CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI

Hoa Đan Di suốt cả buổi học giống như ngồi trên đống lửa nhưng vẫn phải cố gắng bày ra vẻ mặt ổn định. Ai cũng biết lông hoa mắt mèo ngứa như thế nào, chỉ nhìn thấy thôi cũng đã ngứa ngáy rồi. Hôm nay Hoa Đan Di lại còn mặc váy ngắn, khỏi nói cũng biết có bao nhiêu thê thảm.

Hoa Đan Di chỉ có thể thầm cầu nguyện cho bản thân kiếp nay tai qua nạn khỏi thôi. Cũng may là cô lao công hiểu lòng Hoa Đan Di, hôm nay chuông béo reo sớm tận 10 phút. Nếu không Hoa Đan Di cũng không dám đảm bảo mình nhịn được thêm nữa.

“Thoát rồi.” - Hoa Đan Di nhăn nhó lẩm bẩm.

Lúc này Hề Lâm Dao bước đến nhưng cũng không dám chạm vào người Hoa Đan Di. Mặc dù trò này là do cô nàng bày ra nhưng mà Hề Lâm Dao cũng nhát gan lắm. Có trời mới biết ban nãy Hề Lâm Dao sợ hãi đến thế nào. Hoa Đan Di thấy bạn thân cũng muốn né tránh mình liền cao giọng trách móc:

“Hề Lâm Dao, cậu đúng là cái đồ bội bạc. Uổng công mình tin tưởng cậu như vậy.”

Hề Lâm Dao rất muốn dỗ dành Hoa Đan Di, nhưng mà chỉ cần nhìn đến vẻ mặt khốn khổ kia của cô bạn là Hề Lâm Dao đã co rúm người lại rồi. Trong lòng Hề Lâm Dao chỉ có thể âm thầm xin lỗi và hứa hẹn sẽ bù đắp cho Hoa Đan Di trong tương lai mà thôi.


Hoa Đan Di giận đến tím người, cô không thèm để ý đến Hề Lâm Dao nữa mà trực tiếp mang bài tập đến chỗ Tiêu Tranh. Dù sao thì cũng phải nộp bài thật nhanh để còn về nhà tắm rửa. Mặc dù hoa mắt mèo không độc, nhưng da của Hoa Đan Di khá nhạy cảm. Nếu không cẩn thận thì chắc chắn sẽ bị nổi mẩn đỏ mấy ngày không hết mất.

Kì thực chuyện được tan học sớm cũng là một trong những sắp xếp của Tiêu Tranh. Dù muốn chỉnh đốn Hoa Đan Di nhưng anh cũng không phải là dạng thầy giáo vô tâm. Cho cô nếm chút mùi vị ‘gậy ông đập lưng ông’ như vậy là đã đủ rồi. Tiêu Tranh ngồi trong phòng y tế bôi thuốc, lại nghĩ đến Hoa Đan Di cũng sẽ bị ngứa nên mới xin thêm một tuýp thuốc cho cô.

“Hi vọng em sẽ nhớ kĩ bài học lần này.” - Tiêu Tranh cầm tuýp thuốc trong tay, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười nhè nhẹ.

Lúc này, cánh cửa phòng y tế được đẩy ra, Hoa Đan Di từ bên ngoài bước vào. Cô ôm tập bài thi trên tay, gương mặt xinh đẹp đã bắt đầu nổi lên vài vết mẩn đỏ, trong có chút thảm thương. Tiêu Tranh bỗng nhiên cảm thấy lòng mình đau nhói, có điều anh lại không phát hiện ra rốt cục là vì sao.

Hoa Đan Di đặt sấp bài thi lên bàn, nhìn Tiêu Tranh bằng đôi mắt thù địch, mãi sau cô mới cất lời:

“Em mang bài thi đến nộp cho thầy, tổng cộng là 43 sinh viên. Nếu không có việc gì thì em xin phép về trước.”

Tiêu Tranh thấy Hoa Đan Di quật cường như vậy thì có chút không hài lòng. Lẽ nào Hoa Đan Di bị dạy dỗ vẫn chưa tỉnh ngộ sao? Không để Hoa Đan Di được dịp chạy trốn dễ dàng, Tiêu Tranh liền sẵng giọng nói:

“Em đứng lại đã. Tôi chưa đồng ý cho em rời khỏi đây kia mà.”

Hoa Đan Di vừa xoay người lại thì bị giọng nói của Tiêu Tranh chặn đứng, do đó chỉ có thể gượng cười quay lại hỏi anh:

“Không biết giáo sư Tiêu còn chuyện gì muốn chỉ bảo?”


Tiêu Tranh rất không hài lòng với thái độ này của Hoa Đan Di. Rõ ràng anh là thầy giáo, lúc nào cũng chỉ bảo cô rất tận tình. Vậy mà Hoa Đan Di không biết cảm ơn, ngược lại thái độ đối với anh còn vô cùng thù địch. Tiêu Tranh lạnh giọng hỏi:

“Bạn học Hoa Đan Di, em không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Cả người đều ngứa ngáy khiến cho tâm trạng Hoa Đan Di trở nên không tốt chút nào. Hiện tại cô chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi mà thôi, nếu bắt Hoa Đan Di ở lại đây nghe Tiêu Tranh càu nhàu nữa thì cô sẽ điên mất. Hoa Đan Di dần mất kiên nhẫn, nhưng vẫn theo lễ mà đáp lại:

“Thầy Tiêu, thầy muốn em nói chuyện gì đây? Chẳng phải là thầy đã nhìn thấu cả rồi sao?”

Tất nhiên Hoa Đan Di biết Tiêu Tranh muốn hỏi cái gì. Có điều không phải anh đã sớm biết trò đùa này là do cô làm rồi à? Cần gì phải lòng vòng như vậy? Hoa Đan Di dù sao cũng đã bị chỉnh đốn rồi, lẽ nào Tiêu Tranh còn chưa hả dạ? Hoa Đan Di biết bản thân như vậy có chút xấu tính. Có điều cảm thấy Tiêu Tranh rõ ràng cũng rất quá đáng mà. Hai người họ cũng đâu có ai thua kém ai chứ.

Tiêu Tranh vô cùng khó chịu với những gì Hoa Đan Di đang thể hiện. Cô là người bày trò trước, hiện tại còn tỏ thái độ như vậy là có ý gì đây? Tiêu Tranh cảm thấy ý tốt xin thuốc cho Hoa Đan Di ban nãy là vô cùng thừa thãi. Anh nắm chặt tuýp thuốc trong tay, trầm giọng:


“Hoa Đan Di, em đừng có quá đáng. Chuyện em bày trò chơi xấu giảng viên, nếu để tôi báo cáo lên phòng giám hiệu thì đã đủ để em bị đánh giá hạnh kiểm kém rồi. Tôi đang cho em cơ hội để giải thích đấy. Sao em lại có thể vô lý như vậy chứ?”

Hoa Đan Di đương nhiên biết những chuyện này. Có điều Tiêu Tranh giống như đang ép cô phải nhận lấy ơn huệ mà anh ban cho vậy. Trong lòng Hoa Đan Di thực sự không thoải mái một chút nào. Cô không muốn chịu ơn ai, nhất là Tiêu Tranh. Với lại bây giờ những vết mẩn bắt đầu lan rộng, Hoa Đan Di thực sự nhịn không nổi nữa.

Hoa Đan Di cảm thấy Tiêu Tranh quả thực chỉ đang giả ân giả nghĩa. Nếu như anh tốt thật thì tại sao khi biết chuyện không sai sinh viên đi đổi ghế mới mà còn ép cô ngồi đó? Lúc này Tiêu Tranh mới để ý cả người Hoa Đan Di đang phát ban. Tiêu Tranh giật mình, lo lắng lên tiếng:

“Hoa Đan Di, mặt em…”

“Không cần thầy quan tâm.” - Hoa Đan Di nhịn không được nữa, cuối cùng không đợi Tiêu Tranh đồng ý liền mở cửa chạy một mạch về kí túc xá.

Hoa Đan Di đã thề rằng, kiếp này mình và Tiêu Tranh nhất định không đội trời chung. Nếu tương lai cô mà thích anh hay giúp đỡ Tiêu Tranh thì chính là nghiệp quật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui