Từ sau cái ngày rời khỏi văn phòng làm việc đó, Trương Thần Phong không hề nhận được một cuộc điện thoại nào của Hồng Chính Thân, vài lần rất muốn gọi lại nhưng đều nhịn xuống. Lần này, thực sự không muốn ràng buộc người nọ quá chặt, hơn nữa hiện tại nửa bước cũng không thể rời khỏi Cindra, ra cửa còn phải có hai vị bảo tiêu bí mật đi theo, cho nên cũng chỉ có thể tạm thời gác chuyện của Hồng Chính Thân qua một bên.
Nhưng khoảng một tuần sau, Trương Thần Phong mỗi khi ngồi một chỗ thỉnh thoảng sẽ xuất thần. Từ đầu đến cuối Hồng Chính Thân vẫn không cho hắn tin tức tới đây, trong đầu chạy qua rất nhiều suy nghĩ bất an, thế nhưng đều bị lý trí nhất nhất đè xuống.
Cindra đang từng chút một gỡ bỏ vướng mắc, giao tiếp cũng dần dần trở nên thuận lợi. Thế nhưng bởi vì có tâm sự, Trương Thần Phong cũng không cảm thấy thoải mái. Ngày đó, hắn đứng trước cửa sổ nhìn cơn mưa gần đây khó có được, tâm trạng vô cớ trở nên tối tăm.
( Tưởng tượng Phong ca mang cái mặt như này làm cho mình cười vl =]]]]] cười mà )
"Grey, anh đang nghĩ gì vậy?" Cindra dùng tiếng Anh nói với hắn.
Trương Thần Phong cũng không giấu giếm, nói thật: "Tôi đang nghĩ đến một người."
Cindra trừng lớn đôi mắt to, có chút ngạc nhiên nói: "Người anh yêu?"
Trương Thần Phong cười nhưng không nói, coi như là ngầm thừa nhận.
Cindra tán thán cười: "Anh còn lãng mạn như thế nữa sao! Vị may mắn kia là ai?"
"Là một người rất đặc biệt, nhưng mà đối phương đã hơn mười ngày không gọi điện lại cho tôi."
"Như vậy thật tuyệt tình a, ai có thể cự tuyệt một người anh tuấn như anh chứ."
Đang nói, chuông điện thoại di động của hắn vang lên. Bởi vì lúc trước thất vọng rất nhiều lần, cho nên lần này cũng vẫn cho là Quang Vũ gọi tới nói chuyện công việc. Kết quả vừa mới bắt máy, bên kia truyền đến một tiếng đã lâu lắm rồi không được nghe:
"Này" (Má =]]]] tưởng nói gì dài lắm)
Thanh âm trầm thấp từ tính của một người đàn ông xinh đẹp. Tâm tình vô cớ mãnh liệt rung động một cái.
Toàn bộ tinh thần đều phấn chấn đứng lên, Trương Thần Phong gần như có chút thất thố nhẹ nhàng gọi: "Chính Thân!"
"Cậu ổn chứ?"
"Không tốt chút nào, tôi chỉ luôn nghĩ đến anh."
Bên kia im lặng trong chốc lát mới đáp: "Tôi đang ở bar Bạch Dực."
"Tôi qua ngay đây." Nói xong ngắt điện thoại nhìn về phía Cindra.
Cindra cười cười: "Cuối cùng cũng gọi rồi sao? Đừng lo tôi như bệnh nhân. Hiện tại tôi muốn đi ngủ, chưa đến sáng thì không cần gọi tôi đâu nhé. Goodnight."
..
...
........
Tối hôm đó không phải cuối tuần, hơn nữa mới 9 giờ, cho nên người trong quán bar không đông lắm. Hồng Chính Thân ngồi ở góc trong cùng, uống một ngụm Brandy do nhân viên quầy bar A Huy pha chế theo kiểu mới.
Một hình bóng thon dài che trên đỉnh đầu, cách Hồng Chính Thân một chỗ ngồi xuống, sau đó dường như rất tùy ý bắt chuyện:
"Đêm đó, tại sao anh lại rủ tôi tới nơi này uống rượu?"
Hồng Chính Thân không quay đầu nhìn hắn, vẫn chỉ duy trì tư thế không nhúc nhích: "Nếu ngày đó cậu không theo tới, chúng ta đã không có bắt đầu rồi."
"Thực ra tôi đáp ứng chuyển đến ở chung cùng một người đàn ông, không phải vì Smith, mà là bởi vì —— đối tượng đó là anh. Tôi đã có thiện cảm với anh, ngay từ chính lần gặp đầu tiên."
(Thừa nhận yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi hả cưng =]]] )
"Nếu không phải những gì tôi làm rất rõ ràng, có lẽ cậu cũng sẽ không chọn dây dưa mập mờ cùng một chỗ với người như tôi."
"Anh là đang tự cảm thấy mình rất có mị lực sao? Chính Thân."
Trương Thần Phong đẩy ngược lại, có chút trêu chọc nhìn về phía người đàn ông thành thục đang trở nên hơi khó xử này. Từ góc độ của hắn nhìn vào, đường nét của Hồng Chính Thân đẹp tựa như một bức tranh điêu khắc hoa lệ vậy.
Mới mấy ngày không gặp, nhìn thấy Hồng Chính Thân cả người tràn ngập ý tình sắc dụ hoặc, khí tức cấm dục thẩm thấu trên mỗi một tấc lỗ chân lông, cơ thể không còn cách nào khác bắt đầu nóng lên.
Đường nhìn có phần quá nóng bỏng thiếu chút nữa thiêu cháy lớp ngụy trang lãnh tĩnh, khiến cho Hồng Chính Thân phải đem tầm nhìn điều chỉnh đến trên gương mặt Trương Thần Phong.
Ai ngờ đối phương vẫn mặt dày cười xấu xa, tiếp tục nói: "Không mời tôi uống một ly nữa sao? Lần này tôi không sợ uống say đâu nhé."
Mặt Hồng Chính Thân phiếm hồng, nhưng không phải vì rượu...
...
...............
Sau đó, hai người không biết làm thế nào mà về đến nhà. Lúc ngồi trên xe taxi, mấy lần Trương Thần Phong vươn tay sang đều bị Hồng Chính Thân nhấc ra.
Vừa đến dưới lầu chung cư, Hồng Chính Thân đã bị kéo xuống xe, lôi vào trong thang máy. Trương Thần Phong lập tức áp Hồng Chính Thân vào thành tường, trùng trùng hôn trụ lấy anh như muốn đem nhiệt hỏa đọng lại mấy ngày nay phát tiết hết ra. Trong không gian nhỏ hẹp chật chội, từng đợt sóng tình triều kêu gào cuồn cuộn trào dâng. Tất cả khắc chế trong nháy mắt khi nhìn vào nhau, toàn bộ đều biến thành gợn sóng dục vọng.
Hồng Chính Thân bị hôn đến không thể hít thở nổi nữa, thật không dễ dàng dời mặt đi, không biết làm sao thấp giọng trách một tiếng: "Cậu điên rồi sao, nơi này có giám sát!"
Ánh mắt Trương Thần Phong đã mông lung rồi: "Bọn họ thích nhìn thì cho nhìn."
"Chịu không nổi cậu." Cửa thang máy vừa mở, Hồng Chính Thân một phát đẩy hắn ra, bước ra ngoài.
Trương Thần Phong đuổi theo, mở khóa tiến vào cái phòng quen thuộc, lập tức chơi xấu ôm lấy thắt lưng Hồng Chính Thân, đem anh đẩy ngã xuống mặt thảm trên nền đất, cũng không để ý đến đối phương đang nhíu mày, xấu xa cắn vành tai anh, nói: "Địu, anh nhát gan như vậy, sao lúc đầu còn dám tìm đến tôi?"
Hồng Chính Thân nghiêm mặt: "Cậu say rồi."
"Đây là muốn chống chế sao? Tôi đây hôm nay sẽ làm cho anh biết rõ, anh có bao nhiêu yêu tôi!" Trương Thần Phong bên mép mang theo ý cười khiêu khích, nhưng lại bắt đầu hưng phấn thở hổn hển.
Trương Thần Phong đột nhiên buông tay ra, chống cơ thể lên mở chân quỳ gối khóa hai bên sườn eo Hồng Chính Thân, sau đó bắt đầu từ trên cao nhìn xuống mở rộng áo của mình, lồng ngực săn chắc trần trụi, cởi ra khóa quần. Ánh mắt nóng bỏng của Hồng Chính Thân hừng hực nhìn chằm chằm vào đối phương, biểu tình cũng dần biến hóa khi dọc theo làn vân da hấp dẫn đi xuống thắt lưng. Lớp vải bao vây lấy bộ vị gợi cảm dần dần lộ ra, có thể là kích thích quá lớn, Hồng Chính Thân nâng hạ mí mắt, hơi thở càng ngày càng nặng nề.
Bị Trương Thần Phong nhận ra, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chặp vào hắn, cực lực cố nén hô hấp đã trở nên hỗn loạn: "Gần đây chỉ cần vừa nghĩ đến anh, phía dưới lập tức không nghe lời. Hôm nay muốn anh an ủi nó."
Lúc Trương Thần Phong nửa quỳ tiến về phía trước hai bước, trực tiếp đem chính mình đưa đến bên môi anh, cự vật nóng hổi mang xúc cảm tiêu hồn kích thích ngay trước mặt, hai má Hồng Chính Thân không tự chủ được đỏ lên.
Nửa chống thân lên, mái tóc ẩm ướt cùng gương mặt bướng bỉnh cực kỳ tuấn tú rơi vào tầm mắt. Ánh mắt giữa lúc dao động như dừng lại trước hình ảnh cơ thể nam tính nóng bỏng thiêu đốt ở phía trên. Tư thế này tùy ý mà xâm lược, là chỉ dẫn cực kỳ nguy hiểm, từ trên xuống dưới đem hương vị tình sắc lan tràn mở rộng.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng nạy ra đôi môi, Hồng Chính Thân mở miệng ngậm lấy hắn, khẽ liếm mút cùng hôn cự vật to lớn đang trăn trở thâm nhập, từ đầu đến cuối hạ thấp chân mày, tránh đường nhìn thưởng thức toàn bộ quá trình đốt người kia, trực tiếp mà nhiệt tình an ủi toàn bộ dục vọng của hắn. Tâm hồn Trương Thần Phong trở nên nhộn nhạo, bị một thứ cực kỳ nhu tình như vậy bắn trúng, có chút không khống chế được rên rỉ ra tiếng.
Người dưới thân một khi nhiễm tình dục mang mị lực cực kỳ trí mạng. Sự dụ thuần túy mà mỹ lệ có thể lộ ra bất cứ khi nào, làm hắn hoàn toàn quên mất người nọ vốn dĩ so với mình càng mạnh mẽ cường hãn hơn. Trương Thần Phong bắt đầu mê muội vì anh, bất kể khi làm tình có ăn ý thế nào, những chi tiết đó vẫn làm tim hắn rung động, có thể khiến hắn khắc sâu hình ảnh người đàn ông khả ái này.
Dục vọng cứng rắn bị sự ấm áp mềm mại bao vây ma sát, làm phân thân khoái cảm cường liệt mà bay bổng. Vẻ mặt ẩn nhẫn của Hồng Chính Thân kích khởi tình triều tràn trề lan tỏa, không cách nào phân rõ ranh giới giữa tình cảm viên mãn và khát vọng bên trong. Đầu ngón tay chà xát qua lại trên vai gáy, Hồng Chính Thân mang đến cho hắn cảm giác mà không thể nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
Dục vọng kích thích lẫn nhau, Trương Thần Phong không thể nhịn được nữa, một phát kéo Hồng Chính Thân lên, cúi xuống siết chặt lấy vai anh, bao phủ hàm trụ lấy sự mềm mại ẩm ướt trên đôi môi mỏng. Hai người cứ như vậy nồng nhiệt ôm hôn một hồi, mãi cho đến Trương Thần Phong đem Hồng Chính Thân lần thứ hai áp xuống mặt thảm trên mặt đất.
Hồng Chính Thân hồng hộc thở gấp, đối với người ngẫu hứng làm bừa kia mà có điểm đau đầu: "Không thể đổi đến trên giường sao?"
"Không, không kịp rồi." Dục hỏa thiêu đốt khắp mọi nơi trên cơ thể. Đầu hắn chỉ còn nghĩ muốn tiến công chiếm đoạt Hồng Chính Thân như thế nào. Hắn kéo xuống cái quần chướng mắt, vuốt ve bắp đùi rắn chắc thon dài, nhìn về phía gương mặt vì ngượng ngùng mà khép kín mi mắt, dù cho người nọ có tỏ ra trấn định thì cũng đã bại lộ rất nhiều cảm xúc rồi. Người này nhìn như lạnh lùng lại cố chấp, nhất định là do hắn đã đến làm tan chảy lớp băng đó sao?
Hi vọng người nọ hoàn toàn triệt để thuộc về chính mình, ham muốn tha thiết này đã trở thành một loại chấp niệm, liên tục mấy ngày liền quấy nhiễu trong đầu hắn.
Trương Thần Phong cúi xuống dùng môi lưỡi chiếm lấy điểm nổi lên trước ngực, khẽ hôn lên lại hút vào. Ngón tay vuốt ve mu bàn tay người nọ, dọc theo cơ bụng xuống phía dưới càn quấy, đến khi dừng tại nơi trung tâm thì người dưới thân bắt đầu xao động, cực lực áp chế tiếng rên rỉ trong miệng sắp bật ra. Da thịt bị gặm cắn nổi lên một tầng ửng hồng. Lúc cự vật nóng bỏng của đối phương ma sát với thân dưới của mình, cổ tay đã bị nâng lên gắt gao chế trụ.
"Ha a!"
Dưới cánh tay nơi hõm vào bị liếm hôn. Ngọn lửa dục vọng cháy lan tới khắp tứ chi. Lớp ngụy trang trấn định khi động tình bị mạnh mẽ phá vỡ, nhìn Trương Thần Phong không kiêng nể gì lưu lại những dấu hôn bắt mắt trên cơ thể anh, thắt lưng tê dại run rẩy. Cơ bụng rắn chắc bao phủ bởi mồ hôi tinh mịn, tạo nên một lớp ánh sáng bao phủ dụ hoặc hấp dẫn vô cùng.
"A ——"
Lúc bị Trương Thần Phong tiến vào, Hồng Chính Thân thất thanh kêu ra tiếng.
Trong trận đấu tại đây, anh lại bị chiếm lĩnh. Sự ngọt ngào đến hít thở không thông đó đã chắc chắn ràng buộc bước chân sau này của anh. Lựa chọn cùng Trương Thần Phong thế này, thật cũng được giả cũng được. Dùng kỹ thuật diễn xuất phụ trợ cho cuộc sống dây dưa với người đàn ông này, đây có thể là thứ sinh hoạt tình ái kỳ lạ và hiếm có nhất.
Đúng hay sai, tốt hay xấu, đều không quan trọng nữa.
Trương Thần Phong gấp rút tiến vào làm cho Hồng Chính Thân nhất thời khó mà thừa nhận, thế là dùng sức mạnh cùng thủ đoạn đem đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng đề phân tán cảm giác khó chịu của anh. Lúc Hồng Chính Thân gắng gượng đứng dậy thì Trương Thần Phong thuận thế áp trở lại, nâng một chân rời khỏi, đợi khi anh thở phào nhẹ nhõm thì lại mạnh mẽ đem dục vọng tiến nhập vào nơi sâu nhất. Hồng Chính Thân vội vã hớp lấy một hơi thở, cảm giác rõ ràng bị người nọ xé vỡ và bá đạo chiếm hữu, không ngừng tăng lực trừu sáp, hoàn toàn không tiết chế mạnh mẽ ra vào.
Khó khăn ban đầu qua đi, Trương Thần Phong bắt đầu gầm nhẹ ra tiếng. Hồng Chính Thân hé mở đôi môi, ánh mắt mơ hồ, thắt lưng vô thức đón nhận, sống lưng cọ xát trên thảm đến có chút tê dại, mồ hôi bốc lên, phấn khích kết hợp, đau đớn bị kích tình giữa những đợt luật động nguyên thủy thô bạo và hỗn loạn hoàn toàn tan biến.
Khoái cảm liên tục bị đẩy đến mức tận cùng, thân thể không điều khiển được tự động run rẩy, cao trào cấp tốc bao phủ. Hồng Chính Thân vươn tay đè lại cái ót Trương Thần Phong, cùng hắn si mê quấn quýt hôn sâu, tựa như muốn đánh dấu trên thân thể của đối phương, hỗn loạn hoang mang thật lâu vẫn không chịu buông ra.
Hai người lăn lộn trên thảm một lát, cho đến khi thân thể lại phối hợp phát động một vòng luật động mới.
Quên mất bên dưới lại bị xỏ xuyên qua như thế nào, chỉ biết môi lưỡi hôn đến trầm mê như ma túy, nước bọt nhiễu ra khóe miệng, dọc theo đường nét rõ ràng trên cằm của Trương Thần Phong chạy xuống. Bọn họ không chút nào tiết chế điên cuồng va chạm, trầm thấp la hét, lần lượt co rút đạt đến đỉnh cao trào. Lúc luồng nhiệt nóng rẫy chảy vào cơ thể, cũng như tưới ướt tất thảy, khoái cảm khi làm tình tựa như pháo hoa bùng nổ sáng chói và cuồng dã.
"Đừng cử động, cứ để tôi ôm anh như vậy, là tốt rồi, đừng nhúc nhích."
Những hành động khác thường như thế luôn xuất hiện không ngừng khiêu chiến tinh thần, thực sự không cách nào xóa bỏ mà. Lúc Trương Thần Phong sắp mất đi ý thức, trong đầu đã có thêm một suy nghĩ này.
..................
Ngay hai ngày sau khi hai người tách nhau ra, Hồng gia phát sinh biến cố longtrời lở đất. Chủ tịch đương nhiệm của Hồng thị Hồng Nguyên Long khi đang trênchuyến phi cơ tại Canada thì bệnh cũ độtnhiên tái phát, huyết áp đột nhiên đình chỉ, lập tức được đưa vào bệnh viện tưnhân tại Ottawa.
Theo kế hoạch vốn định bay đi bang California (Mỹ) tiến hành một vụ làm ăn quan trọng. Nếu thành công, cuối nămtập đoàn Chúng Thành sẽ có một bước nhảy vọt lớn. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, ông trời muốn Hồng Nguyên Long về hưu, ông cũng chỉ có thể trú trong bệnh viện không ra được. Kế hoạch chạy đi cùng đối thủ đàm phán đã ấn định từ sớm tạm thời hoãn lại.
Hồng Chính Thân nhận được tin tức từ Hồng Giai Nhạc trước tiên. Giọng nói của cô rất lo lắng: "Ngày xưa chúng ta cứ lăn qua lăn lại ổng như thế mà ổng không có việc gì, cứ cho rằng ổng càng già càng dẻo dai. Bây giờ mới chỉ ngồi máy bay một cái thôi mà lại xảy ra chuyện! Đêm nay đặt chuyến bay sớm nhất đi Ottawa, em với anh cùng đi."
Hồng Chính Thân cũng vừa quay đầu, không do dự đáp: "Anh còn một cuộc hẹn nữa, buổi chiều sẽ qua chỗ em."
"Lần này, cho anh vài ngày."
"Tiếp nhận Chúng Thành được hay không không phải là chuyện ngày một ngày hai là có thể được."
"Anh và ổng đã bực bội nhiều năm như vậy rồi, kỳ nổi loạn cũng nên qua đi. Anh là con trai Hồng Nguyên Long, trọng trách đeo đầy trên vai. Anh không đứng ra chủ trì đại cục, lẽ nào để người ngoài lên ngồi, hay là để cho ông già phải mang máy hô hấp không biết gì nữa làm sao?"
"Em nói chuyện như vậy nặng nề quá."
"Vậy sao? Đó là bởi vì anh rất cứng đầu, không ra tay dứt khoát thì lập tức chạy biến đi đâu mất. Trước đây cứ một mực đòi đi tìm tự do, giờ thì tốt rồi, cuối cùng cả cái công ty cổ phần to đùng đè lên đầu. Có em và chú Bùi bọn họ ở đây, anh rất nhanh có thể ra tay rồi. Mấy thỏa thuận mới khi nào anh tiếp nhận quản lý thì đứng ra đối phó luôn đi. Coi như là cấp cho Hồng lão gia một chút an ủi, cho dù có thực sự liệt nửa người, cũng không đến mức nản lòng không ngồi dậy được."
Hồng Giai Nhạc nhanh mồm nhanh miệng, câu nào cũng đánh trúng chỗ yếu hại, khiến Hồng Chính Thân không cách nào phản bác. Tuy rằng lúc trước cũng có ý thức được đến một ngày nào đó sẽ bị ép buộc tiếp nhận sự nghiệp của gia đình, không nghĩ lại tới nhanh như thế. Trước giờ anh vẫn cảm thấy Hồng Nguyên Long sẽ sống đến chín mươi chín tuổi. ( Đờ mờ con với chả cái =]]] ).
.............................
Một buổi sáng hết sức tập trung hoàn thành mấy cuộc hẹn trong thời gian ngắn. Hai trợ lý thân cận ở Diệu Nhật nghe nói cấp trên có thể phải tạm thời rời cương vị công tác, đều cả kinh đến mức gà bay chó sủa. Sau khi cùng hai boss lớn thỏa thuận khoảng hai giờ, Hồng Chính Thân tạm thời giữ chức vụ trên danh nghĩa, nhưng công việc sẽ nhàn hạ không có gì, đáp ứng sau này không còn vấn đề gì thì có thể tiếp tục nhiệm vụ hiện tại, này đã là quyết sách anh có thể làm trọn vẹn tình nghĩa nhất trong lúc này rồi.
Lăn qua lăn lại một buổi chiều, cách lúc máy bay cất cánh còn có bốn tiếng, Hồng Chính Thân dự cảm lần này rời Hong Kong cùng xử lý tàn cục của Chúng Thành, ở Mỹ còn phải qua California và Washington, mất khoảng chừng mấy tháng mới có thể quay về, khẳng định là tránh không được.
Vừa nghĩ đến Trương Thần Phong, tim anh tựa như bị người nắm ở trong lòng bàn tay siết chặt một cái mà quặn đau. Sau này bọn họ có phải vì đoạn xa cách này mà lần thứ hai trở về mối quan hệ mập mờ không rõ ràng không? Trước giờ anh vẫn không có cách nào nắm chắc mọi chuyện đối với tình nhân. Bởi vì quá quan tâm, mà càng quan tâm càng cảm thấy sự tự tin tan rã, quá trìnhsuy đoán tràn ngập bất an.
Thực sự không có dũng khí trực tiếp giải thích, vốn định nhắn lại cho hắn một cái tin rồi rời Hong Kong để khỏi phải có khả năng sẽ bị giữ lại hay điên cuồng tìm kiếm, khiến Hồng Chính Thân mềm lòng mà hoàn toàn không có cách nào tĩnh tâm để làm việc chính.
Nhưng cuối cùng tình cảm vẫn chiến thắng lý trí, vào lúc 5 giờ, Hồng Chính Thân theo cái địa chỉ hắn đưa cho tới bây giờ chưa từng đi qua, tìm được biệt thự tư nhân Trương Thần Phong đang ở.
Bởi vì khu này bảo an rất nghiêm ngặt, không có giấy chứng minh thì không có cách nào đi vào, lúc nhân viên bảo vệ hỏi dò anh có muốn tự mình liên hệ hộ gia đình không thì anh lắc đầu.
"Không cần. Cảm ơn."
Hồng Chính Thân trở lại ga ra ngầm, đem ý định gọi điện thoại cho hắn đè xuống, sau đó một lần nữa ngồi trở lại trong xe. Ngay lúc anh định rời đi thì đột nhiên hai bóng người xuất hiện ở góc cua phía trước, trong đó có một cái chính là của người mà anh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.
Bên cạnh là một cô gái ngoại quốc xinh đẹp. Cô ấy khoác cánh tay hắn, thái độ nghiêm túc, Trương Thần Phong tựa như nhẹ giọng nói bên tai cô nói cái gì đó. Sau đó, lúc tiến vào gần ghế ngồi, hắn nâng tay che hai mắtcủa nàng lại, như là muốn cho cô một bất ngờ. Hắn tựa bên cửa xe, rồi lại thân mật nói nhỏ bên tai nàng, cô gái đó khi thì lắc đầu khi lại gật đầu, cho đến khi Trương Thần Phong mở cửa xe cho cô ngồi vào ghế phó lái và cũng theo sát ngồi vào trong xe.
.......................
Sau khi họ lên xe, từ góc độ Hồng Chính Thân đã không còn nhìn thấy gì nữa. Tâm trạng vốn muốn nỗ lực bình tĩnh lại giống như bị người hung hăng ngoáy vài cái.
Trương Thần Phong, cậu lại có trò mới để chơi rồi? Cô gái kia chính là người cậu gọi là bệnh nhân đến ở nhờ tại nhà mới à? Nhưng có cần phải thân mật đến mức tự mình cẩn thận che chở chiếu cố như vậy không? Hành động giống như đi cùng tình nhân như vậy là cái gì? Cậu muốn tôi tin tưởng, nhưng vì cái gì bao nhiêu lần rồi vẫn không thể lấy phương thức khác tự nhiên hơn để tôi tiếp nhận được sao?
( Một ngàn câu hỏi tu từ =.=.=.=.=.= đủ biết Thân ca đang hoang mang thế nào )
Cậu vẫn còn rất nhiều bí mật, đúng không Trương Thần Phong? Cậu định tạm gác lại lúc nào mới nói cho tôi biết? Hay là mãi mãi cất đi để dành cho một người khác...
Hồng Chính Thân thở dài, xoa xoa thái dương, khởi động động cơ giẫm chân ga, khi tay lái rẽ sang bên trái, không tự chủ được nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Trương Thần Phong đang ngồi trong một cái xe Jeep hoàn toàn xa lạ, hai tay ôm lấy bờ vai cô ấy, tựa như cổ vũ lại tựa như an ủi nàng.
Hồng Chính Thân quăng tầm mắt xuống dưới, đem mấy cảnh vừa nãy lọc hết ra ngoài.
Được rồi Trương Thần Phong, lần này coi như là một thửthách giữa chúng ta. Cả tôi và cậu đều cần có thời gian suy nghĩ lại. Có lẽ nêntạm thời xa cách một thời gian, mới có thể tạo cơ hội cho nhau điều chỉnh lại mặttrái trong tâm hồn của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...