Cặp Kè Với Tổng Giám Đốc

Âu Dương Tử Duy hồi phục lại trí nhớ, cũng khôi phục thành Âu Dương Tử Duy trước kia —— Điềm tĩnh, tỉnh táo, thờ ơ. . . . . .

Không! Hắn chẳng những khôi phục bình thường lại như trước kia, mà còn thay đổi nghiêm trọng hơn!

Bây giờ Âu Dương Tử Duy, mỗi ngày trừ công việc ra, cũng vẫn là công việc như cũ, dường như hắn muốn đem công việc bị bỏ rơi trong thời gian mất trí nhớ toàn bộ muốn đền bù trở lại.

Đây là những lúc mà mọi người nhìn thấy, những lúc mà mọi người không nhìn thấy, Âu Dương Tử Duy quay lại vẻ mờ mịt, bất lực mà từ trước nay chưa từng thấy.

Hắn điên cuồng lao vào công việc, cố gắng một cách tuyệt vọng để khiến mình luôn bận rộn, vì chỉ có bận rộn như thế mới có thể làm cho hắn không còn thời gian mà suy nghĩ đến Đường Hân Hân, suy nghĩ về tình yêu giữa hai người họ. . . . . .

Chỉ cần hắn không làm việc, không nỗ lực đè nén, thì sự nhớ nhung sẽ như một trận mưa bão cuồn cuộn tấn công vào lòng hắn. . . . . . Hắn nhớ Hân Hân, nhớ đến trái tim cảm thấy đau thắt lại. . . . . .

Hắn cũng muốn không kiêng dè gì mà yêu cô, bất chấp tất cả đi gặp cô một lần, nhưng, mỗi lần sự thôi thúc này trỗi dậy, thì cùng lúc đó ánh mắt hận thù của Lưu Khải Hiên lại hiện lên trong tâm trí hắn. . . . . .

Ngồi trong chiếc ghế làm việc lớn, Âu Dương Tử Duy dùng sức lắc đầu, sau đó quyết tâm ngồi thẳng người dậy, nhấc tay nhấn số gọi điện thoại nội tuyến.

"Michelle, làm phiền cô gọi cố vấn Lưu đến phòng làm việc của tôi một chuyến, Còn nữa..., giúp tôi đem danh sách điều tra cổ đông đến đây."

"Dạ, tổng giám đốc."

Cúp điện thoại, Âu Dương Tử Duy thở ra một hơi thật dài, nhắm cặp mắt lại, vậy mà, vừa mới nhắm mắt lại, khuôn mặt ngây thơ, xinh đẹp luôn tười cười của Đường Hân Hân lại hiện ra. . . . . .

Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó, cửa bị mở ra.

"Tử Duy." Lưu Khải Hiên đi vào.

Âu Dương Tử Duy ngẩng đầu lên, trấn tĩnh lại tinh thần: "Ngồi đi, có chút việc cùng cậu thảo luận một chút."

Hắn chỉ chỉ một bên sofa dài, đi tới, còn mình ngồi ở chiếc ghế sofa đối diện.

Tiếp theo, lại vang lên hai tiếng tiếng gõ cửa, Michelle đưa danh sách cổ đông tới, đặt trên bàn bên cạnh ghế sofa, sau đó đi ra ngoài.

Lưu Khải Hiên nhìn Tử Duy, cười nhẹ, "Có phải cậu có quyết định gì mới phải không?"

Âu Dương Tử Duy gật đầu, "Ừ! Tôi muốn nghe ý kiến của cậu trước."

"Theo quan điểm của tôi, Cao Phú Nhân từ bỏ hành động thu mua cổ phần vì thấy không thuận lợi, nhưng ý đồ và dã tâm của ông ta thì đã rất rõ ràng rồi, tôi nghĩ, nếu để cho ông ta tiếp tục lưu lại trong thành phần của Hội Đồng Quản Trị, là một việc làm nguy hiểm, nếu như có thể, chúng ta nên triệu tập đại hội cổ đông, bãi nhiệm thân phận đổng sự của ông ta, dù sao ông ta nắm giữ cổ phần cũng không nhiều lắm, không đủ ảnh hưởng đến đại cục." Lưu Khải Hiên nói lên suy nghĩ của hắn.

Âu Dương Tử Duy cau chặt chân mày, cẩn thận suy xét.

Một lát sau, hắn thận trọng gật đầu.

"Được, cứ theo ý kiến của cậu mà làm, đây là danh sách cổ đông, chuyện này giao cho cậu xử lý." Hắn chỉ chỉ xấp tài liệu trên bàn, "Còn nữa..., phải nhớ thông báo cho những đổng sự khác."

"Tôi biết rồi." Lưu Khải Hiên cầm danh sách rồi đứng lên.

"Đúng rồi, Khải Hiên. . . . . ." Âu Dương Tử Duy đột nhiên gọi hắn lại, có vẻ muốn nói rồi lại thôi, "Về phía thị trường Châu Âu . . . . ."

Lưu Khải Hiên bất giác nhíu mày, cẩn thận quan sát cử động của Âu Dương Tử Duy.

"Về phương diện quản lý nghiệp vụ ở Châu Âu . . . . . Cậu có thể giúp tôi hay không. . . . . ." Ấp a ấp úng một lúc, Âu Dương Tử Duy vẫn không biết nên nói sao cho đúng.

Lưu Khải Hiên cảm thấy Âu Dương Tử Duy có vẻ bất thường, nhạy cảm nhìn hắn.

"Tử Duy, chẳng lẽ cậu muốn điều tôi đến chi nhánh công ty ở Pháp?"

"Khải Hiên, cậu cũng biết, trừ cậu ra. . . . . ."

"Không! Trừ tôi ra, còn có rất nhiều người thích hợp. Còn nữa, tôi mà đi, thì bên Đài Loan này phải làm thế nào?"

"Khải Hiên, cậu không cần phải lo cho bên này." Âu Dương Tử Duy cố gắng thuyết phục, nhưng cũng cẩn thận chú ý tới phản ứng của Lưu Khải Hiên, "Đây là một cơ hội tốt. . . . . ."

"Cơ hội tốt? Tôi không cần cơ hội tốt nào hết! Hơn nữa, tôi ở Đài Loan thật sự rất tốt."


"Khải Hiên, trên thế giới này, ngoại trừ tôi ra, cậu nhất định phải học cách tiếp xúc với những người khác nữa, cậu hiểu không? Chúng ta không thể nào cứ như vậy. . . . . . Tương lai cậu sẽ kết hôn, mà tôi cũng sẽ có vợ, có con. . . . . . Tôi không có ý gì, cậu vẫn là bạn bè tốt nhất. . . . . ."

"Đường Hân Hân! Là Đường Hân Hân, có đúng hay không?" Lưu Khải Hiên giận dữ nói.

"Chuyện này không có liên quan gì tới Hân Hân. . . . . ."

"Có! Nhất định là Đường Hân Hân!" Lưu Khải Hiên đột nhiên rống to, hai mắt trợn trừng.

"Khải Hiên, cậu bình tĩnh một chút. . . . . ."

Lưu Khải Hiên đột nhiên đứng lên, gương mặt trở nên nhăn nhúm.

"Không! Tôi không đi đâu hết. . . . . . Cậu không thể đối xử với tôi như vậy được. . . . . ."

Nói xong, anh ta lao ra khỏi phòng làm việc của Âu Dương Tử Duy.

"Khải Hiên. . . . . ."

Âu Dương Tử Duy đuổi ra tới cửa thì anh ta đã biến mất ở đầu kia hành lang.

Hắn dựa người vào cửa, cảm thất rất bực mình.

"Đáng chết!" Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, rốt cuộc không kềm chế được sư tức giận trong lòng, đôi tay hung hăng gạt tất cả mọi thứ trên bàn rơi tung tóe xuống đất.

Hắn biết! Hắn biết trước sẽ là như vậy!

------------------

Nửa đêm, một chiếc xe mô tô thời trang chạy xé gió phanh gấp trước cửa biệt thự nhà họ Đường.

Đường Hân Hân vuốt vuốt tóc dài, hai tay vịn vai người mặc một bộ quần áo màu đen kiểu kỵ sĩ, đôi chân dài xoải ra, nhảy xuống từ phía sau, động tác rất đẹp và gọn gàng.

"Thanks! Peter, bái bai!"

Đường Hân Hân phủi phủi phía sau quần jean, hướng về người lái xe giơ một tay lên.

Ai ngờ tay mới vừa giơ lên, đã bị người lái xe đứng lên ôm lấy, kéo tay cô, Đường Hân Hân xoay nửa vòng, thân thể dán lên người anh ta, bị anh ta hôn một cái lên má.

"Cứ như vậy mà đi sao? Anh với em điên cả một ngày rồi, chưa có một nụ hôn đã đòi tạm biệt sao?"

Peter nhìn Đường Hân Hân, dáng người cao thẳng, thô kệch, cưỡi trên xe gắn máy càng lộ vẻ uy phong.

"Dường như anh đã quên quy tắc trò chơi rồi nha!" Đường Hân Hân nhìn anh ta cười một tiếng.

"Quên các quy tắc đi!" Một cái tay khác của anh ta ôm lên eo cô, "Anh chỉ không muốn tối nay mất ngủ mà thôi. . . . . ."

"Vậy thì về sớm một chút ngủ đi!" Cô vuốt ve bàn tay anh ta đang đặt ở eo cô.

"Hân Hân, em. . . . . ."

"Anh vẫn muốn hôn tạm biệt đúng không?" Đường Hân Hân chặn lời nói của anh ta lại, "Trong từ điển của tôi, hôn tạm biệt một người khác có nghĩa là liệt người đó vào danh sách không còn muốn gặp lại lần nào nữa, anh có muốn như thế không?"

"Này, công bằng một chút có được hay không?" Peter phản kháng.

"Được!" Đường Hân Hân lại cười, "Anh đi hỏi Stephen đi, nếu như bọn họ cũng được hôn tạm biệt, thì dĩ nhiên anh cũng có phần, đủ công bằng chứ?"

Dứt lời, Đường Hân Hân xoay người đi vào nhà.

"Sao thế? Chẳng lẽ em vẫn chưa quên hương vị của Âu Dương công tử sao?" Peter ở sau lưng cô kêu to.

Đường Hân hân đột nhiên ngẩn ra, đứng yên tại chỗ.


"Tôi không muốn nghe nhắc lại bốn chữ ‘Âu Dương công tử’ này nữa, được không?"

Peter thở dài, "Em tội gì phải làm khổ mình như thế?"

"Đủ rồi! Peter, tôi không cần anh dạy tôi phải sống cuộc sống như thế nào. Hơn nữa bây giờ tôi rất vui vẻ hạnh phúc, anh không thấy sao? Có cô gái nào may mắn giống tôi, mỗi ngày đều có người bạn trai khác nhau đi chơi cùng với tôi. . . . . ."

"Em đừng ở đây lừa mình dối người!"

"Peter, nếu như anh không thể chấp nhận tôi cùng lúc có nhiều bạn trai như vậy, anh có thể lựa chọn rời đi!"

Đường Hân Hân nhíu mày, không kiên nhẫn trừng mắt liếc anh ta một cái, xoay người, cũng không quay đầu lại đi thẳng vào nhà.

Peter bất đắc dĩ lắc đầu một cái, khởi động xe nhấn ga rời đi.

Ở bãi đậu xe bên cạnh biệt thự, Âu Dương Tử Duy chậm rãi từ trong một góc tối đi ra.

Hai tay hắn đút vào túi quần, nắm thành nắm đấm, trên khuôn mặt đẹp trai dường như bao trùm một tầng sương lạnh, hai mắt như muốn phun ra luồng lửa hừng hực . . . . . .

Bởi vì khoảng cách quá xa, hắn nghe không rõ bọn họ nói cái gì, nhưng cặp mắt sắc bén và tinh tường của hắn có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của cô. . . . . .

Lửa ghen điên cuồng bùng cháy tán loạn, Âu Dương Tử Duy đau lòng thật sự khó chịu đựng sự thật vừa diễn ra trước mắt . . . . . .

-----------------------

Đường Hân Hân lê tấm thân mệt mỏi từ từ mở cửa, phòng khách vẫn sáng đèn, vẻ mặt cô lập tức thay đổi bộ mặt ảm đạm thành tươi cười, cố gắng ổn định lại tinh thần.

"Ba, ba còn chưa ngủ sao? Có chương trình gì mà hay vậy?" Đường Hân Hân giống như rất phấn chấn tinh thần đi về phòng khách ngồi xuống cười cười, nhìn Đường Quốc Sâm tư tưởng không tập trung xem TV.

"Con gái, con đã về rồi sao? Có đói bụng không?"

"Không đói bụng, con ăn đêm bên ngoài rồi." Đường Hân Hân ngồi xuống sofa, hai chân gác lên bàn, cơ thể khẽ dựa vào thành ghế, duỗi tấm lưng đang mỏi, "Oa! Hôm nay mệt chết đi được, cùng Peter chơi cả ngày. . . . . ."

Đường Quốc Sâm nhìn Đường Hân Hân, bất đắc dĩ thầm thở dài, trong lòng cảm thấy bất lực, áy náy và lo lắng.

Haizz. . . . . . Nếu không phải ông đưa ra một ý tưởng tồi, thì hôm nay Hân Hân cũng sẽ không có quan hệ gì với Âu Dương Tử Duy, cũng sẽ không càng ngày càng gầy đi.

Con bé này! Nó cho rằng nó tìm niềm vui trong đau khổ, gượng cười có thể giấu giếm được ông sao! ? Đường Quốc Sâm càng nghĩ, trong lòng càng lúc càng khó chịu.

"Ba, con muốn đi tắm, ba đi ngủ sớm một chút đi!" Đường Hân Hân đứng lên đi về phòng.

"Hân Hân, con không nên mỗi ngày đều khiến mình mệt đến như vậy, con xem con đi, gầy thành cái dạng gì rồi!" Đường Quốc Sâm phiền muộn nói.

"Ba, nếu bay giờ con không tích cực, chờ tới khi con ba mươi tuổi ba cũng còn chưa được ôm cháu đâu!" Tròng mắt chuyển động một cái, rồi cô cười nói tiếp: "Ba, ba dứt khoát phải giúp con sắp xếp mai mối, như vậy con không cần phải mỗi ngày chơi mệt như vậy rồi, ba thấy có được hay không?"

"Con bé ngốc, nói cái gì thế? Con cho rằng ba yên tâm khi tùy tiện giao con cho một người xa lạ à?"

"Oa! Ba. . . . . ." Đường Hân Hân mở to hai mắt, khoa trương kêu lên: "Chẳng lẽ chủ ý của ba vẫn là Á Quần?"

Chân mày Đường Quốc Sâm vừa nhíu lại, Đường Hân Hân đã lớn tiếng phủ đầu ——

"Ba, con nói trước, bất luận là ai cũng có thể, nhưng đừng là Á Quần, có được hay không?" Cô làm tổn thương Á Quần đủ nghiêm trọng rồi.

"Con nói cái gì?" Đường Quốc Sâm nhăn chân mày.

"Ba, con nói cho ba biết, con không có hứng thú với Á Quần, nếu như có đối tượng tốt, ba cũng nên giới thiệu giúp anh ấy một chút!" Nói xong, Đường Hân Hân chạy nhanh về phòng, "Con đi tắm, hôm khác sẽ cùng ba tán gẫu."

Đường Quốc Sâm nhìn bóng dáng cô biến mất ở phía sau cửa, không khỏi lắc đầu một cái.


Có lẽ, do ông quá mức lo lắng đi! Con bé này bản tính luôn vui vẻ, nó sẽ quên những chuyện đã qua.

Đường Hân Hân vừa vào đến phòng, liền dỡ xuống vẻ mặt gượng cười giả tạo của mình. Cô cũng không chịu nổi trái tim đau đớn như ai đang dùng búa đập vào, cả người ngã vật trên giường, nước mắt không nén được tuôn rơi xuống. . . . . .

Không có Tử Duy, cuộc sống cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì, gả cho người nào cũng như nhau. . . . . .

Nghĩ đến đây, Đường Hân hân không kềm chế được cắn chặt chăn bông, khóc thành tiếng.

Cô rất nhớ Tử Duy, nhớ muốn điên mất rồi, nhớ đến muốn chết đi . . . . .

Cũng có lúc cô rất kích động muốn ngay lập tức chạy đi gặp hắn, nhưng, cô không dám! Cô sợ Tử Duy không còn nhớ tới cô nữa, thậm chí không còn yêu cô nữa. . . . . . Cô chỉ sợ thậm chí cả can đảm sống tiếp cũng không có!

Huống chi, cô còn cam kết với Lưu Khải Hiên, cả đời này không hề gặp lại Tử Duy nữa. Nhưng, cô còn có thể kềm nén bao lâu?

Nỗi nhớ Tử Duy ngày càng sâu, khát vọng muốn gặp Tử Duy ngày càng mãnh liệt, cô không biết đến tột cùng cô còn có bao nhiêu sức lực để khống chế . . . . . .

------------------

"Anh, anh mở cửa ra. . . . . . Anh đừng làm như vậy. . . . . . Anh. . . . . . Anh mở cửa a. . . . . ." Âu Dương Tử Đức nôn nóng gõ vào cửa phòng Âu Dương Tử Duy, trong phòng liên tiếp vang lên tiếng đồ đạc va chạm, làm cô sợ tới mức khóc to lên.

Cô chưa bao giờ thấy Âu Dương Tử Duy nóng nảy đến như vậy, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì, khiến cho một người luôn luôn kín kẽ, trầm ổn như Âu Dương Tử Duy, gần như điên cuồng phát tiết tâm trạng, khiến cho cô bị dọa đến căng thẳng, chỉ biết đứng trước cửa phòng đang khóa chặt của Âu Dương Tử Duy đi qua đi lại lo lắng lo lắng.

Gần đây anh cô dường như có thói quen về nhà rất muộn, đêm nào sớm lắm cũng là 11, 12 giờ, muộn cũng là 1~2 giờ sáng mới về đến nhà, có lúc thậm chí cả đêm không về.

Anh ấy rốt cuộc đang bận cái gì? Xã giao? Không giống nha! Anh ấy xã giao thường rất có nguyên tắc. Nếu vậy, là chuyện riêng sao? Đến tột cùng là chuyện gì mà làm anh ấy giận đến xanh mét mặt, sau đó lại đem mình nhốt ở trong phòng đập phá đồ đạc? Chẳng lẽ. . . . . . Là vì chị Đường?

Không sai! Nhất định là vì chị Đường!

Cô thật sự không nghĩ ra ngoại trừ Đường Hân Hân, còn có chuyện gì có thể khiến Âu Dương Tử Duy bất chấp phong độ và nhân cách như thế. . . . . .

"Anh, anh mở cửa ra, cho em vào có được hay không?" Âu Dương Tử Đức lại đập đập cánh cửa: "Mở cửa có được hay không? Anh?"

Qua một lúc, cánh cửa kia vẫn không có động tĩnh gì, Âu Dương Tử Đức không khỏi sốt ruột, lại gõ cửa dồn dập.

"Anh, anh nói chuyện với em một chút! Đừng có im lặng làm em sợ . . . . ."

Cửa phòng vẫn khép chặt như cũ, Âu Dương Tử Duy vẫn không lên tiếng.

"Anh, anh đừng làm em sợ. . . . . . Nếu anh không mở cửa. . . . . . Em sẽ đi gọi chị Đường tới. . . . . ." Tử Đức nói xong, xoay người tính đi gọi điện thoại.

Cửa phòng rốt cuộc mở ra, Âu Dương Tử Duy đứng ở cửa, đầu cúi xuống, sắc mặt tái nhợt, tinh thần sa sút.

Âu Dương Tử Đức chạy tới trước mặt hắn, không nhịn được khóc thành tiếng.

"Anh, anh làm sao vậy? Anh như vậy thật sự làm em sợ. . . . . ." Cô ôm hắn.

"Anh không sao." Âu Dương Tử Duy không đành lòng xoa xoa đầu cô: "Thật xin lỗi, Tử Đức. . . . . ."

"Anh, anh cùng chị Đường. . . . . ."

"Không sao, anh không sao hết."

Âu Dương Tử Duy lau nước mắt trên mặt cô, miễn cưỡng lộ ra một tia cười yếu ớt, "Đi rửa mặt đi, rồi đi ngủ! Không phải sáng mai em còn phải đi học sao?"

"Nhưng . . . . . . Anh, anh cùng chị Đường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trên mặt Âu Dương Tử Duy thoáng qua nét chua xót, khẽ nhíu mày, ngay sau đó xoay người đi vào căn phòng bừa bộn không chịu nổi, Âu Dương Tử Đức cũng đi vào theo.

"Anh và cô ấy không có chuyện gì."

Hắn đốt điếu thuốc, ngã ngồi ở trên ghế sofa, đầu ngửa ra, dựa lưng vào thành ghế phun ra từng vòng khói thuốc.

Gần đây, số lần hắn hút thuốc lá tăng lên rất nhiều.

Âu Dương Tử Đức nhận thấy điều đó. Cô lúng túng nói: "Anh, anh vẫn chưa tha thứ cho chị Đường sao? Thật ra thì chị ấy không phải cố ý muốn gạt anh."

"Tha thứ?" Hắn cười khổ một tiếng: "Tha thứ hay không có khác biệt gì sao? Dù sao cô ấy cũng không quan tâm."

"Sao như vậy được? Chị Đường rất quan tâm đến anh"

"Sao cô ấy lại quan tâm đến anh?" Hắn dùng lực hít một hơi thuốc, đè xuống sự chua xót đang cuộn dâng trong ngực, "Anh và cô ấy chẳng có quan hệ gì. . . . . ."


"Sao lại không có quan hệ gì? Anh đã nói trong cuộc đời này trừ chị Đường ra, ai anh cũng không cần." Âu Dương Tử Đức nóng nảy.

"Tử Đức, em quên sao? Cô ấy vốn không phải bạn gái của anh."

"Trước kia không phải, nhưng bây giờ thì đúng a!"

"Đó là bởi vì anh mất trí nhớ, cô ấy không chịu nổi sự cắn rứt của lương tâm, mới tạm thời đóng giả là bạn gái của anh. . . . . ."

"Không phải như thế, em biết rõ chị Đường thật sự rất yêu anh."

"Đó là vì em không thấy dáng vẻ thân thiết của cô ấy và bạn trai” Nghĩ đến một màn kia, sắc mặt Âu Dương Tử Duy hơi thay đổi.

"Chị ấy có bạn trai khác?" Âu Dương Tử Đức kinh ngạc.

"Không chỉ có, hơn nữa còn rất nhiều, cứ mỗt ngày lại đổi một người khác!" Giọng nói của Âu Dương Tử Duy lạnh lẽo và khinh thường, hắn hung hăng dập tắt tàn thuốc.

Âu Dương Tử Đức càng kinh ngạc hơn, đôi mắt tròn xoe sững sờ nhìn Âu Dương Tử Duy.

Chẳng lẽ, mấy ngày nay anh trai về nhà trễ như thế, là vì đi theo dõi chị Đường?

"Em không tin, chị Đường xem ra không giống như loại người lăng nhăng đó." Âu Dương Tử Đức lắc đầu nói.

"Sự thật diễn ra ở trước mắt. . . . . ." Âu Dương Tử Duy hừ lạnh.

Âu Dương Tử Đức làm bộ như không nghe thấy, chỉ nhẹ nhàng nói: "Anh, em nghĩ có thể anh đã hiểu lầm chị Đường."

"Có phải hiểu lầm hay không cũng không quan trọng nữa, dù sao chuyện cũng đã là quá khứ, tất cả mọi chuyện đều sẽ khôi phục như cũ . . . . . ."

"Anh, anh nói là anh muốn rời bỏ chị Đường?" Âu Dương Tử Đức lại mở to mắt.

Âu Dương Tử duy bất lực cười khổ.

"Cái gì mà rời bỏ? Cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng chính thức có được cô ấy."

"Bất kể nói thế nào, anh vẫn luôn yêu chị ấy, không phải sao?"

Âu Dương Tử Duy ngẩn ra, lòng đau nhói.

"Anh, anh đừng phủ nhận, bất luận người nào cũng nhìn ra được là anh yêu chị ấy." Âu Dương Tử Đức thận trọng liếc hắn một cái, nói tiếp: "Anh, nếu anh yêu chị ấy thì không nên rời bỏ chị ấy, nếu không chị Đường nhất định sẽ rất thương tâm."

"Vậy sao?" Âu Dương Tử Duy cau mày lại, sắc mặt mơ hồ không xác định được.

Có không? Hân Hân sẽ thương tâm sao?

Nếu như cô thật sự quan tâm hắn, tại sao hắn nằm viện cô lại không tới thăm hắn?

Hắn xuất viện lâu như vậy, cô cũng chưa từng tới thăm hắn một lần!

Nghĩ như vậy, trái tim Âu Dương Tử Duy đau nhói.

"Anh, anh nên đi tìm chị Đường, giải thích những hiểu lầm vừa qua, có được hay không?"

"Em không hiểu đâu, Tử Đức, tình yêu là chuyện hai người, chỉ cần một bên không thèm để ý, thì. . . . . . Dù cố gắng thế nào cũng đều vô ích . . . . . ."

"Nhưng anh chị không phải như thế, anh chị yêu nhau. . . . . ." Âu Dương Tử Đức cố gắng muốn thuyết phục hắn.

Âu Dương Tử Duy đứng lên, bất đắc dĩ cười cười.

"Được rồi, bây giờ đã khuya lắm rồi, em nên đi ngủ rồi."

"Anh. . . . . ." Âu Dương Tử Đức không nghe, chu cái miệng nhỏ nhắn.

"Anh cũng không còn là một cậu bé, còn cần em lo lắng giúp anh sao? Đi ngủ đi! Anh biết nên làm gì."

Âu Dương Tử Duy đẩy Âu Dương Tử Đức đi về phòng.

Âu Dương Tử Đức không thể làm gì khác hơn là bĩu môi, miễn cưỡng đi về phía cửa phòng, trước khi đi, còn quay đầu lại nói:

"Anh, chị Đường nhất định rất hi vọng anh đi gặp chị ấy."

Sau khi Tử Đức vào phòng, hắn lại ngã ngồi đến trên ghế sofa, rơi vào những suy nghĩ buồn phiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui