến cho Tiêu Tranh hoảng loạn. Tất nhiên đây vốn là do Tiêu Tranh nhường nhịn Hoa Đan Di mà thôi.

“Thế nào? Hối hận rồi sao?” - Hoa Đan Di nghe anh nói vậy liền bật cười, trêu chọc lại.

Tiêu Tranh làm sao có thể nhận là bản thân đang hối hận được. Anh giúp Hoa Đan Di thu dọn đống bát đũa trên bàn, thâm tình nói:


“Không có. Chỉ là đang cảm thán phu nhân nhà mình làm gì cũng rất chuyên nghiệp thôi. Chưa gì đã rất ra dáng chủ gia đình rồi.”

Gò má Hoa Đan Di nhanh chóng trở nên nóng bừng, cô huých nhẹ vào tay Tiêu Tranh mắng anh không đứng đắn. Vốn dĩ sợ Tiêu Tranh mệt nên Hoa Đan Di không cho anh phụ rửa bát nhưng đại thần ở bên kia cứ nằng nặc đòi bằng được. Bất quá Hoa Đan Di đành mặc anh muốn làm gì thì làm.

Hoa Đan Di đứng ở một bên chỉ đạo Tiêu Tranh rửa sao cho sạch, cô nói gì, anh cũng đều gật đầu, răm rắp làm theo. Có điều Tiêu Tranh vô cùng thắc mắc tại sao một tiểu thư như Hoa Đan Di lại thành thạo những công việc này như vậy. Anh nhíu mày lên tiếng:

“Đan Di, vì sao em lại biết mấy thứ này?”

Hoa Đan Di mỉm cười, giúp Tiêu Tranh xắn tay áo cao lên, sau đó mới đáp:

“Trước đây mẹ em thường nói phụ nữ dù tài giỏi đến đâu cũng không thể lơ là chuyện nhà cửa. Căn bếp vốn là nơi giữ lửa gia đình, vì vậy trong nhà không thể thiếu nơi phụ nữ nấu ăn được. Do đó từ nhỏ mẹ đã dạy em những việc này rồi.”

Hoa Đan Di chỉ kể như vậy thôi, còn chuyện cô giận dỗi với ba mẹ 3 năm liền thì không nhắc tới. Dù sao mọi chuyện cũng đã qua cả rồi mà. Hai người cứ như vậy trò chuyện một hồi, sau đó Tiêu Tranh mới buông tha, đưa Hoa Đan Di trở về kí túc xá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận