Tuy bây giờ mới là bảy giờ sáng, bà Mộ đã làm một mâm cơm thịnh soạn để con gái giải đen. Trên bát cơm của Mộ Lạc Lạc chất đầy các món, cô và từng miếng vào miệng ăn ngon lành, liếc mắt nhìn Địch Nam... Họ vẫn chưa li hôn thật sự? Nếu chưa li hôn anh ta làm sao có thể dùng quyền lực lệnh cho cô kí vào bản hợp đồng lao động hà khắc đó chứ?
Bà Mộ luồn chân xuống gầm bàn giẫm vào chân ông Mộ ra hiệu, nhắc ông làm theo những gì mà họ đã thương lượng từ trước.
Ông Mộ đặt bát cơm xuống, ho khan một tiếng, vào trong phòng ngủ đi lòng vòng một lúc, sau đó cầm một cái phong bì màu đỏ ra.
Mộ Lạc Lạc nhìn bố mẹ có vẻ thần bí, vẫn chưa đến giao thừa, vẫn chưa đến lúc mừng tuổi cho cô.
Nhưng phong bì màu đỏ đó đúng là không phải đưa cho cô. Ông Mộ đặt trước mặt Địch Nam.
Địch Nam hơi hoảng hốt, hoài nghi nhìn bố mẹ vợ.
"Bố, tại sao bố lại đưa cho anh ấy bao lì xì?" Mộ Lạc Lạc ngẩng đầu lên vẻ không vui, Địch Nam là một người rất khó dùng tiền để thương lượng bất cứ chuyện gì.
Mẹ Lạc Lạc dùng ánh mắt nhắc nhở con gái im lặng, sau đó quay sang Địch Nam, cười nói: "Quên không đưa cho con, đây là tiền phí thay đổi nhân khẩu."
"Ưm... hụ hụ..." Mộ Lạc Lạc che miệng ho nhẹ, sắp li hôn rồi mới đưa phí thay đổi nhân khẩu, lãng phí.
Địch Nam nhìn chiếc phong bì đỏ để bên góc bàn, chỉ cần anh cầm lên là phải gọi "bố mẹ".
"Bố mẹ, để anh ấy gọi bố mẹ là nhạc phụ, nhạc mẫu là được rồi..." Mộ Lạc Lạc nhanh miệng đáp.
"Anh ấy gì mà anh ấy, Địch Nam là chồng của con, con nhiễm văn hoá phương Tây quá, đến cả phong tục truyền thống cũng quên?" Mẹ Lạc Lạc trách cô.
Mộ Lạc Lạc nghiêng vai, trong trường hợp này thật khó xử.
Địch Nam từ từ đứng dậy, đi về phía bố mẹ Mộ Lạc Lạc, rót trà rồi nói: "Bố, mẹ, con mời bố mẹ uống trà."
Hai vợ chồng mừng ra mặt, mẹ Lạc Lạc vỗ nhẹ vào bàn tay Địch Nam: "Ngoan, ngoan, nhận lì xì đi."
Mộ Lạc Lac sửng sốt trong chốc lát, cái vẻ ngoan ngoãn phục tùng này và thái độ lúc nãy ở trong phòng giống như hai con người khác. Không đúng, anh ta lúc đó không phải là người.
Địch Nam quay trở lại ghế ngồi, đẩy bao lì xì tới trước mặt Mộ Lạc Lạc: "Em nhận đi."
Mộ Lạc Lạc không tỏ ra rụt rè gì, cô túm lấy phong lì xì, không nhận thì thôi, lấy làm tiền sinh hoạt.
Sau đó, tiếp tục ăn cơm, Mộ Lạc Lạc hi vọng anh nhanh rời khỏi đây, cô rất khinh bỉ và ghét nhìn thấy mặt anh.
Mẹ Mộ Lạc Lạc đột nhiên hỏi: "Con rể à, hôm nay các con ngủ ở đây, hay về nhà các con?"
"Khụ khụ." Tim Mộ Lạc Lạc đập nhanh trong lồng ngực, cô ấp úng nói: "Mẹ, con ở đây, còn chồng con công việc bận rộn, con lại không biết nấu cơm, tạm thời con ở đây được không..."
Không chờ mẹ Mộ Lạc Lạc trả lời, Địch Nam nhìn Mộ Lạc Lạc cười: "May quá đợt này anh rỗi."
Mộ Lạc Lạc không dám biểu hiện quá đáng trước mặt bố mẹ, cô tỏ vẻ cười đáp: "A a, không bận thì... tốt quá... nhưng em vẫn muốn ở nhà em một thời gian, chồng không phản đối, phải không?"
Địch Nam nghiêng người về phía cô: "Tất nhiên là không phản đối, bao giờ em muốn về anh sẽ đến đón em."
Mộ Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, lại cầm đũa lên ăn tiếp, Địch Nam nói tiếp: "Ngày mai đúng chín giờ đến công ty."
"Con rể, Lạc Lạc sẽ đi làm ở đâu?"
"À, ở tập đoàn Thác Nhuệ, đó là một công ty chuyên kinh doanh khai thác phần mềm, con có một ít cổ phần ở đó."
Mẹ Mộ Lạc Lạc hay nghe người ta nói cổ phần này cổ phần nọ, thực ra bà không biết đó là gì, liền hỏi: "Thế à, cũng không tồi, con chăm sóc Mộ Lạc Lạc thế này mẹ yên tâm rồi, vậy ngày nào cũng phải đi làm à?"
"À, con đã thuê một căn hộ cao cấp ở đối diện công ty, đi bộ vài phút là đến công ty."
Mẹ Lạc Lạc cười, sau đó quyết định: "Vậy tốt rồi! Lạc Lạc từ bé đã thích ngủ nướng. Được rồi, được rồi, hôm nay hai con về đó ở đi, dù sao con cũng có xe, về bên đó cũng tiện".
"Mẹ..."
"Lạc Lạc à, mẹ giúp con thu dọn ít đồ đạc, ăn cơm xong thì về cùng chồng con."
"Bố..." Mộ Lạc Lạc cầu xin sự giúp đỡ.
"Con gái đã gả chồng như bát nước đã hắt đi, con cứ ở nhà mẹ đẻ là không đúng rồi, nghe lời đi. Con rể bình thường rất bận, con là vợ thì cần học cách chăm chồng, nhìn mẹ con đấy, rất chăm chỉ và làm đâu ra đấy, con học tập đi." Bố Mộ Lạc Lạc tỏ vẻ là người chủ gia đình, phải nói một số đạo lý.
Mộ Lạc Lạc nheo mày, lườm Địch Nam, anh ta là người đề nghị li hôn, vứt bỏ cô cũng là anh ta! Để có được ngày hôm nay, cô - một tài năng thiết kế ở đại học Harvard đã trở về nước, người chồng hai năm nay không hỏi han gì lập tức quay trở lại, thậm chí vì lợi nhuận của công ty, lợi dụng tính ham ngủ của cô ép bố mẹ đuổi con gái ra khỏi nhà? Ha ha ha, đúng là không biết đến thể diện.
Địch Nam, cuối cùng anh đã lộ ra đuôi hồ ly, không bao giờ tôi còn yêu anh nữa, anh không phải là chàng hoàng tử tốt bụng của tôi.
Mộ Lạc Lạc rất tức giận, cô không quản ngày đêm học tập chỉ vì muốn chứng minh cho anh thấy cô không phải là đồ bỏ đi, sau đó cô đã ngẩng cao đầu về nước để làm anh ta hối hận thậm chí ăn năn. Nhưng hình như tất cả đều nằm trong dự liệu của anh ta, cô có cảm giác như mình nằm gọn trong bàn tay đó.
Khốn nạn, thô bỉ. Bây giờ cô rất hối hận vì đã tốn bao nhiêu nước mắt vì anh ta.
Mộ Lạc Lạc ngồi ghế phụ, về đến nhà chưa được hai tiếng đã bị bố mẹ cô "tống khứ".
"Anh có biết vì sao bây giờ tôi lại ghét anh không?"
"Em đã từng thích tôi sao?" Địch Nam ghì chặt vô lăng, hồn nhiên đáp.
Mộ Lạc Lạc tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh là một con quỷ đội lốt hoàng tử! Sao ban đầu tôi lại phải lòng anh cơ chứ?"
Địch Nam vẫn cười nhạt không nói gì, giẫm ga đi nhanh hơn.
Trong mắt của Địch Nam, Mộ Lạc Lạc vẫn còn là một cô gái dễ bị kích động, trong cô hình như vẫn thiếu một điều gì đó quan trọng, lúc đầu khi cô đi ra nước ngoài, anh không bắt cô chọn khoa gì.
Xe dừng bánh, Mộ Lạc Lạc quay đầu lại đưa tay ra, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt rất đẹp trai của Địch Nam, cô lại tự nghĩ về mình và cúi đầu nói: "Em quyết định rồi, phải nhanh li hôn với anh, anh quyết định thời gian đi."
"Bao giờ cũng được."
"Được, vậy bây giờ đi nhé."
Địch Nam không trả lời, quay xe đi về làm thủ tục li hôn.
Đến nơi làm thủ tục li hôn, Mộ Lạc Lạc xuống xe, đây chính là nơi trước đây cô đã đăng ký kết hôn với Địch Nam, tất nhiên, li hôn cũng phải giải quyết ở đây.
Trước kia cô đã mua đôi nhẫn tình nhân mười tám tệ ở siêu thị, nhưng khi đó cô không cảm thấy uất ức, còn rất vui vẻ, miệng lúc nào cũng ngọt ngào gọi Địch Nam là ông xã, dù chiếc nhẫn có phần rẻ tiền, nhưng cô tin rằng hôn nhân giữa họ sẽ tốt đẹp hơn.
Địch Nam cũng vậy anh đứng trước bàn đăng ký hứa với Mộ Lạc Lạc rằng, anh không bao giờ phản bội cô. Mộ Lạc Lạc cũng đã hứa như vậy, nhưng cô là người đã không giữ lời hứa.
Anh có thể làm tất cả vì cô, điều duy nhất anh không thể chấp nhận được ở người vợ là sự không chung thủy.
Mộ Lạc Lạc lặng lẽ lau nước mắt, hít sâu, đi thẳng về cửa chính của nơi đăng ký.
Nhân viên làm thủ tục đứng dậy chào cô, người nhân viên đó cũng chính là người phụ nữ hai năm trước đã giúp họ đăng ký kết hôn. Ban đầu vì ngoại hình của hai người có điểm đặc biệt nên cô nhân viên vẫn nhớ hai người họ.
Cô nhân viên nhìn đôi tình nhân có vẻ không ổn, lại nhìn thái độ của Mộ Lạc Lạc, cô gái này đã bớt đi tính trẻ con và ngày càng xinh đẹp, biết lễ nghĩa.
"Hai cháu... có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chào cô." Mộ Lạc Lạc trong lúc buồn rầu vẫn không quên lễ nghĩa, cô đứng sát bàn của cô nhân viên, không nhìn Địch Nam. Cô không muốn rơi lệ nữa, thực ra, dù Địch Nam có lợi dụng cô, lấy cô ra làm trò tiêu khiển thì cô cũng không quan tâm lắm, trước mặt anh cô chưa bao giờ có uy. Chỉ là anh ta có vẻ thách thức khi cô đòi li hôn, điều này là tổn thương cô một lần nữa.
"Đến làm thủ tục li hôn."
Địch Nam cho hai tay vào túi quần, trầm ngâm không nói.
Cô nhân viên thở dài, nghiêm túc nói: "Nếu hai bên đã quyết định, xin xuất trình hộ khẩu, chứng minh thư, giấy giới thiệu của cơ quan hoặc phường xã, giấy đăng kí ký kết hôn hoặc là giấy tờ chứng minh quan hệ vợ chồng, hai ảnh ba nhân bốn chụp gần đây nhất."
Mộ Lạc Lạc cau mày: "Li hôn mà cũng phức..."
Nhưng cô chưa nói hết, Địch Nam đã kéo tay cô, quay người đi về phía cửa.
"Làm gì vậy?"
Địch Nam không đáp lời cô, kéo cô vào xe, đạp ga rời khỏi nơi làm thủ tục.
Vừa nãy, trong giây phút đó, trong lòng Mộ Lạc Lạc lóe lên một tia hi vọng, anh ta đã do dự, có thể là vẫn còn lưu luyến những kỉ niệm, nên anh ta không cần suy nghĩ nhiều.
Mộ Lạc Lạc cắn môi, tim cô đập nhanh trong lồng ngực.
"Anh không muốn li hôn?..." Cô căng thẳng nắm chặt một góc váy.
"Anh không quan trọng chuyện đó, chỉ là cân nhắc vấn đề kinh tế của em. Hợp đồng đã có hiệu lực thì năm năm làm việc em sẽ không nhận được một đồng nào." Địch Nam trầm tĩnh nói. Khi anh lôi cô đi, anh đã nghĩ rạch ròi những lời này. Có thể nói, đề cập tới vấn đề kinh tế là cách tốt nhất để ngăn Mộ Lạc Lạc chủ động đòi li hôn. Điều này nằm ngoài dự định của anh.
Mộ Lạc Lạc không nhận được câu trả lời như ý, cô từ từ nhắm mắt, trong lòng hơi thất vọng. Trong lòng cô hình tượng của anh dần dần bị hủy hoại, phẩm chất của anh bị hạ thấp, tất cả đều chứng tỏ anh quá tệ, cô rất đau khổ.
Địch Nam không có tâm trạng tập trung vào lái xe, vẫn chưa phát hiện là mình đã đi vào đường một chiều, khi trước mặt có một xe tải quay đầu, anh mới phát hiện, người lái xe bấm còi inh ỏi.
Mộ Lạc Lạc ngẩng đầu lên, nhìn vào tốc độ của xe tải, ôm đầu hét lên.
Địch Nam bình tĩnh quan sát con đường nhỏ thế này chỉ còn cách duy nhất là lao lên vỉa hè dành cho người đi bộ, nhưng bên lối này có một hàng cây, nếu không vượt qua được thì sẽ bị lật xe. Nhìn tình thế có vẻ cấp bách, một tay anh xoay tay lái, một tay kéo dây an toàn cho cô, nhưng lúc đó Mộ Lạc Lạc sợ quá co quắp người lại, vừa may vẫn cài được dây an toàn.
"Hạ chân xuống!" Địch Nam giọng khẩn cấp ra lệnh cho cô, đồng thời dùng tay ấn chân cô xuống.
Mộ Lạc Lạc sợ tới mức đầu óc không phản ứng gì cả, chỉ biết dây an toàn đang chắn ở trước ngực. Không đợi cô hét lên lần nữa, Địch Nam đã ấn vào lưng cô, đẩy mạnh chân cô xuống, vì trong lúc hoảng loạn cô đã vô tình che mất gương chiếu hậu, nhưng anh không biết rằng anh đã ấn trán Mộ Lạc Lạc vào giữa hai chân mình.
Ở phía trước, người lái xe tải không phải là không dừng lại được, nhưng xe của anh ta không những to, mà động cơ cũng rất mạnh, nếu phanh gấp, nhất định đuôi xe sẽ bị trượt, do vậy người tài xế chỉ còn cách bật đèn ra hiệu cho các xe phía sau giảm tốc độ.
May mắn, khoảng đường vẫn đủ rộng cho xe đi qua, Địch Nam nhấn ga lao mạnh, lúc đó chỉ nghe có tiếng gầm rú của động cơ, anh ước chừng khoảng trống bên đường, đánh vô lăng, xe lao vọt lên lề đường, bánh xe trước bay qua vòi nước, cả chiếc xe lao lên, bốn bánh tiếp đất. Vượt qua mọi khó khăn, chiếc xe đã nằm gọn bên lề đường.
Địch Nam thở dài, nhìn Mộ Lạc Lạc đang ở dưới chân, lúc này anh mới phát hiện ra là Mộ Lạc Lạc không hề nói gì.
"Mộ Lạc Lạc, em bị thương rồi à?"
Đợi một lúc, Mộ Lạc Lạc bịt miệng ngồi dậy, nhìn anh hỏi: "Anh, anh không bị thương chứ?..."
"Anh?... Không..." Mới nói được nửa câu, anh cảm thấy đau ghê gớm, ngả người về phía tay lái, trong chốc lát anh đã hiểu vì sao Mộ Lạc Lạc lại hỏi anh như vậy.
"Xin lỗi... em... em cũng không biết vì sao em lại có thể cắn anh, có thể là do em sợ quá, cắn xong em mới biết mình đang ở đâu, anh không sao chứ?" Lạc Lạc xấu hổ tới mức muốn tìm một cái hố để chui xuống, vừa nãy cô cắn, chắc chắn là vô cùng đau.
Địch Nam đau đớn hít một hơi, vung tay ra hiệu cho cô im lặng.
Mộ Lạc Lạc biết mình sai, muốn gọi điện gọi cấp cứu, nhưng cô không tìm thấy điện thoại trong xe, cô nhìn sang bên đường, lập tức xuống xe,...
"Vợ à, lúc nãy anh quay được một đoạn về một chiếc xe bay, về nhà sẽ cho em xem, rất điêu luyện..." Một người bên đường đang buôn chuyện với vợ, Mộ Lạc Lạc với tay giật lấy điện thoại của người đó, vừa cong người vừa gọi điện tới trung tâm cứu hộ.
"Xin lỗi ông, chồng tôi bị thương, tôi mượn điện thoại của ông một chút?" Cô vừa gọi điện cho trung tâm cứu hộ vừa cầu xin người đàn ông đó giúp đỡ.
"Alo, alo, alo, có tai nạn ô tô, các anh nhanh đến cứu chúng tôi..."
Người bên đường trợn mắt, gật đầu đồng ý: "Người trình diễn màn xe bay là chồng cô à? Đúng là tuyệt vời, tôi còn nghĩ là các người đang đóng phim đấy, gọi đị, gọi đi!"
Năm phút sau, xe cấp cứu đã tới hiện trường.
Khi người cứu hộ mang cáng cứu thương tới trước mặt Địch Nam, Địch Nam mặt tái đi.
"Cô ơi, chồng cô bị thương ở đâu?"
"À, anh ấy..."
"Tôi không bị thương, chỉ là vợ tôi thích cường điệu hóa mọi chuyện." Địch Nam cắn răng chịu đau, cố làm ra vẻ bình yên vô sự nói.
Người cứu hộ nhìn thấy sắc mặt của Địch Nam không ổn, dặn dò: "Nhưng xe của anh đã lao lên vỉa hè thế này, người cứu hộ cũng tới rồi, hay là về viện kiểm tra đi."
Địch Nam dở khóc dở cười.
Nếu bác sĩ hỏi anh bị thương như thế nào. Anh biết trả lời ra sao? Vì vợ anh quá căng thẳng nên cắn anh bị thương à?
Vì sao xe lại lao lên vỉa hè, tất cả đều không sao lại bị thương chỗ đó, ai có thể tin đó là sự thật? Mọi người tin không?
Mộ Lạc Lạc nước mắt ngắn nước mắt dài ngồi bên cạnh anh, ánh mắt tập trung vào nửa người dưới của anh: "Thật sự anh không sao chứ..."
Địch Nam thật không biết nên mắng cô hay là "khen ngợi" cô. Thật sự anh không biết cô nghĩ thế nào, tự nhiên lại gọi một xe cứu thương tới?
Địch Nam móc từ trong ví ra hai trăm tệ trả cho đội cứu hộ. Vì bộ phận bị thương quá nhạy cảm, vết thương cũng đỡ đau, anh chỉ có thể ngồi trong xe xin lỗi bọn họ.
Trong lúc anh đang nói chuyện với họ, Mộ Lạc Lạc lại không biết đi đâu rồi.
Trong chốc lát, cô cầm một túi bông băng quay lại xe.
Cô quay lưng về phía anh, sau đó đưa tay về phía sau đưa túi thuốc cho anh, giọng run run: "Anh xem rồi dùng đi, trong đó có bông, thuốc sát trùng, thuốc tím, và còn có băng... xin lỗi..."
Địch Nam nhìn lưng cô, đặt túi thuốc vào giá trong xe ô tô, kéo một tay cô lại...
"?!" Mộ Lạc Lạc lóng ngóng quay người lại, vì lòng bàn tay cô đã đặt lên...
Là anh bảo cô xoa vào đấy sao? Cô đỏ mặt, thẹn thùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...