Chương 43: Con trâu giá chết tiệt, trả đồ ăn cho tui !
- No quá mấy bánh bèo ơi. – Tôi cười khì, vuốt vuốt cái bụng.
Chả là chúng tôi ăn gần sập cái tiệm hủ tiếu của dì Tư. No nê, căng bụng ra rồi mới chịu đứng lên, không tàn phá nữa.
Chúng tôi tản bộ quanh công viên, dọc theo bờ hồ. Trên tay chúng tôi còn cầm theo mấy que kem, vừa ăn vừa cười đùa trông rất vui vẻ. Đang vui vẻ thì tiếng chuông điện thoại của tôi réo lên inh ỏi, tôi dừng lại, nhấc máy, chưa kịp hỏi ai vậy thì đầu dây kia nói chuyện một cách rất sửng sốt :
- Alô đại ca. Nghe đâu là lớp mình vừa tậu thêm nhỏ nào nữa. – Cái Trân nói.
- Ờ, chuyện bình thường như ở phường mà, có gì lạ? – Tôi nhíu mày hỏi.
- Không có gì đáng nói khi nó hùng hổ tuyên bố trên bảng tin là nó – Đoàn Thùy Anh chính thức đánh bại thần đồng Khả Ngân, hot girl các khối và là hoa khôi của trường mình. Trân còn nghe đâu là ba mẹ nó làm chức vụ gì đó lớn lắm, đại ca tính sao?
- Nó muốn làm gì thì đâu liên quan tới mình, Trân lo làm gì?
- Nhưng … cuộc thi thanh lịch sắp tới, đại ca có tham gia không?
- Ôi dào, tôi làm gì tham gia vào cái cuộc thi vớ vẩn đó?
- Ừm, vậy thôi em cúp máy.
“Tút .. tút”
- Tụi bây nghe hết rồi đó. Một Thục Nghi đã đủ mệt, giờ còn thêm Thùy Anh nữa. Hai chị em song sinh cùng cha khác ông nội đó muốn vào quậy banh trường mình mới hả dạ. – Tôi cười.
- Mày tính sao? – Ngọc hỏi.
- Còn tính toán gì nữa. Ngồi xem coi kịch hay. – Nhỏ nhếch môi.
Nhỏ nhếch môi làm tôi thấy sờ sợ. Thảm họa bi kịch sắp xảy ra nữa rồi. Oh, no !!! Một Thục Nghi đã quá khủng, bây giờ còn thêm Thùy Anh Thục yết gì làm tôi mệt mỏi. Tôi đâu rãnh như mấy ả, suốt ngày ăn no rãnh mỡ rồi đi kiếm chuyện chọc phá người khác. Lại còn mạnh miệng tuyên bố sẽ quánh bại tôi nữa chứ. Tôi đâu thèm dây dưa cái cuộc thi vớ va vớ vẩn không lợi lộc đó. Nếu có giải mà được tiền, thì tôi đây chắc sẽ nhảy vào ngay. Nhưng ngặt nỗi, không có tiền lại còn bị tai tiếng nữa, ôi thua, cho tôi xin hai chữ bình yên ạ ^-^.
Chúng tôi tạc qua siêu thị gần nhà, mua một ít nước ngọt và bim bim. Vừa về đến nhà, nhiệm vụ cao cả mà tôi cần phải làm ngay bây giờ là vừa xem tv, vừa ăn bim bim giòn tan. Cảm giác thật là hết sảy con bà bảy, huraaa ! Chỉ một tình yêu chỉ một bim bim, kaka.
Hết xem tv, chúng tôi lại quay ra tám, hết tám lại tiếp tục ăn. Xong, tôi tiễn lũ bại ra cửa. Nói với tụi nó:
- Không hẹn tái nạm hen.
- Mày nhớ nha con. – Nhỏ giơ nắm đấm lên, cười.
Tận 7h tối rồi chứ chả đùa. Tôi ngáp ngắn ngáp dài, tạm biệt lũ bại rồi gật gù đi vào nhà. Bộ mặt xấu xí của hắn lại hù dọa tôi một lần nữa. Thật tình là tôi rất muốn đấm vào mặt hắn. Người gì đâu mà vô duyên ớn, thúi quắt luôn á. Hắn ngồi trên sofa, nhìn tôi, nói :
- Tôi đói rồi. Cậu nấu gì cho tôi ăn đi !
- Xin lỗi. Muốn ăn thì tự đi mà nấu lấy. Cậu có tay có chân mà. Đúng là công tử bột !
Nghe hắn nhắc đến ăn, bụng tôi đánh trống biểu tình một cách bất bình thường. Thì ra, chiều giờ ăn vặt chứ chả có miếng cơm bỏ bụng.
- Cậu không đi?
- Đát gai. Lời tôi nói chắc như đính đóng cọc ủa nhầm chắc như đinh đóng cột !
- Được rồi. Cậu nói gì thì nhớ đấy. Thôi thì tôi cho cậu cơ hội sửa sai. Cậu đi nấu đi.
- Nói ra rồi thì không bao giờ rút lại. Đừng mong chờ, thím hai à, kakaka. – Tôi cười.
Hắn móc cái dế yêu ra. Bấm tít tít và nói :
- Vâng, cháu chào bác. Ngân lại không ngoan rồi hai bác ạ.
- ………………………
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà hắn lại đưa máy cho tôi. Quái ! Hắn tính làm gì nữa đây? Hắn đích thị là tiểu nhân lai tiểu tử thúi.
- Con lại không ngoan nữa hả Ngân. Mẹ nói con bao nhiêu lần rồi? Lời nó nói là lời ba mẹ nói. Mẹ không muốn nói nhiều. Con liệu mà cư xử đàng hoàng đi.
Má mi tôi tụng một bài. Ôi mẹ ơi, hắn ẹ ăn bùa mê thuốc lú gì mà mẹ bênh hắn dữ vậy? Hắn chỉ là một tên heo mọi chết tiệt thôi mà, huhuhuh.
Mẹ tôi cúp máy. Tôi ném cái di động thối tha trả lại hắn. Tôi nghiến răng ken két, dặm chân đùng đùng rồi nói với hắn :
- Tôi ra siêu thị mua một ít thức ăn đây.
- Tôi sẽ đi cùng cậu.
.
Ra tới siêu thị. Tôi kéo tay hắn lại khu thực phẩm. Tôi chọn đùi gà, cá, thịt viên và một bó cải quăng vào giỏ. Mua thêm một ít trái cây, nước suối và nước ngọt nữa là đủ.
Về đến nhà, tôi nhanh chóng vào bếp. Kaka, tên heo mọi, để xem ta làm gì ngươi đây.
Tôi vo gạo, cho vào nồi.
Tôi ướp thịt viên với một chút gia vị, tiện tay bỏ luôn mấy muỗng muối (bự), một “ít” sa tế và bắt đầu nướng.
Xong xuôi, tôi nhanh chóng dọn thức ăn lên. Nhìn món nào cũng đẹp mắt và thoang thoảng mùi thơm, tôi thật khâm phục tài nấu ăn của mình quá. Nhưng … có gì đó không ổn ở đây thì phải ?
Tôi giấu tô canh thơm ngon, đùi gà chiên mà tôi đã bỏ công ra từ nãy tới giờ. Đổi bằng món thịt viên và cái diêu hồng. Kaka, có phim hay coi rồi đây, khà khà ).
Tôi lên phòng khách, nở nụ cười nham hiểm, nói với hắn :
- Cháu mời bà chủ xuống ăn cơm ạ.
Hắn lườm tôi một cái rồi xuống bếp. Trên môi tôi đã xuất hiện nụ cười gian tự khi nào. Nhìn thấy đống cháo heo xí lộn thức ăn trên bàn, hắn mỉa mai :
- Có chắc là ăn được không?
- Cậu không ăn thì thôi. Có cần phải nói này nói nọ không. Uổng công tôi làm. Không được khen gì lại bị trách móc. Coi như công sức tôi làm từ nãy tới giờ là công cóc đi ! – Tôi hậm hực.
Hắn nhìn tôi rồi ngồi vào bàn. Tôi cười đắt chí, nhìn hắn từ từ sập bẫy. Hắn cầm đũa lên, gấp một miếng thịt viên và …
- Cậu tính đầu độc tôi hay sao vậy? – Hắn nhăn mặt.
- Làm gì có. Ngon mà, phải không? – Tôi cười cười.
- À .. ờ .. ngon. – Hắn miễn cưỡng.
Lạ thật. Sao hắn không nổi trận lôi đình, lôi tôi ra và bạo lực nhỉ? Hay là hắn sợ tôi rồi cũng nên? Oh, chắc là hắn đang cải tà quy chánh, tập làm người tốt, thôi sát sinh nữa đây mà.
Nhìn hắn ăn lia lịa mà tôi thèm thuồng. Híc híc, lỡ giấu tô canh với đùi gà rồi, làm sao đây?
- Sao cậu không ngồi xuống ăn đi?
.
Hai món trên bàn có cho tiền tôi cũng không ăn. Cá chắc là khi ăn xong, ông, bà Tào Tháo không hẹn mà rượt chúng tôi chạy khắp nhà cho coi.
- À .. ờ tôi .. không đói.
- Cậu ngồi xuống ăn đi ! Đây là lệnh. – Hắn nổi cáu.
- Nè nè, cậu là ai mà tôi phải nghe theo hả? Tôi bỏ gần cả hủ …. – Tôi nín bặt.
- Hủ? – Hắn nhíu mày hỏi. – Lại là trò mới của cậu phải không?
- Kh..ông pha..ỉ ! Í tôi nói là tôi uống gần cả hủ sữa nên no quá .. không ăn được. Đúng rồi uống sữa .. uống sữa. – Tôi nhe răng cười trừ.
- Phải không? Hay là cậu …
- Cái đồ không vú. Tôi không có bỏ gần chục muỗng muối với ớt đâu nha ! – Tôi bực mình, rồi nhận ra .. I’m hố !!
- Muối? Ớt? Rõ rồi ha. – Hắn nhếch môi.
- Tôi … – Trời, cũng tại cái tật “không đánh mà khai” của tôi mà thành ra vầy nè. Đúng là cái miệng hại cái thân mà.
“Hề hề” – Tôi cười với hắn rồi chạy lên lầu, đóng sầm cửa lại.
Tôi ngồi phịch xuống, thở hồng hộc. “Ọc .. ọc” Bụng tôi đang đánh trống biểu tình kìa. Tôi muốn xuống lắm nhưng tên điên kia đang ở dưới, làm sao đây? Đành liều một phen vậy. Nhưng mà không được … bảo đảm khi tôi xuống dưới, hắn sẽ chụp đầu tôi, lôi ra ngoài vườn đánh túi bụi, rồi tống cổ tôi ra khỏi nhà luôn cũng không chừng. Híc híc, hắn đích thị là tên vũ phu thứ thệt đấy !!!
“Ọc .. ọc” Âm thanh du dương tới du côn vang lên một lần nữa. Tôi đói meo luôn rồi. Nghĩ lại khi nãy, tôi thấy mình hơi nặng tay thì phải. Hắn tốt với tôi như vậy, theo đạo lí mà tôi được sự phụ chỉ dạy mà nói, tôi nên bỏ thêm mấy hủ muối, mấy chục trái ớt hiểm nữa mới là phải, tôi thật là con bò đeo nơ mà !!!
Đồ ăn tôi nấu khi nãy đâu có được ngon, sao hắn ăn lia lịa vậy cà? Chắc tại hắn đói .. hay là .. do chính tay tôi nấu .. nên hắn mới như vậy? – Tôi cười tủm tỉm khi nghĩ ra chuyện điên rồ như vậy.
Tôi áp sát cửa, vống tai lên nghe xem hắn có ngoài đó không. Mãi không thấy động tĩnh gì, tôi mở cửa và rón rén bước ra.
Mới đi đước vài bước thì tiếng hắn đằng sau vọng lên làm tôi thót tim, xém xíu nữa là xỉu hổng liền luôn rồi. Người ta là người bình thường nên xỉu liền. Tôi là người không bình thường nên xỉu hổng liền, hihi.
- Cậu tính đi ăn cơm à? – Hắn hỏi.
- Ừ, thì sao? Liên quan tới tiền ăn sáng nhà cậu chắc. – Tôi vênh mặt, chống nạnh.
Hắn cúi người xuống. 4 con mắt chạm nhau. Chuchoa mạ ơi, tim tôi đập bịch bịch luôn nờ. Bệnh tim giai đoạn nghiêm túc rầu mạ ơi.
Tôi xoay người sang chỗ khác. Hắn liền đẩy mặt tôi lại. Tức chết đi được. Hắn tưởng hắn là ai chứ? Con của tổng thống Obama chắc. Xin lỗi à, hắn xách dép cho tôi còn chưa được nói chi là con của Obama. Có nước, hắn là con của mĩ đen Ô bá mà thì còn tạm chấp nhận.
- Làm gì vậy hả hả hả? – Tôi chống nạnh, hất mặt.
- Không làm gì cả.
- Vậy sao chặn đường tui. Đi ra chưa? Không tui kêu công an bắt giờ.
- Cứ việc. – Hắn nhếch môi.
- Hihi, bạn Phong yêu vấu (*ọe ọe ọe*), bạn làm ơn ình đi xuống dưới được không hả bạn yêu vấu (*ọc ọc oc*) ? – Tôi ói cả trăm lần mới nói ra được một câu trơn tru như vậy.
Híc, còn đứng đây nữa chắc tôi xỉu vì đói mất. Con heo này cứ làm phiền tôi mãi. Muốn tống cổ quách hắn cho xong, ám chi mà ám rứa ==’.
- Ăn cơm à? – Hắn cười đểu.
- Vâng. Thím bảy muốn nghĩ sao cũng được. Em đói lắm rồi. – Tôi nói, giọng ỉu xìu.
- Tôi ăn hết rồi. Bao gồm cả tô canh thơm ngon và 3 cái đùi gà chiên thơm phức.. – Hắn cười đắt chí.
- HẢẢẢẢẢẢẢẢ – Tôi hét lên.
Trời ơi !!! Bao nhiêu công sức của tôi đổ sông đổ biển, đổ hết vào bụng con heo mọi thối tha, chết tiệt này rồi hả trời !!!!?????
Tôi ngậm ngùi, xuất khẩu thành thơ :
” Bắt thang lên hỏi ông trời
Đưa cơm sao chổi có đòi được không?
Ông trời ổng trả lời rằng :
“Ông còn bị dụ huống chi là mày” …
Huhu, tán gia bại sản rồi, huhuhuhu. Cực khổ lắm, gian nan lắm tôi mới làm ra được món cơm siêu cấp vô địch ngon như vậy. Chúng lại không cánh mà bay, chạy tọt vào bụng tên trư bát giới. Đắng lòng, tôi kêu lên một tiếng “Á” rồi nói “Xỉu”. Tôi lăn đùng ra nằm, hi
hí mắt xem hắn định làm gì.
Hắn cười đểu rồi đỡ tôi dậy, nói :
- Được rồi. Tôi với cậu sẽ đi ăn hoành thánh, được chưa, heo lai rùa?
- Xem cậu có thành ý không đã. – Tôi nói.
Tôi ngồi dậy. Đung vô đầu hắn rồi chạy xuống nhà …
Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 44
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...