Cặp đôi siêu quậy

Chương 56: Cảm giác này chính là…thích sao ?
*Bên ngoài*
Hắn nghe câu nói của tôi xong, không chịu phân tích kĩ đã vội kết luận tôi dính phải lưới tình của gã bò tót biến thái, nhếch môi rồi quay lưng bỏ đi.
Cùng lúc đó thì đám nhỏ chạy tới, hỏi hắn có chuyện gì thì hắn gắt, bỏ đi một mạch. Nhỏ, Huy, Lâm, Ngọc, Thùy Anh không hiểu chuyện gì .. nghe thấy tiếng nói của tôi và Minh Kiệt, bọn nó bò lại gần cửa sổ và vóng tai lên nghe …
Gã Hoàng nhếch môi, tiến gần lại phía tôi và nói :
- Vậy tôi hôn em được chứ?
Đu đu đu. Hôn luôn á? Gã bò tót này đúng là biến thái hoàn toàn luôn rồi. Gì cũng nghĩ ra được. Thật tình là tôi muốn dạy dỗ tên này lắm ấy. Tưởng gã đàng hoàng, hóa ra lại đê tiện và bỉ ổi như vậy. Đừng trông mặt mà bắt hình dong – đúng đúng ! ಠ_ಠ
Mém chút nữa là tôi bị sự giả dối của thằng chả làm cho xìu luôn rồi. Thời buổi này chẳng tin ai được !
Tôi nói :
- Anh đừng có đề nghị kiểu như vậy. Tôi chưa đủ lớn để làm chuyện đó.
Gã Minh Kiệt cười đểu :
- Nhưng tôi thích, em không cho à?

Gã tiến gần lại phía tôi. Tôi cứng đờ, chôn chân tại chỗ. Khổ quá, bộ não của tôi không chịu hoạt động gì cả. Nó cứ im re, im ru. Nhưng tại sao đến giờ này hắn vẫn chưa đến cứu tôi chứ? Chẳng nhẽ hắn không quan tâm, không bận tâm đến sự vắng mặt của tôi à? Ừm .. thì ra, bấy lâu nay hắn chỉ đùa cợt tôi mà thôi. Có phải quá sớm để kết luận hắn thật sự là người như vậy không? Nếu không phải vậy thì tại sao hắn lại vô tâm bỏ mặc tôi? “Đồ đáng ghét, suốt đời này Khả Ngân tôi cũng không tha cho cậu” …
- Có phải lố lăng quá không? – Tôi cười.
Gã tức giận, tiến sát tôi. Tôi và gã nhìn nhau chằm chằm, kiểu như muốn giết chết hoặc ăn sống đối phương ấy. Muốn kênh mặt đọ sức xem ai lâu hơn à? Tôi đây dư và thừa sức chơi với gã.
Gã cúi người thấp xuống, định hôn tôi thì “chát”, tôi tặng nhanh cho gã một cái tát giáng ngay xuống gò má trắng hồng, xinh xinh của gã (≧◡≦).
Gã nhếch môi, ghì chặt tay tôi và cười nhạo. Tức chết đi được. Tôi chỉ tức là không thể tặng cho gã mất cái tát cộng với mấy cú nóc-ao nữa.
Cạch ! Tiếng mở cửa vang lên. Gã buông lỏng tay tôi và quay đầu lại. Chớp lấy thời cơ tuyệt vời ông mặt trời, tôi huých luôn vào bụng gã, tặng thêm cú đá taekwondo đẹp kinh khủng khiếp mà tôi chưa từng sử dụng. Những đòn tấn công thế này chỉ phòng hờ khi đối thủ nguy hiểm và biến thái như gã Minh Kiệt thôi. Cú đá không mạnh, chỉ vừa đủ mạnh để gã nằm đo sàn.
Nhỏ, Ngọc, Huy và Lâm chạy vào. Nhỏ phán một câu xanh rờn :
- Đê tiện !
- Tôi thích Ngân thì có gì sai? – Gã Hoàng nhếch môi.
- Anh thích Ngân, không sai ! Sai ở chỗ anh không thể hiện tình cảm mình đúng lúc. – Ngọc nói.
Duy Lâm đi lại định đấm gã thì tôi cản. Dù sao tôi cũng không có thương tích gì nặng lắm, cùng lắm là tốn sức thôi nên xem như chuyện này chưa từng xảy ra vậy. Coi như tôi không quen biết một tên biến thái hoàn toàn như gã Minh Kiệt.
Nhưng sao tự nhiên tôi thấy thiếu thiếu cái gì đó. Cảm giác mất đi người mình yêu thương lại chập chờn trong tâm trí tôi. Hình ảnh hắn đi cùng Thục Nghi, quan tâm Thục Nghi, thậm chí là bênh Thục Nghi lần nữa tái hiện rõ mồn một trong đầu tôi. Có lẽ nào … chuyện chẳng lành lại sắp xảy ra nữa không?

Tôi lo lắng hỏi Thành Huy :
- Huy thấy tên sao chổi đâu không?
- Nó đi rồi. Hỏi có chuyện gì thì nó không nói. – Thành Huy thở dài.
- Vậy Huy biết tên điên đó đi đâu không? – Tôi gấp gáp hỏi.
- Không. À .. hình như là tới bar. – Thành Huy nói.
- Bar? – Tôi hỏi lại.
“Sao tên điên đó có thể tới những nơi như vậy được chứ !?”
- Đi thôi. – Nhỏ nói.
- Đi đâu? – Tôi hỏi.
- Không phải mày muốn tìm Phong sao? Đi thôi, còn đứng đó làm gì? – Nhỏ gấp rút.
Chưa kịp ừ hử gì thì nhỏ kéo tay tôi chạy một mạch. Chúng nó cứ lôi tôi chạy khí thế. Chạy đến một khu vực toàn là bar, bar và bar, nhỏ mới buông tay tôi ra. Xung quanh đây chỉ toàn là bar. Biết tên sao chổi đó ở đâu mà tìm. Tên đáng ghét này, sao cứ thích làm người khác phải lo thế cơ chứ?

Chúng tôi đi vòng vòng. Những cái bảng hiệu màu mè sặc sỡ chói cả mắt. Nào là bar Alone, bar Couple, bar Friends, bar Happy, bar Sad, …
Nhưng lạ ở chỗ những bar ở đây chỉ toàn dành cho lứa tuổi học sinh. Thành Huy dẫn chúng tôi đến nơi có bảng hiệu bar Alone. Tôi toát cả mồ hôi theo chúng nó vào trong. Thú thật là lần đầu tiên trong đời tôi cả gan dám đến những nơi như thế này. Chung qui cũng tại tên mắc dịch đó làm tôi phải bứt rứt, day dứt lương tâm không chịu nổi.
Vào đến nơi, những bản nhạc buồn và không lời nhẹ vang lên. Theo như suy nghĩ và trí tưởng tượng phong phú của tôi thì bar là một nơi có những tiếng nhạc xập xình, có những cô gái khiêu gợi ỏng ẹo, lả lướt trên sân khấu chứ không phải nhẹ nhàng như thế. Tôi xực nhớ tới cái bảng bar Alone, giờ thì tôi đã hiểu rồi .
Thành Huy dẫn chúng tôi tới phòng VIP trên tầng hai. Tôi hơi thắc mắc là sao hắn lại vào đây. Chẳng nhẽ hắn gặp chuyện gì không thể nói sao? Hắn thật không có nghĩa khí mà.
Tôi hít một hơi dài rồi đẩy cửa vào trong.
Trước mắt tôi là một căn phòng có những ánh đèn mập mờ và .. hắn đang ôm một con bé lớp dưới tên Ngọc Mi. Mắt hắn nhắm nghiền, đung đưa theo điệu nhạc buồn. Tôi trông thấy cảnh đó mà cả người cứng đờ. Tim đau đến co thắt lại. Trong mắt ánh lên vài giọt nước.
Tôi buông lỏng người. Để cả cơ thể rơi tự do. Nhỏ hốt hoảng vội chạy lại đỡ tôi. Tim tôi dường như muốn nổ tung. Cảm giác rất khó chịu. Một chút nhói, một chút đau và một chút buồn cười. Một vở kịch dường như hoàn hảo mà tôi nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình lại là con rối trong tay hắn. Thật sự rất buồn cười =).
Tôi tự cười chế giễu bản thân mình. Trách mình tại sao lại quá tin hắn. Đặt niềm tin quá nhiều vào hắn để giờ phải hối tiếc. Nước mắt tôi cứ thế rơi mỗi lúc một nhiều trên khuôn mặt tôi. Một cảm giác thật tồi tệ.
Nhỏ ôm tôi vào lòng, nói nhỏ :”Mày cứ khóc đi !”
Tôi như chết lặng sau câu nói của nhỏ. Hình như nghe thấy tiếng động, hắn mở mắt ra và nhìn tôi chằm chằm. Tôi nghĩ hắn sẽ giải thích hoặc sẽ đứng dậy ôm chầm lấy tôi và giải thích rõ đây chỉ là sự hiểu lầm như lần trước, và chúng tôi sẽ lại tay trong tay mỉm cười chiến thắng thử thách lần này. Tôi mỉm cười khi nghĩ đến cảnh đó. Thật sự là hạnh phúc lắm phải không? Hihi. Nhưng kết quả vẫn không như mong đợi. Hắn nhếch môi cười lạnh, nói bằng sự khinh bỉ :
- Cậu đi đi !
Tôi sững người. Hắn .. đuổi tôi sao? Tôi đau đến mức không thể thốt lên lời. Đây không phải lần đầu tiên hắn đối xử với tôi như vậy. Nhưng đây lại là lần làm tôi đau nhất. Có phải tôi quá ảo tưởng không? Ảo tưởng rằng hắn thích tôi và sẽ cùng tôi tay trong tay đi suốt quãng đường còn lại. Tất cả chỉ là do tôi dựng nên. Buồn cười quá phải không =)?
- Mày điên rồi hả Phong? – Thành Huy tức giận.
- Khốn kiếp. – Duy Lâm tức giận không kém.

Ngọc nhếch môi cười khinh bỉ :
- Cậu khốn nạn hơi tôi tưởng.
- Tôi thật không ngờ cậu lại giả dối như vậy. Miệng thì nói thích con Ngân, tay lại ôm con khác. – Nhỏ hét lên, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt thanh tú của nhỏ.
Hắn dường như không hề quan tâm đến những lời họ nói. Hắn bỏ ngoài tai và ung dung ôm lấy nhỏ Mi. Tôi cười nhạt rồi quay đầu chạy đi.
Xung quanh tôi mờ mờ ảo ảo. Tôi đã không kiềm chế được cảm xúc của mình, đã không đủ can đảm tiến đến để mắng hắn. Tôi là một kẻ vô dụng. Tôi đúng là một con hề, một kẻ thất bại !
Ra khỏi quán bar. Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi. Tôi không biết là mình phải đi đâu.Tôi muốn đến một nơi yên tĩnh, không ồn ào và tôi không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Tôi chạy đến công viên, ngồi phịch xuống. Nước mắt không theo ý tôi rơi xuống. Tôi khóc, khóc thật nhiều. Tôi không ngờ rằng hắn lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy. Và cũng không ngờ rằng hắn lại xem tôi là một trò đùa. Thích thì đến mà không thích thì đi. Có phải quá tàn nhẫn với tôi không?
Tôi không hiểu tại sao tôi lại yếu đuối như vậy nữa. Đã từ khi nào tôi không còn là một Khả Ngân mạnh mẽ, vô tư và lạc quan của trước kia? Tôi chợt cười, nụ cười không chút cảm xúc.
Tôi nhìn xa xăm. Hình ảnh tôi và hắn vui đùa cùng nhau phút chốc lại hiện về. Nơi đó, có tôi, và có hắn …
Lúc này đây, tôi rất cần một bờ vai để tựa vào, được khóc cho thỏa thích, được trút hết nỗi buồn, nỗi thất vọng về hắn. Bỗng, tôi cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của người nào đó. Tôi định ngẩng mặt lên xem kẻ nào to gan như vậy thì tiếng nói thân quen vang lên :”Em không cần biết tôi là ai. Em chỉ cần giải tỏa hết tâm sự của mình là được. Tôi sẽ là bờ vai để em dựa vào”.
Tim tôi khẽ nhói lên. Giọng nói này không phải của .. Minh Kiệt sao? Tôi đã quá đủ mệt mỏi rồi, tôi không muốn nhận lấy mệt mỏi nào khác nữa. Tôi chỉ muốn khóc, khóc thật nhiều để ngày mai sẽ là một ngày tươi sáng. Và tôi sẽ cố gắng bắt đầu lại. Bắt đầu một cuộc sống không có hắn …
Có phải .. tôi .. đã thích tên sao chổi đáng ghét đó rồi không? Nếu không thì tại sao tôi lại đau đến vậy chứ? Lại còn vì hắn mà khóc hết lần này tới lần khác nữa. Có phải .. tôi thật sự đã động lòng với đôi giày thúi đó không?
Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 57


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui