Chương 45: Nói chung là “đáng ghét”
- Ngân và Phong. Thùy Anh với Hoàng Phước. Các em còn ý kiến gì nữa không? – Cô nói.
Cả lớp vỗ tay rần rần làm chúng tôi bật cười lia lịa. Ai mà không biết cây sậy Hoàng Phước chứ. Nói đẹp thì cũng không hẳn, chỉ là một normal boy (chàng trai bình thường) thôi. Học cũng tàm tạm. Cư xử thì không được tôn trọng người khác lắm. Nhưng đặc biệt .. nàng ấy có một biệt tài rất chi là tài lanh, tài lọt : Thích phá đám chuyện người khác ). Kể ra cũng hợp với Thùy Anh đấy chứ =))).
- Ấy ấy, tại hạ xin chúc mừng đại tỷ Thùy Anh nhá nhà nha. – Tôi cười chăm chọc làm Thùy Anh quéo người :v.
Cả lớp tôi cười rộ lên làm Thùy Anh quê ra mặt. Ả chỉ biết đơ người rồi lườm đứa mấy phát. Kaka, đáng đời Thùy Anh chảnh chọe, đanh đá.
Thùy Anh hỏi, mặt lộ rõ sự tức giận :
- Ai là Hoàng Phước cô?
Chúng tôi cười vang, chỉ cái tay về phía người có tên Hoàng Phước. Thùy Anh nức lên một tiếng rồi té xỉu. Nói thế thôi chứ ả lên tăng sông ấy ). Lớp tôi ôm bụng cười hả hê con dê luôn.
Nhưng mà … thanh danh của tôi sẽ bị bại liệt thôi. Oh my chuối !! Không thể nào @#!#$%#@#$%.
Tôi quay sang hắn, nhéo hắn một cái cho bỏ ghét. Hắn chưa hỏi ý kiến của tôi lại nặc danh đồng ý. Thật là tức quá mà. Ngồi kế và quen biết một tên heo mọi xấu xa như hắn là điều tồi tệ nhất mà tôi từng trải qua. Nhưng cũng thật may vì .. nãy giờ tôi nghĩ thế nào .. hắn không biết. Nếu hắn biết thì coi như tôi toi mạng rồi. Và ngày đó chắc hẳn sẽ là NGÀY TẬN THẾ của riêng tôi, chỉ mình tôi thôi, huhuhu.
Hắn nhìn tôi bằng cặp mắt đen tối. À mà mắt hắn có bao giờ được sáng đâu. Hắn cười đểu một cái rồi quay lên bảng, nói dõng dạc :
- Thưa cô. Vòng 1 làm gì ạ?
- À. Vòng 1 sẽ biểu diễn thời trang. Nói cách khác là trình diễn trang phục. Vòng 2 là năng khiếu. Vòng 3 là song ca. Và vòng 4 là cặp đôi ứng xử. Các em làm được chứ? – Cô tươi cười, hỏi chúng tôi. (mình chế vòng 3, hihi^^).
- Ch..ắc được … – Tôi cứng họng.
Thấy vậy, hắn càng cười đểu hơn :
- Mặc gì ạ?
- Vòng 1 thì các em mặc đồ cô thiết kế.
- Th..iết k..ế? – Tôi hơi “kích động”.
- Đúng vậy. Các em không cần lo. Cô đã chuẩn bị hết cả rồi. Đó là một bộ váy màu xanh dành cho nữ, Và nam thì áo, quần màu xanh.
- HẢẢẢẢẢẢẢẢẢ – Tôi hét lên.
- Có lộn không cô? Em không muốn đem ra làm vật thí nghiệm của cô đâu. – Tôi sụt sùi.
- Váy không ngắn đâu em. Chỉ là hơi qua đầu gối tí thôi. – Cô cười trêu tôi.
- Híc. Em không mặc đâu ! Em mặc thì còn ai coi em ra gì nữa. Đường đường là siêu quậy cơ mà …
Đang điên cuồng thì tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích bên cạnh. Tôi nổi máu điên lên, quay sang cắn xé vô tội vạ :
- Cười cái gì mà cười hả khỉ đít đỏ? Cười mãn nguyện quá ha. Sung sướng quá ha. Chuẩn bị ăn đạp đi ha ! – Tôi giơ chân lên, định đạp hắn thì mặt tôi đỏ bừng, thì ra .. tôi còn đang mặc váy.
Hố quá hóa liều, tôi huých luôn vào bụng hắn làm hắn không kịp trở tay, té nhào xuống đất. Tôi ôm bụng cười lăn lộn làm hắn mặt đỏ tía tai, đùng đùng sát khí nhìn tôi. Hắn lồm cồm bò dậy, nói giọng mỉa mai :
- Con gái gì mà bạo lực thế?
- Tôi là con trai chứ đâu phải con gái. Con gái “đẹp trai” mà, phải không? – Tôi chớp mắt.
Hắn lắc đầu chào thua làm tụi lớp tôi cười nghiêng ngả.
- Hai đứa thôi đi. Người lớn hết cả rồi mà cứ như con nít. Vòng 2, vòng 3 và vòng 4, các em mặc đồ tự do. Nhưng cô khuyến khích, các em nên mặc váy tông nhẹ nhàng, lịch sự thì được hơn. – Cô cười, sự hiền từ trong cô lộ ra. – Chiều nay các em vào sớm một tí, chúng ta sẽ chuẩn bị cho cuộc thi, các bạn khác cũng vào cổ vũ luôn nha.
- Vâng. – Lớp chúng tôi đồng thanh.
Ra chơi ….
Chúng tôi đã và đang an tọa trên cái ghế thân thương của mình trong canteen. Đang ăn ngon lành thì nhỏ chọc tôi làm tôi suýt nữa thì phun luôn vào mặt hắn.
- Ấy ấy, chị Ngân nhà ta mặc váy cơ đấy.
- Yểu điệu thục nữ lắm cơ. – Ngọc tiếp lời.
Tụi nói thì tự biên tự diễn. Kẻ tung người hứng làm tôi quằn quại như con cờ hó dại, vò đầu bứt tóc hăm he đòi may miệng tụi nó thì chúng mới chịu tha cho.
- Ra về đi ăn nha. – Ngọc nói.
- Ăn hả, ăn hả? Ô cê con dê ngay và luôn. – Tôi nhai ngoàm ngoàm, nhiệt liệt cười tít mắt động viên.
- Xem nó kìa. Tươm tướp như thấy trai đẹp vậy. – Nhỏ cười,
- Đồ ăn còn quý và “đẹp” hơn mấy đứa mặt con trai tính đàn bà nhiều. – Tôi nhoẻn miệng cười, cuối đầu xuống ăn tiếp mà không hay cái tên phá gia chi tử nhìn tôi, mặt đằng đằng sát khí.
Cạch !
- Tôi ngồi đây được không?
Tôi không biết ai và thấy cũng chả cần thiết phải ngẩng đầu lên nên tiện miệng, nói luôn :
- Ngồi đi. Bàn còn rộng lắm.
Cả người tôi nóng ran. Nhìn hắn thì thấy hắn đang nổi cơn lôi đình. Vội nhìn lên … oh, hot boy Minh Kiệt đây mà. Tôi cười khẩy rồi nói với đàn anh :
- Hình như chỗ này không thích hợp với một đàn anh cao quý như anh. Anh có thể đi chỗ khác cao quý hơn để ngồi không?
- Tôi thích ngồi ở đây. – Minh Kiệt nhếch mép.
Thực thì hắn và Minh Kiệt, cả 2 người phong thái quá giống nhau làm tôi lầm tưởng hai người đó là anh em song sinh cùng cha khác ông nội chứ.
- Oh, ra là vậy. Vậy anh cứ tự nhiên. Chúng tôi phải đi rồi. – Tôi nở nụ cười không mấy là thân thiện.
Đàn anh Minh Kiệt nhìn tôi, nói :
- Tôi có thể nói chuyện với em chút được không?
- Anh muốn nói gì thì nói ở đây đi. Làm gì mà lén lút vậy? – Hắn nhếch môi, tay ghì chặt tay tôi.
- Mày không cần biết. – Minh Kiệt gằn giọng.
- Không cần biết? Nực cười. Ngân là vợ chưa cưới của tôi. Chuyện Ngân giao du, kết bạn với ai, chẳng lẽ tôi không được biết? – Hắn nhếch môi.
- Được. Có mày ở đây, tao nói luôn. Từ giờ, mày chuẩn bị tinh thần đi. Tao sẽ giành lại Khả Ngân. Rồi Khả Ngân sẽ là của tao thôi.
Her, tôi của ổng khi nào mà giành với chả lại. Cái đồ ảo tưởng sức mạnh !
Tôi vừa nhận ra … bàn ăn chỗ chúng tôi ngồi đã và đang là trung tâm của canteen.
Đàn anh Minh Kiệt nói rồi hất đổ phần cơm đi, đứng lên và đi vào đám đông …
Mặt tôi xanh như tàu lá chuối. Tôi nuốt nước bọt ừng ực, mỉm cười nhẹ, nói với hắn :
- Hihi, cậu đừng để ý tới con bò tót đó.
Hắn quay mặt đi. Tuy hắn vẫn bình thường nhưng tôi thấy rờn rợn sống lưng làm sao ấy. Tôi đưa mặt đối diện mặt hắn, lè lưỡi và làm xấu. Hắn cười. Chuchoa mạ ơi. Giờ tôi mới phát hiện ra .. hắn cười .. y như con đười ươi. Hehe, nói chứ nhìn hắn cute boy lắm lắm luôn ^^.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đáp trả. Định ngồi xuống thì hắn ghì chặt tay tôi lại, “chụtttt” hắn hôn vào gò má tôi cái chóc. Tôi hét lên. Mặt tôi đỏ như trái cà chua. Tôi ngượng ngùng bịt mặt lại. Tai tôi ù ù, những tiếng hét, những tràn pháo tay vang vọng khắp canteen. Ước chi bây giờ có cái lỗ, tôi sẽ không chần chừ và chui tọt xuống đó. Omeoi, ngượng chết đi được !!
Hắn cười đểu, choàng tay lên vai tôi. Tên đáng ghét, gò má của tôi đã bị ô uế bởi tên sao chổi đáng ghét này. Được rồi, muốn ta dùng tới tiệt chiêu cuối chứ gì? Ta sẽ cho nhà mi toại nguyện !!!
“Reng” …
May quá !! Tự dưng tôi thấy thương bác bảo vệ kinh luôn ấy. Bác đã cứu mạng tôi những mấy lần, thương quá đi !!!
Những lời chê trách không mấy thiện cảm, rồi những lời ngưỡng mộ vẫn ù ù bên tai tôi. Nhỏ, Ngọc, Huy, Lâm và hắn cười tủm tỉm từ nãy giờ. Vừa vào lớp, tôi hét lên một tiếng rồi cho hắn ăn “liên hoàn chưởng”.
Hắn đơ người, rồi né tránh từng đòn một. Cả người tôi mệt nhoài, ngồi phịch xuống và rủa hắn không thương tiếc. Hắn cười đểu rồi bế xốc tôi lên làm lớp tôi nổi cơn điên một lần nữa. Chúng cứ la hét, gào rú khắp lớp. Tôi giãy giụa, túm tóc hắn giật liên hồi. Chúng nó cười lăn lộn. Bên tai tôi vẫn ù ù những tiếng hét, những tràn pháo “chân” đáng ghét.
Tới bàn, hắn không đỡ tôi xuống mà thả tôi một cái bịch. Tôi la oai oái như con gà chết. Không những không ai lại đỡ tôi dậy mà chúng nó còn cười hả hê con bê. Ui da mạ ơi, đau qué !! Cái mông tôi lại tiếp đất một cách không an toàn nữa rồi >
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...