Chương 11: Chủ nhật đáng nhớ (tt)
Vì ở đây là nhà sách trung tâm thành phố nên không cần phải nói, nó rộng và to gấp mấy lần nhà sách bình thường. Tôi sải chân tới quầy sách, chọn được cuốn sách ưng ý nhưng ngặt nỗi nó quá cao so với chiều cao “khiêm tốn” của tôi. Nhảy tưng tưng từ nãy tới giờ, cuối cùng thì cũng chộp được nhưng cánh tay đó không phải của tôi mà là của ai đây? Tôi ngớ người thì khuôn mặt “xấu tàn bạo vô nhân đạo” của hắn đập ngay vào mắt tôi, mém chút nữa thôi là tôi nằm đo sàn và lau sàn dùm nhà sách luôn rồi. Thật đúng là sao chổi !
- Cảm ơn. – Tôi nói rồi cầm cuốn sách với tựa đề là “Động vật hoang dã” toan bỏ đi thì bị hắn kéo với lực hơi mạnh làm tôi ngã về phía sau, “hạ cánh” an toàn ngay dưới sàn, vậy là cái bàn tọa của tôi phải chịu đau một vố nữa rồi, híc híc.
Nhìn hắn kìa, cười ngã nghiêng ngã ngửa như vậy thì gió độc bay vô miệng trúng gió chết cười luôn à xem. Tôi bực mình nổi quạo với hắn :
- Về nhà mua thuốc uống đi, rãnh rỗi sinh nông nổi hả, thích đi chọc phá tôi lắm à?
- Không nói nhiều, đi chơi với tôi. – Hắn lấy lại dáng vẻ thường ngày, nhìn hắn kìa, nói như ra lệnh vậy, mắc gì tôi phải nghe hắn, cái đồ sao chổi chết bầm đáng ghét.
- Cậu không thấy gì à, tôi còn phải thực hiệ…
Không để tôi nói hết câu, cậu ta kéo tôi đi một mạch, nói chính xác hơn là bắt buộc ấy chứ.
- Nè bỏ ra, tôi còn phải lấy xe rồi về nhà. – Tôi cầu khẩn nhìn hắn.
- Để xe đó đi, lát sẽ có người tới lấy và nó an toàn ở nhà cậu, thế được chưa?
- Nhưng…
Cậu ta “tống” tôi vào chiếc xe mui trần, cậu ta không cầm vô-lăng và tức nhiên là ngồi cạnh tôi. Thật là bực mình hết chỗ nói, cậu ta cứ xem tôi như đồ vật muốn ném hay tống tôi mặc cho tôi rên rỉ, la hét ỉ ôi cậu ta cũng không chịu buông tha.
Chiếc xe dừng lại ở công viên “LOVE”, tôi mém được tự do và đang tìm cách tẩu thoát khỏi tên ác quỷ đội lốt thiên thần này thì nguyên một đội binh hùng hậu cuồng vì vẻ đẹp của hắn lại sấn tới, bu quanh hắn, tay hắn rời khỏi tay tôi, phút chốc, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi dường như muốn chạy đến và xua đám con gái đấy ra khỏi hắn nhưng lại không có can đảm. Tự nhiên đám con gái ấy tảng ra, mặt ai cũng buồn xo, tôi thấy thế thì chạy lại hỏi :
- Bạn ơi, sao tự nhiên tảng ra hết dạ?
- Thiên thần không thích. – Mặt bạn nữ buồn buồn nhìn tôi.
Cái gì mà thiên thần? Cậu ta là ác quỷ thì đúng hơn. Nhưng hắn làm vậy cũng hơi quá đáng. Người ta chỉ là muốn phát điên vì vẻ xấu xí xù xì của hắn thôi mà. Làm vậy chẳng khác nào hắn chứng minh ọi người thấy, hắn bị bê đê )). Nhưng trong lòng tôi lại có chút cảm giác vui mới điên chứ.
Đang say sưa cùng với những ý nghĩ bá con ông đạo của tôi thì ngay lúc đó, tôi lãnh trọn cái cóc của hắn.
- Người ta là con gái, cậu làm vậy có quá đáng lắm không? – Tôi hơi cáu nhưng thấy vui vui trong lòng.
- Xin lỗi nhưng tôi chỉ nói chuyện với người tôi thích. – Hắn nói chắc nịch.
Hắn nắm tay tôi lôi đi, mặt tôi đỏ như quả gấc. Xung quanh đó lại ồn ào bởi những tiếng xì xầm, bàn tán. Nào là “Xấu xí còn ăn bám thiên thần” “Đĩa mà đòi đeo chân hạc” “Couple ciu ciu” “Đẹp đôi quá “. Tôi bắt đầu cảm thấy ghét cái gọi là dư luận. Còn hắn, ai đời hai đứa không phải người yêu của nhau lại nắm tay nhau dung dăng dung dẻ đi hiên ngang như vậy. Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy bực mình, quay sang nói với hắn :
- Làm gì mà nắm tay nắm chân tôi vậy hả?
- Thích.
Một chữ “thích” kèm theo nụ cười gian xảo của hắn làm máu tôi dồn lên đến tận não. Tôi vùng vằng nhưng hắn lại càng siết mạnh hơn. Tay đau nhưng không làm gì được hắn, tôi đành ngậm ngùi nuốt trôi cục tức này. Đợi đi, ta sẽ trả thù nhà mi, kakakaka.
Ở đây có đủ các trò, nào là tàu lượn siêu tốc, cá chép lộn nhào, thuyền hải tặc, câu cá, ngôi nhà bí ẩn, lâu đài kinh dị, các gian hàng ẩm thực, quầy bán quần áo, phụ kiện, …
- Cậu đợi ở đây đi, tôi đi mua vé, không được đi đâu đó, heo ngốc à. – Hắn nói.
- Dạ, em biết rồi chị bảy.
Hắn lườm tôi một phát rồi nhanh chóng lẫn trong đám người đang mua vé. Thấy hắn, bọn con gái đang giành giựt nhau mua vé thì né ra, tránh đường cho hắn vào. Ơ, đúng là nam nhân kế có khác. Không mất thời gian nhiều, hắn nhanh chóng cầm 2 cái vé lại chỗ tôi và chẳng bao lâu sau, chúng tôi ngồi an tọa trên chiếc tàu lượn siêu tốc.
Chiếc tàu lượn khởi hành và tôi bắt đầu trả thù. Thù này không trả thì tôi không phải là NGUYỄN NGỌC KHẢ NGÂN nữa. Tôi ra vẻ sợ sệt, thấy vậy, hắn nắm lấy tay tôi. Ôi ! Ngượng chết đi được. Dù có chút siêu lòng nhưng tôi vẫn không thể nào bỏ qua cơ hội trả thù ngàn năm có một như vậy được. Tôi cố gắng lắm mới không cười, quơ tay túm lấy tóc hắn, giựt giựt và bấu vào tay hắn một cách không thương tiếc. Trên tay tôi hiện giờ có vài cộng tóc nâu hạt dẻ của hắn, tôi khoái chí cười thầm trong bụng mà không để ý mặt hắn đã biến sắc.
Sau một hồi la hét không ngừng nghỉ, chúng tôi cũng đáp xuống an toàn. Quay sang hắn, thôi chết rồi, tay hắn có nhiều vết trầy và còn chảy máu nữa. Giọng tôi run run, ngã khuỵu xuống :
- Xin lỗi.
Hắn đưa cánh tay bị thương ra đằng sau. Lố thật ! Dừng lại thôi.
- Tôi không sao.
- Xin lỗi, là tôi cố tình.
- Tôi biết.
Tôi quá đỗi ngạc nhiên vì câu trả lời của hắn. Biết tôi giở trò nhưng sao hắn không nói? Lại để yên cho tôi?
- Cậu có giận thì mắng tôi đi miễn đừng đánh là được.
Hắn bật cười, trông hắn dễ thương quá, y chang con nít. Hihi, tự nhiên tôi thấy trong lòng ấm áp làm sao á. Nhưng lại thấy bực mình vì hắn cười ở đây, chung quanh thì tụi con gái cứ hét ầm ĩ vì thấy hắn cười. Sao lại cười ở đây chứ? Đồ hách dịch, bực mình thật !
- Nè, cậu làm sao vậy? Tôi chưa mắng hay đánh cậu mà.
- KhÔNG CÓ GÌ ! – Tôi gần như hét lên. – Chị bảy ngồi đây chờ tôi chút. – Tôi hạ giọng, lon ton chạy đi.
Hừ bực mình thật, tôi vừa đi là nguyên đám con gái chạy ùa lại chỗ hắn. Nào là “anh bị chảy máu rồi” “có sao không anh” “con nào ác thế kia chứ”.
Lòng tôi thắt lại, chính tôi gây ra cho hắn. Tôi đúng là một kẻ xấu xa mà !
Tôi nghe tiếng hắn quát : “Biến !” Cả đám con gái tủa ra hết. Thấy vậy, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn. Cứ tưởng là hắn để đám con gái ấy bu quanh chăm sóc hắn chứ.
- Đưa tay đây.
- Làm gì.
- Mặc tôi.
Hắn “ngoan ngoãn” đưa tay ra, tôi lấy miếng băng keo cá nhân dán lên tay hắn. Trông hắn có vẻ không bận tâm tới vết thương ấy. Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm.
- Đi thôi. – Hắn nói.
- Không chơi nữa đâu, tôi đi ăn kem đây. – Tôi cười.
Hắn nắm tay tôi lôi đi. Mua kem xong, cô bán hàng còn bảo “Hai cô cậu đẹp đôi quá”, đáp lại câu nói ấy là nụ cười của hắn. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười đáp trả.
Chúng tôi đi dạo quanh bờ hồ, trên tay tôi cầm những hai cây kem. Miệng chép chép không ngừng. Đúng là không có món gì tuyệt vời bằng kem cây. Tôi bất giác nở nụ cười làm ai kia (hắn) đơ người. Hắn cười :
- Heo ngốc, chỉ là cây kem thôi cậu cũng vui đến vậy sao?
- Ngon mà. – Tôi bĩu môi.
Ăn xong, hắn rượt tôi chạy với lí do tôi kêu hắn là sao chổi, chị bảy và cả khỉ lai đười ươi. Chúng tôi rượt nhau chạy khí thế, trên môi hắn và tôi luôn tồn tại thứ gì đó gọi là nụ cười. Trông hai đứa tôi chẳng khác gì hai đứa trẻ đang vui đùa cùng nhau.
Chúng tôi thôi rượt nhau nữa, dừng lại và bắt đầu thở hổn hển. Vui thật ! Ước gì cái khoảnh khắc ấy không bao giờ trôi qua để tôi thấy được nụ cười của hắn. Bình yên và vô sự.
Hắn lôi tôi đến chiếc xe mui trần, ấn tôi vào và xe bắt đầu lăn bánh. Trên đường đi, hắn cứ bày trò làm tôi cười, hắn đúng là tên đáng ghét mà. Làm tôi cười sắp bể bụng hắn mới thôi không “sát thương” tôi nữa.
Chiếc xe mui trần nhanh chóng dừng lại ở một nhà hàn Nhật. Tôi vui vẻ kéo tay hắn vào trong. Tôi đâu biết là hắn đang mỉm cười, nhìn tôi với đôi mắt đầy hạnh phúc.
- Cậu ăn gì thì gọi đi. – Hắn bảo.
- Vậy tôi không khách sáo đâu nhé. – Tôi nháy mắt tinh nghịch.
Một bàn đầy thức ăn, chỉ trong vòng mười nốt nhạc, tôi đã xử lí nhanh, gọn và lẹ. Hắn nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên xong cũng cười thích thú.
- Nè, cậu làm gì mà nhìn tôi chằm chằm thế? Mặt tôi dính lọ nghẹ à? – Tôi mỉa mai, mặt hơi đỏ.
Hắn đỏ mặt, cuối đầu xuống. Ăn xong, hắn kêu phục vụ tính tiền. Nhìn dãy số dày đặc trên cái bill mà tôi không khỏi rùng mình. Hắn không quan tâm và rút trong ví ra một số tiền khổng lồ.
- Phung phí quá. – Tôi nói.
- Có về không? Hay ở đây rửa chén?
- Về mà. – Tôi nhoẻn miệng cười.
Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. Đang ngồi trên xe thì tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi nhấc máy :
- Alô.
- Bà xã đang đâu vậy? Tao đến nhà tìm không có. – Đầu dây bên kia hỏi tôi.
- À..đi ăn thôi.
- Với ai hả? Thằng Phong phải không?
- Ơ..đâu..có đâu, thấy chán nên đi ăn thôi. – Tôi ấp úng.
- Vậy tao nói với hai bác là …
- Thôi mà, tao về liền đây.
“Tút tút”
Tôi cúp máy, mặt hơi nhăn lại. Hắn nhìn tôi, hỏi :
- Cậu sao vậy?
- Đồ chết bầm. – Tôi nói nhỏ.
- Cậu nói ai chết bầm hả heo lai rùa, muốn tôi vứt cậu xuống xe không?
- Ơ .. tôi có nói cậu sao? Ờ mà nè, sao cậu cứ kêu tôi là heo lai rùa hoài vậy hả? Tôi ăn đâu có nhiều, chỉ là không được ít thôi mà. – Tôi bĩu môi.
- Vậy sao cậu kêu tôi là sao chổi? Thôi, để cho công bằng, tôi với cậu sẽ chơi trò chơi.
- Trò gì?
- Ai kêu sao chổi hoặc heo lai rùa trước thì thua, và người thắng sẽ tự do xử phạt, thứ 3 tổng kết, ok? Còn 1 phút nữa, trò chơi chính thức bắt đầu.
“Sao chổi”
“Heo lai rùa”
“Sao chổi”
“Heo lai rùa”
“Sao chổi”
“Heo lai rùa”
“Sao chổi”
“Heo lai rùa”
- Hết giờ. – Hắn cười đểu.
Cùng lúc đó, chiếc xe mui trần bóng nhoáng dừng lại trước cửa nhà hắn. Tôi bước xuống xe, miệng lẩm bẩm :”Tên sao chổi chết tiệt, ngươi đi chết đi”.
- Hahahahhaa. Cậu vừa nói gì?
- Tôi … tại tôi thấy sao băng vừa xẹt qua nên kêu nhầm sao chổi thôi mà. – Ngượng ngịu, tôi đáp.
- Đừng có giở trò, 1-0 nhé. – Hắn đanh giọng nói. – Cậu về nhà đi, đừng có mà nhớ tôi đến phát điên đó, heo lai rùa à
- 1-1. – Tôi
giơ tay hình chữ V, cười lớn.
Hắn tức xịt khói nhưng không làm gì được. Tôi cười đểu nhìn hắn rồi dong thẳng. Vào nhà, tôi đã thấy Duy Lâm, nhỏ và ba mẹ tôi ngồi trò chuyện rôm rả. Tôi cười, cúi đầu chào ba mẹ.
- Con kia, đi đâu giờ này mới về hả? – Nhỏ hỏi với bộ mặt nghiêm nghị làm tôi không khỏi buồn cười.
- Dạ thưa má ba, em đi ăn đó má tư, em lên phòng được chưa má chín? – Tôi phá lên cười.
Nhỏ nhào vô chọc lét tôi làm tôi ngã người, cười khí thế, nằm dưới sàn và cười chẳng khác nào người mới được xuất viện. Tiếng cười giòn tan, tiếng trò chuyện rôm rả, tất cả tạo nên một khung cảnh rất sinh động.
Nhỏ và Duy Lâm chào ba mẹ tôi rồi “dắt” nhau về nhà.
Nằm ịch lên phòng, tôi mỉm cười khi nhớ lại bộ dạng trẻ con của hắn. Nụ cười kèm theo cái má lúm đồng tiền làm tôi thấy vui vẻ hơn.
Một ngày thật đẹp, rất đẹp. Trong tâm trí tôi, bây giờ, chỉ vỏn vẻn cái tên của hắn “TRẦN THANH PHONG”.
Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 12
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...