“Không bao giờ có thể, không bao giờ có thể, không bao giờ có thể....”
Từ lúc về đến nhà, Thiên Ân cứ nhẩm đi nhẩm lại câu nói đó. Cô như người mất hồn, cũng chẳng buồn đứng dậy nấu cơm. Hắn có cảm giác chỉ cần gọi cô một câu vào lúc này, cô có thể nổi điên! Cho nên hắn phải tự vào bếp.
Chính xác là tự nấu cơm.
Nấu cơm cũng rất đơn giản. Hắn bắt chước cô vo gạo bỏ vào nồi, cho nước vừa phải. Sau đó lấy cá từ trong tủ lạnh ra rửa, rồi cho lên bếp để rán. (Ừ thì mặc áo dài, đeo găng tay, khẩu trang và kính râm hoàn tất hắn mới bắt đầu rán cá.) Còn rau thì tuốt nửa mớ, sau đó nấu canh rau. Nấu canh rau cũng đơn giản thôi mà! Chỉ cần cho rau, cho nước, cho hạt nêm, cho thêm tí thịt vào nồi, đặt nó lên bếp đợi nước sôi là xong. Rán trứng thì đập vài quả vào bát, ngoáy lên rồi cho súp + mì chính, rồi cho lên bếp rán!
Sau gần 2 tiếng đồng hồ vật lộn trong bếp, Nam Phong bắt đầu dọn cơm. Nhưng lúc định bỏ nồi cơm ra hắn mới phát hiện mình chưa ấn nút nồi xuống nên đành đợi thêm nửa tiếng nữa.
Đây là... lần đầu tiên hắn nấu cơm. Hắn có một cảm giác khác lạ bỗng dâng lên trong lòng. Đó là cảm giác gì? Là cảm giác mình vừa hoàn thành được một công trình vĩ đại! Món của hắn nấu tuy không phong phú như của Thiên Ân, nhưng hẳn là sẽ rất ngon đi!
“Thiên Ân... ăn cơm...” Nam Phong ngập ngừng gọi.
Cô đang trầm lặng ngồi trên giường, nghe tiếng hắn gọi liền mặt hơi ngơ ngác: “Cơm? Đâu ra?”
“Tôi nấu.” Hắn gãi đầu, không có tiền đồ mà tưởng tượng đến cảnh lát nữa sẽ được cô khen.
“Cậu nấu...” Thiên Ân vẻ mặt quái gở rời giường.
Nam Phong xới cơm, đặt một đôi đũa ngay ngắn trước mặt cô, rồi nhìn cô một cách mong chờ.
Thiên Ân nhìn hắn hiện tại y hệt một cô vợ nhỏ nấu bữa cơm đầu tiên cho chồng, trong lòng chợt thấy mình không nên phụ lòng mong đợi của hắn mà nên thưởng thức cơm ngay.
Cơm hơi nhão. Trứng... vì rán quá kĩ nên trông nó cứng đơ. Còn cá rán nhìn màu sắc có vẻ ngon...
Thiên Ân dùng đũa lật một con cá lên, thấy mặt sau của nó cháy xém.
“Hahaha... mặt đó tôi để quên, cậu cứ ăn phần trên đi...” Nam Phong nhe răng cười trừ khi bị cô phát hiện mặt cá cháy.
Nam Phong cũng bắt đầu cầm đũa ăn cơm...
“....”
Sao chẳng có món nào ngon thế này?? Cá và trứng thì lúc nấu hắn chưa nếm, nhưng canh hắn đã nếm qua, thấy rất vừa miệng. Nhưng sao bây giờ ăn lại thấy chúng có vị kì kì. Ngay cả cơm cũng chẳng ra gì cả!
Thiên Ân thì bắt đầu đặt hi vọng vào món canh. Nhưng vừa nếm thìa đầu tiên, cô đã ngước đầu lên hỏi: “Cậu đun sôi nước rồi cho rau, hay là cho tất cả vào cùng một lúc?”
“Cho tất cả vào cùng lúc.” Hắn nói nhỏ.
“...”
Hắn cảm giác thất bại nói: “Thôi chúng ta đi ăn cơm quán. Bữa này... chắc là không ăn được...”
Nam Phong đứng dậy chuẩn bị dọn cơm thì bị cô ngăn lại.
“Ngồi yên đấy.”
Thiên Ân lại phải quấn tạp dề đi vào bếp. Trứng cô cắt nhỏ ra để nấu món mới, cá thì cô quyết định đem ra dim với cà chua. Thầm nghĩ, dù mình có muốn nhịn đói nhưng cũng không thể bỏ đói hắn được. Cái tên ngốc này, nhìn vậy thôi chứ quả thật là rất ngốc mà...
Nhìn cái bếp bừa bộn do hắn bày, Thiên Ân thở dài lắc đầu: Chưa có cháy nổ gì, vẫn còn may.
Nam Phong buồn tủi ngồi trên ghế, thầm tự an ủi chính mình rằng: không sao, lát nữa được ăn ngon là tốt rồi.
Hắn nhìn cô dọn một bộ thức ăn hoàn toàn mới trên bàn, buột miệng hỏi: “Vậy sau này... cậu tính sao?” Có lẽ cô đã bị phim ám ảnh nên mới tin vào ba cái mớ sư thầy đó.
Chẳng ngờ, Thiên Ân chỉ thong thả nói: “Đến đâu tính đến đấy.”
Cô nghĩ kĩ rồi, cô không thể trách mắng Nam Phong vì lỗi không phải hoàn toàn của hắn, kẻ thiệt hại cũng không chỉ có mình cô. Nhưng sự tức giận vô cớ của cô khiến bộ mặt hắn trở nên chật vật như vậy, thật cảm thấy áy náy.
Nam Phong vui mừng ra mặt vì cô không đánh không mắng không bóp cổ không gào thét, nhăn nhở ăn bữa cơm ngon miệng như thường.
Vì vậy Nam Phong thì rất biết điều, tự nhận công việc rửa bát dọn nhà và chuyển ra giường nhỏ ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...