Gió thổi mạnh làm người tôi rét buốt. Phải chi có vòng tay hắn ôm nhẹ từ phía sau thì ấm áp và hạnh phúc biết mấy !? Hình như tôi viễn tưởng hơi nhiều thì phải. Bởi vì, tôi đã và đang đi trên một con đường dài thẳng tấp, dưới ánh đèn hiu hắt và không một bóng người qua lại. Càng đi về phía trước, những ngọn đèn đường càng ít dần.
Tôi rợn cả tóc gáy. Chẳng lẽ tôi đang lạc vào cõi âm sao? Huhu, tôi vẫn còn yêu đời và cả lạc quan lắm mà. Cớ sao lại bắt tôi đi sớm như vậy. Tôi không muốn từ giã tuổi thanh xuân của mình sớm vầy đâu. Huhuhuhu.
Sau một hồi gào rú như điên, tôi lấy lại bình tĩnh, cả người run cầm cập và cố lết về phía trước. Dừng lại trước cửa nhà hắn, tôi bần thần nghĩ ngợi lung tung. Nếu bây giờ tôi vào, chắc chắn sẽ làm "kì đà cản mũi" giữa hắn và con bé Mi ấy. Còn không vào, chẳng lẽ tôi đi lang thang như người vô gia cư sao?
Vậy, chọn cách khác nào ! Chỉ cần bước thêm vài bước nữa, ngôi nhà yêu quý mà tôi hằn nhớ nhung bấy lâu, căn phòng và cả căn nhà đầy ấp tiếng cười sẽ lại bên cạnh tôi. Nhưng .. tôi có đang ảo tưởng chăng? Ba mẹ tôi giờ đã ngủ. Họ vẫn đang tin rằng, tôi - đứa con gái mà họ yêu thương biết nhường nào đang ngủ thật ngon. Nhưng có lẽ .. mọi chuyện không êm đềm như vậy. Tôi đã và đang phải đối mặt với nơi không trọn vẹn yêu thương. Và đó chính là nơi tôi không thuộc về.
Biết làm sao khi tim tôi giờ đang rất đau. Biết làm sao khi người tôi thích đang cùng một ai bên cạnh mà không phải là tôi?
Tôi nhẹ buông mi mắt. Cuộc sống quá tấp nập và chẳng bao giờ bình yên như tôi nghĩ. Chợt, con dế yêu của tôi réo lên inh ỏi. Như với được cái phao, ít nhất là tôi không phải đối diện với kẻ điên trong đấy, tôi nhanh chóng móc nó ra và nhấc máy.
"Mày đang ở đâu.?
"Hỏi làm quái gì"?
"Ô hay, con này."
"Nói chứ tao đang ngủ."
"Ngủ?"
"Ừm. Thật mà."
"Mày đừng có giấu tao, vô nhà đi !"
" ... mày có giác quan thứ 8 à?"
"8 con mắt mày. Không nói nhiều, vô đi. Mai quẩy."
TÚT .. TÚT !
Tôi não nề nhìn con dế yêu có chứa hình con bạn siêu đểu. Ờ, đúng rồi ! Tội gì tôi phải hành hạ thể xác mình như vậy chứ !? Thay gì tôi đứng đây lầm bầm chửi rủa như con điên thì hãy mặt "dày" xíu, vào trong đó đánh một giấc từ giờ tới sáng là được chứ gì. Sáng dậy thì chuồn lẹ. Oh, haha. Tôi thông minh quá cơ ^-^ (tự tin lv max =))) )
Tôi đang tự sướng trong mãn nguyện thì .. nụ cười tôi tắt hẳn. Tôi .. quên mang chìa khóa rồi ! Tôi cắn răng rồi tự cóc đầu vì cái ngu siêu cấp của tôi. Đúng là :"Không có cái ngu nào như cái ngu nào"
Thôi thì tôi đột nhập vào bằng cách leo rào vậy. Ngu gì chứ chuyện này thì tôi là số dzách luôn rồi. Tôi lùi ra xa, bắt đà rồi bám chắc vào cánh cửa. Cố lên, cố lên nào !
BỤP ! Đèn bật sáng. Tôi hốt hoảng nhìn quanh. M...a !?
- Leo xuống !
Tiếng nói kinh khủng khiếp này phát ra từ mồm tên nào vô duyên thúi thế? Nửa đên nửa hôm, không lo ngủ, lo rình tôi leo trèo làm gì?
Tôi bực mình, định chửi cho kẻ đó một trận thì "A". Tôi nhìn xuống, bộ pijama nhanh chóng đập vào mắt tôi. Cái tên đáng ghét mà tôi không muốn gặp vào lúc này lại là hắn. Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc cười trừ. Tôi cắn răng rồi bám chắc vào cửa từ từ trèo xuống. Mải mê chửi rủa hắn mà tôi đã mất thăng bằng và chúi nhủi xuống đất. Cũng may là tôi được thần bảo vệ, rớt đâu không rớt lại rớt ngay vảo "tấm nệm".
Tôi sung sướng nhúng nhảy. Hey da, thoát chết hiệp 1.
- Cậu có thôi đi không? Nặng chết đi được !
"Quái, chẳng lẽ ma?" - Tôi thốt lên thành tiếng.
Tôi nhìn xuống, thì ra lại là tên đáng ghét đó, làm tôi hết hồn. Tôi đứng phắt dậy, ngượng ngùng cúi đầu cảm ơn thay cho lời xin lỗi rồi đi vào nhà. Hắn kéo mạnh tay tôi lại, mất thăng bằng, tôi ngã nhoài trên người hắn. Oh, shit, mắc cỡ chết đi được !
Tôi cảm nhận được nhịp đập nơi con tim "thình thịch, thình thịch". Đúng là thứ phản chủ ! Tim là của mình mà lại vì thằng cha ôn dịch này mà đập loạn xạ cả lên. Tôi cau mày, lồm cồm bò dậy nhưng hắn quá khỏe, dùng lực kéo tay tôi lại. Bấy giờ, mặt tôi cách mặt hắn chưa đầy 3 xăng ti mếch.
Mặt tôi nóng ran, hơi thở cũng càng ngày gấp rút hơn. Cứ như thế này hoài chắc tôi ngất vì thiếu oxi mất. Nghĩ vậy, tôi cáu gắt dùng hết sức đẩy hắn ra.
Biết nói gì hơn khi tim tôi dường như vỡ nát. Nỗi đau quá lớn và có lẽ sẽ chẳng bao giờ diễn tả được thành lời ...
Tôi đứng dậy, không thèm liếc nhìn hắn dù một cái, tôi quay phắt đi và vào nhà.
"Một nụ cười luôn hé, Thế Giới vẫn quay
Còn tôi vẫn nơi đây, đưa bàn tay lên trời xanh, ôm trọn vào lòng
Một khoảng trời nhỏ bé, giữa những khát khao
Cơ mà chỉ tôi với riêng tôi, đêm nằm nghe
Một bài ca, về Tình Yêu, ôi chán ngán
Lang thang 1 mình, cũng chẳng làm sao
Bao nhiêu lâu nay tôi đã quen rồi, quen rồi, quen 1 mình như thế
Yêu thêm 1 người, có chắc là mình sẽ good lên, hay là chỉ thêm đau đầu?
Vậy thì đành thôi, Forever, Forever (Forever Alone)
Đành 1 mình thôi Forever, Forever (Forever Alone)
Vậy thì đành thôi, Forever, Forever (Forever Alone)
Đành 1 mình thôi Forever, Forever (Forever Alone)" ....
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi dừng bước, khẽ cau mày rồi nhấc máy nghe.
"Alô" - Tôi nói.
"Em ngủ ngon chứ !?"
"Có ngủ được đâu mà ngon." - Tôi thở dài.
"Thế em chưa ngủ à?"
"Vâng. Mà bây giờ khuya rồi. Anh không ngủ đi, sao rãnh rỗi chọc phá tôi thế?"
"Em quan tâm tôi đấy à?"
"Nè nè, tôi mà quan tâm anh á? Đừng có mơ."
Tôi chợt phì cười vì cái gã bò tót này ảo tưởng còn hơn cả tôi. Ảo chi mà ảo rứa !? Chẳng để tôi kịp nói lời từ giã gã bò tót ấy thì hắn bay lại, giựt phắt cái dế yêu của tôi rồi ngang nhiên cúp máy. Tôi đơ người, não đang bất động thì hắn giận dữ lôi tôi đi một cách thô bạo.
Hắn đẩy tôi xuống ghế một cách thô bạo. Đưa mặt hắn kề sát mặt tôi làm nhịp tim của tôi càng lúc càng đập dữ dội. Cả bộ não vốn linh hoạt thường ngày cũng trở nên vô dụng.
Tôi khó chịu đẩy hắn sang một bên.
Hắn không những không điên lên mà còn áp sát mặt tôi hơn. Hơi thở ấm áp của hắn pha chút mùi bia rượu phả vào mặt tôi làm mặt tôi nóng ran. Hắn cúi xuống, dùng răng cắn vào gò má tôi một cái thật đau. Tôi tỉnh người, liên tục dùng những cú đấm đánh vào người hắn. Nhưng hắn cứ như thế, hắn cười, nụ cười đắt chí và gian tà. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn trong bộ dạng như thế.
Tôi không khỏi rùng mình. Tôi nắm chặt tay lại, cười hòa nhã với hắn :
- Hơn 11h rồi, tôi cần ngủ.
- Tôi cấm cậu không được giao du với tên Kiệt. - Hắn nói, bộ mặt ác quỷ càng lộ rõ.
- Tôi ... không .. có. - Tôi ấp úng.
- Không có? - Hắn hỏi.
Tôi gật đầu.
- Vậy xấp hình này là gì? - Hắn cầm lấy xấp hình dày cộm, dùng tay nhàu nát nó quăng xuống sàn một cách thô bạo.
Tôi hốt hoảng nhìn những tấm hình đó. Đó là hình Minh Kiệt an ủi tôi bằng những cử chỉ không mấy tế nhị.
Đúng, tức nước sẽ vỡ bờ.
- Tôi có gì với Kiệt thì sao? Chuyện đó hoàn toàn không liên quan tới cậu. Nếu cậu quan tâm, được, cậu có thể quan tâm con bé Mi của cậu. Đừng không có việc gì làm rồi xen vào cuộc sống của tôi. Tôi không rãnh rỗi tới mức cứ 1, 2 ngày là phải giải thích với cậu tôi đi đâu, làm gì. Xin lỗi, tôi với cậu không là gì cả. Nên cậu đừng áp đặt cuộc sống của cậu lên cuộc sống của tôi. - Tôi gần như hét lên, nước mắt theo đó rơi lã chã.
Khuôn mặt hắn biến sắc. Nét mắt có chút gian tà hơn. Hắn nhếch môi, ghì chặt tay tôi và cúi xuống hôn thô bạo vào môi tôi. Tôi chết sững. Đó không phải là hôn. Hắn dùng răng cắn mạnh vào môi tôi. Tôi cố đẩy hắn ra nhưng không được. Phút chốc, tôi cảm nhận được mùi tanh của máu. Nước mắt tôi rơi mỗi lúc một nhiều hơn. Vì hắn sao? Tại sao lại là vì hắn?
Hắn cười quỷ dị, nói với tôi :
- Đó là bằng chứng cậu là của tôi.
Tôi lau dòng nước mắt, đứng phắt dậy và chuẩn bị lên lầu vì hôm nay quá mệt mỏi. Hắn giữ tay tôi lại, ôm chặt tôi từ phía sau, khẽ nói :" Cậu là của tôi."
Tôi nhếch môi, quay sang tát hắn một cái.
- Của cậu? Từ khi nào cậu tự ình cái quyền đó thế? - Tôi nhếch môi.
Hắn không nói gì, chỉ đến bên tôi, và nói :"Tôi xin lỗi."
- Lại xin lỗi. Cậu lạm dụng từ này có phải quá nhiều rồi không?
- Tôi đã nghe Oanh giải thích. Tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
- Thế chuyện cậu ôm con bé Mi cũng là hiểu lầm? - Tôi cười trong nước mắt.
- Tôi nghĩ cậu đã đồng ý làm bạn gái Minh Kiệt ...
- Thông minh như cậu cũng có lúc ngốc nghếch đó chứ. - Tôi nhẹ cười.
Như gỡ được nút thắt trong lòng, cả người tôi như được sống lại. Tâm trạng cũng cảm thấy vui vẻ và thoải mái hơn.
Hắn cười, khẽ ôm tôi vào lòng.
- Nè, lợi dụng quá ! - Tôi đẩy hắn ra.
- Cậu đừng qua lại với tên Kiệt nữa. - Hắn nói.
- Được rồi chị bảy, em không qua lại với tên đó nữa. Giờ chị bảy tha cho em được chưa? Em buồn ngủ lắm rồi ạ !
Hắn chỉ vào lưng hắn. Tôi không để hắn yên thân được, tôi sẽ bắt hắn làm osin của tôi suốt đời luôn. Đã thế, tôi bắt đà nhảy vọt lên lưng hắn làm hắn suýt nữa là té nhào về phía trước. Hehe, đừng có mà giỡn với tôi =)))
Lưng hắn sao mà rộng và ấm thế này? Hihi, ấm quá đi mất. Khoảnh khắc này thật tuyệt, phải không?
Tôi nhắm mắt lại. Một ngày nữa lại trôi qua rồi. Thật khó để có được cuộc sống bình yên. Mà lại càng khó hơn nếu mình không muốn giữ lấy.
"Hmm, tôi sẽ trân trọng cậu hơn. Ý là đá cậu ra ngoài đường. Nhưng lần này sẽ tử tế hơn. Nhặt lại và cho vào sọt rác." - Tôi mỉm cười, nói với hắn rồi khép nhẹ mi mắt ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...