Chương 38: Nhẹ nhàng, ta bên nhau
Làm quần quật từ nãy tới giờ cũng xong phân nửa cái nhà mập bự chản của hắn. Eo ôi, căn nhà bự chà bá như vậy mà có mình hắn ở, hắn không sợ ma hay sao ta? Thầm nguyền rủa cái tên vua của 3TK đó, tôi bực mình tiếp tục công việc dang dở của osin cao cấp hay làm. Sao hắn lại nỡ đối xử với thần đồng “lí bư “như tôi chứ? Thật bất công !!!!
Sau một hồi cặm cụi, miệt mài, hì hục làm, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, tôi đã hoàn thành rồi. Toàn thân tôi nhức mỏi, ê ẩm, chọc giận hắn, hắn trả đũa nhẹ mà ít có ác lắm. Thu dọn xong, tôi xuống bếp, rót cho hắn ly sữa, tiện tay bỏ thêm mấy muỗng muối. Tôi nở nụ cười tà khí, coi như nó (ly sữa) thay tôi xin lỗi hắn vậy. Tôi leo lên lầu. Mở cửa phòng tôi và đưa em gấu về giường. Xong. hiện tại tôi đã và đang đứng trước cửa phòng hắn, tôi hơi rờn rợn người nhưng cái tay không theo ý chủ tự ý mà gõ cửa. Tiếng hắn từ bên trong vọng ra:
- Ai đó?
Hắn hỏi lạ. Nhà này chỉ có mỗi tôi và hắn thì lấy đâu ra người thứ 3. Chẳng lẽ :”MA…” – Tôi sởn cả gai ốc, hét lên. Hắn đang đùa đấy à? Híc, ghét thế, hắn biết tôi sợ ma kia mà @#!$%#!!$$#.
- L..à tôi.
- Vào đi !
Tôi mở cửa, bước vào. Hắn đang ngồi trong góc tường, tai đeo headphone (tai nghe), mắt nhắm nghiền. Một bức tranh rất hoàn hảo. Từng đường nét trên khuôn mặt hắn đều rất đẹp và hoàn mỹ. Xém xíu nữa tôi quên luôn cả việc mình vào đây làm gì. Nở nụ cười gian, tôi nói với hắn :
- Cậu chủ uống sữa nha.
- Không cần.
- Thôi, tôi xin lỗi, tôi hứa mốt không như vậy nữa. Không đi chơi khuya để cậu lo, có được không?
- Được rồi, ai kêu tôi dại gái làm gì. – Hắn cười.
- Cậu uống sữa đi. Nhìn cậu ốm tong ốm teo giống cây sậy quá !
- Tôi biết rồi.
Hắn cầm lấy ly sữa, tu một ực.
- Sao mặn chát vậy. – Hắn nhăn mặt.
- Chắc tại sữa bị hư. – Tôi cười hí hửng.
- Cậu …
- Tôi không có làm gì à nha.
Hehe, đáng đời tên sao chổi. “Cậu gặp phước lớn lắm mới “được” tôi ột bài học nhỏ nhắn xinh xinh như vậy”. – Tôi cười thầm.
Hắn bỏ tai nghe xuống, tiến lại phía tôi đang ngồi. Ngồi phịch xuống giường, hắn áp sát người hắn vào người tôi khiến tôi chút nữa thì tôi la toáng lên. Hắn đang muốn đánh tôi đấy ư? “Ba ơi, mẹ ơi, tên heo mọi muốn ám sát con !!” – Tôi hét lớn.
Với được cái gối, tôi liên tục chọi vào người hắn, thấy hắn không xi nhê gì, tôi cười xuề xòa :
- Ưm .. ờ thì bạn Phong cho bạn Ngân xin lỗi đi. Bạn Ngân tưởng nhầm hủ đường là hủ muối. Chật, dạo này mắt bạn Ngân kém lắm. Bạn Phong rộng lượng bỏ qua nha.
Hắn không những không thèm để ý tới câu nói của tôi mà hắn còn ghì chặt tay tôi, mặt hắn áp sát mặt tôi. Omeoi, hắn muốn đánh tôi thật sao? Chỉ còn cách chừng vài căng ti mếch nữa, à không, chính xác là 2 căng ti mếch (căng-ti-mét : cm) nữa là tôi mất luôn first kiss (nụ hôn đầu) mà tôi đã giữ suốt mười mấy năm qua luôn rồi. Thình thịch, thình thịch ! Tim tôi đập loạn xạ cả lên. “Yên nào!” – Tôi “mắng” tên điên đang nhảy tứ tung trong lòng ngực của tôi. First kiss này phải dành cho bạch mã hoàng tử, chứ không phải dành cho bạch mã sao chổi ! Hắn đúng là một con quỷ, con quỷ điên lai trư bát giới mà.
Lấy lại sự bình tĩnh thường ngày, tôi vung tay hắn ra, dùng sức nhéo thật mạnh vào phần hông. Và thế là .. 1 giọt, 2 giọt, mấy chục giọt nước mắt rơi lã cã trên khuôn mặt của tôi. Chuchoa mạ ơi, đau bờ mờ luôn. Tuy thành công nhưng có hơi thiệt thòi xíu. Nhưng cũng không sao, kakaka. Tài diễn xuất của tôi không thể chê vào đâu được, muahahha.
- Cậu quá đáng lắm, hức, tôi không ngờ cậu lại tiểu nhân như vậy. – Tôi “nức nở” khóc.
- Tôi … tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn đùa một tý thôi mà. – Hắn thấy tôi khóc vội trưng bộ mặt phạm tội tày trời ra năn nỉ tôi.
Nhìn bộ mặt hắn đáng “yêu” như vậy, tôi mắc cười mà không thể nào cười, đành cặm cụi diễn tiếp vai vậy. Lau vài giọt nước mắt cá sấu đi, tôi nói :
- Cậu đùa ít ác quá ha. Tôi mà mất first kiss là tại cậu. Tôi sẽ cho cậu hửi đôi giày thúi ngàn năm của bé Bi nhà tôi, xong sau đó băm cậu ra thành trăm mảnh, đạp cho nát bét, quăng cậu xuống sông cho nước cuốn trôi.
Tôi buột miệng. Nếu lỡ tôi làm vậy thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội. Mô phật! Mà chung qui cũng tại tên sao chổi thúi đó, ai kêu đùa quá trớn làm gì.
- Tôi xin lỗi.
- Thôi, tôi về phòng đây. Không thèm nói chuyện với tên cà chớn ba trợn như cậu nữa. – Tôi đứng dậy, bỏ đi một mạch.
Đóng sầm cửa lại, tôi ngồi phịch xuống giường. Đến bây giờ tôi vẫn còn cảm nhận được sự lỗi nhịp nơi con tim. Tim tôi bị tên sao chổi đáng ghét phá tới banh chành rồi. “Huhu, tim tôi mà có bị làm sao thì cũng do cậu hết đấy tên heo mọi đáng ghét”.
“Ting .. ting”.
“Oh, tin nhắn. Đang lúc chạy nước rút thì tên nào rỗi hơi phá mình vậy cà?”
From Sao chổi :”Cậu mà giận thì đừng trách ! Ngủ nhớ mơ thấy tôi”.
Đọc xong tin nhắn, tôi không tài nào hiểu nổi hắn đang nghĩ cái quái gì mà lại nhắn những dòng chữ thô lỗ, cọc cằn như vậy nữa. Tôi là người bị hắn chơi xỏ đấy ! Không biết điều, lại còn dám vênh mặt hăm dọa ngược lại tôi. Her, tên điên này, tôi không tụng cho cậu một bài thì cậu không ngủ yên phải không?
Nói là làm. Tôi đạp cửa, từng bước, từng bước đi của tôi không khác gì chân voi. Đạp toan cửa phòng hắn, tôi nói dõng dạc :
- Tôi là người bị cậu hại đấy. Sao cậu thô lỗ, hung hãn như hổ mẹ bị mất con thế? Cậu là tên đáng ghét, xấu xa nhất mà tôi từng gặp. Không nói lí lẽ, lại xấu bụng, tiểu nhân, tiểu tử thúi vô cùng. Đồ sao chổi mắc dịch, trư bát giới thối tha, khỉ đít đỏ, bla bla …
- Khuya rồi sao không ngủ? Hay muốn tôi sang ngủ cùng? – Hắn nhếch môi, cười cực đểu, đóng laptop lại và tiến gần lại phía tôi.
“Rầm”.
Cửa đóng sầm lại. Tôi hốt hoảng nhưng cố lấy lại bình tĩnh :
- Ờ .. chỉ là tôi hơi .. bất mãn một tí, tôi .. về.
- Cậu tới địa bàn tôi, la hét um sùm rồi giờ lại đòi về? Nhớ tôi quá không ngủ được?
- Ờ, tôi rất nhớ cậu. Bởi cậu là vì sao “may mắn” nhất, là ánh hào quang chói lọi trong tôi mà. – Tôi nở nụ cười vui vẻ, rồi lầm bầm : “trừ khi tôi bị đui”.
- Cậu ngủ chung với tôi cũng không tồi. – Hắn nhếch môi.
- À .. ờ .. phòng tôi có điện thoại.
Thật may quá, lúc nào tôi gặp nạn cũng được cái dế yêu cứu một cách ngoạn mục. Tôi thầm chúc cho tên phiền tôi vào nửa đêm nửa hôm này sẽ trở thành chủ vựa ve chai suốt đời, kakaka.
Tôi đẩy hắn ra xa. Mở cửa nhưng cửa đã khóa từ bên ngoài. Ném cho hắn ánh mắt nảy lửa, tôi gằn giọng:
- Cậu mở cửa ra đi !
- Cậu ngủ chung với tôi không được sao?
- Ngủ cái đầu bư của cậu ấy. Tôi mà thèm ngủ chung với con heo trư bát giới thúi như cậu sao?
- Vậy thì cậu cứ việc đứng đó chơi. Tôi không muốn lãng phí giấc ngủ với một con rùa ngốc.
“Hừ, ta mà thoát ra được thì ngươi đừng hòng sống yên ổn, con trâu già kia !!”
Hắn tắt đèn, leo lên giường và bắt đầu play game.
Gió từ ban công hắn thổi vào mát rười rượi. Mùi hương nhẹ nhàng của hoa, ánh trăng sáng dịu tỏa vào phòng. Những vì sao lấp lánh nhẹ chiếu sáng … Một không gian thật yên tĩnh, nhẹ nhàng và êm dịu …
“Hơiz” – Tôi ngáp ngắn ngáp dài.
Quá mệt mỏi, tôi bò lại ban công, nơi có không gian thật yên bình. Dựa đầu vào góc tường, bản nhạc nhẹ của gió hòa với mùi hương của hoa làm tôi thoải mái. Ngay lúc đó thì hắn đi tới, tựa đầu tôi vào vai hắn. Phút chốc, tôi cảm nhận được tim mình đập nhanh, thở cũng khó khăn hơn. Tôi nhăn nhó, nói với hắn :
- Cậu làm gì vậy?
- Yên nào. Tôi muốn cậu biết : cậu là của tôi. Không ai được quyền cướp cậu đi. Tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cậu. Cấm tuyệt đối cậu không dựa vào vai tên nào, trừ tôi, có hiểu không? Giờ thì ngoan, cậu ngủ đi, tôi sẽ ngủ cùng cậu. – Hắn nói nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp đều đều bên tai tôi.
Bất giác tôi mỉm cười. Nụ cười của sự hạnh phúc. Một tia vui vẻ lẫn hạnh phúc xen lẫn trong tâm trí tôi. Những điều hắn nói có phải là thật không? Hay tất cả chỉ là một giấc mơ? Khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ thay đổi phải không? Tôi lắc đầu, cố xua tan những ý nghĩ tiêu cực kia. Nhẹ cười, tôi đang cảm nhận được cái gì gọi là hạnh phúc, cái gì gọi là niềm vui từ tên sao chổi đáng ghét. Hắn không đáng yêu, nhưng yêu thì cũng đáng mà, phải không? Hihi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...