Cặp Đôi Hoàn Cảnh

Hôm sau, vừa sáng ra Tứ Muội đã tới hầu hạ Tiêu Sơ rửa mặt dùng bữa, tuy vẫn săn sóc chu đáo như trước, nhưng từ đầu đến cuối khuôn mặt chữ điền cứ xị ra, đen như đáy nồi, có lẽ hắn vẫn giận chuyện tối qua Tiêu Sơ không bận tâm đến sức khỏe của mình mà lại ăn món bánh quả phỉ đó. Tiêu Sơ không biết phải làm sao, hơn nữa tự biết mình sai nên cũng chỉ im lặng.

Dùng bữa xong, Tiêu Sơ ra vườn ngắm hoa, Tứ Muội thì đi sắc thuốc.

Khi y quay trở về viện tử, chỉ thấy mỗi chén thuốc còn đang bốc khói đã được đặt trên bàn đá.

Không thấy bóng dáng của Tứ Muội, còn một người nữa, suốt từ sáng đến giờ cũng chẳng thấy đâu.

Chỉ sợ là, sau này cũng không thể gặp lại nữa...

Nha đầu kia nói rằng, trời vừa sáng sẽ đi, có lẽ vẫn chưa từ biệt ai cả.

Như vậy cũng tốt, y sẽ dễ tạo ra một lý do cho việc nàng ra đi hơn.

Nha đầu kia nói rằng, y đã lợi dụng nàng.

Hơn nửa tháng nay, chuyện nàng và y như hình với bóng cùng sự cưng chiều dung túng của y với nàng, nhất định đã bị trình báo tường tận với mẫu thân y ở Giang Nam, hơn nữa Tiêu Di đang mang thai, khoảng thời gian tới nhất định sẽ là những tháng ngày yên ổn đối với y.

Y đích thực đã lợi dụng nàng, nàng cũng biết điều đó. Có điều, chuyện tối hôm qua lại hoàn toàn không phải như vậy.

Chỉ là…

Nhìn hơi nóng trên miệng chén đã dần dần bay hết, Tiêu Sơ gượng cười.

Thôi thì cứ để nàng hiểu nhầm đi, cứ để nàng mang theo cơn giận mà rời đi cũng chưa hẳn là một việc xấu.

Ít ra cũng có thể giúp nàng nhanh chóng quên đi một người bệnh như y.

Là một đại phu, phải bó tay trước bệnh tình của người bệnh nhất định sẽ rất đau khổ, tuy nhiên khi đối mặt với người bệnh mà mình biết rõ phải làm thế nào để chữa trị nhưng lại chẳng thể làm gì thì càng đau khổ hơn.

Nếu người bệnh này có quan hệ mật thiết với mình, nỗi khổ trong lòng lại không biết phải làm sao để giải tỏa, rất có thể nàng sẽ bất chấp tất cả đưa ra sự lựa chọn mà dù biết chắc sẽ hối hận nhưng lại không thể làm gì khác.

Đó chính là điều nàng sợ, cũng là điều y sợ.

Bê chén thuốc lên, có điều Tiêu Sơ không một hơi uống cạn như trước đây, mà chỉ uống một nửa rồi ngừng lại, y di chuyển xe lăn đến phía trước gốc trúc xanh tốt kia, vươn tay xoa nhẹ mầm non vừa mới nhú ra.

Màu xanh như vậy tựa như hình bóng của nha đầu kia, lúc nào ông hoạt bát và tràn đầy sức sống.

Khóe môi y vô thức nhếch lên thành một đường cong nhàn nhạt, đem chén thuốc đã nguội lạnh từ từ tưới xuống đất.

Thôi hãy cứ để y thay nàng tiếp tục nuôi dưỡng, trông giữ gốc trúc này, chờ xem thành quả.

Vốn chỉ là bèo nước gặp nhau sau cùng vẫn có thể lưu lại chút gì để nhớ là đáng trân trọng lắm rồi.

Khi ở phố chợ y đã từng cho rằng, nàng có thể ở lại đây để tận mắt nhìn thấy điều hoang đường kia trở thành sự thật, nàng sẽ đắc ý vỗ tay cười thích thú, đôi mắt cong cong, lúm đồng tiền nhỏ xinh, bím tóc tung bay...

Tuy nhiên lần độc phát ngay sau đó đã thức tỉnh y. Sao y có thể vì chút tư tâm của mình mà để cho nàng tiếp tục lún sâu hơn?

Nước thuốc màu đen thấm dần vào đất, mùi hương thuốc trong không trung dần dần tiêu tan.

Nhặt phiến lá trúc rơi trên người lên, Tiêu Sơ thầm thở dài, sau dó lại mỉm cười thoải mái.

Nha đầu đó còn nói, thà rằng bị Tiểu vương gia Bắc Tề bắt về làm vương phi.


Đây quả nhiên là một đôi oan gia...

Trò chơi đuổi bắt này có thể sẽ tiếp tục mãi mà không biết chán, cũng có thể kết thúc bằng một hôn yến* long trọng.

* Hôn yến: Tiệc cưới.

Nhưng, dẫu cho có như thế nào thì chuyện này đã không còn liên quan gì đến y nữa, điều duy nhất y có thể làm là chúc phúc,  chúc cho tiểu cô nương thông minh lanh lợi này sẽ mãi mãi giữ được sự họat bát đáng yêu như bây giờ...

Nụ cười dần dần rõ nét hơn, nhưng lại chứa đựng sự giễu cợt.

Sao y lại buồn bã, đau lòng như vậy nhỉ? Chẳng lẽ bởi vì không quen khi tiểu viện bất thình lình yên tĩnh thế này sao?

Ngày trước, vào lúc này sẽ có hai nhóc con đuổi nhau chạy vào xoay quanh chiếc xe lăn của y mà chơi đùa...

Vừa nghĩ tới đây y liền thấy hai bóng trắng và lục nối nhau vào, rượt đuổi quanh vườn đến mấy vòng rồi mới dừng lại, đứng đối mặt trừng mắt nhìn nhau, thở hồng hộc không ngừng.

“Đuợc rồi, xem như hôm nay ngươi thắng!”

“A ú.”

Sói tuyết giành được chiến thắng bèn mừng rỡ, nhảy vút qua tường rồi vui vẻ chạy đi.

Bạch Hạ chống nạnh thở dốc một lúc mới nhìn thẳng vào Tiêu Sơ đang tỏ ra hết sức ngạc nhiên, cười tươi chào hỏi “Chào!”.

“…Chào...”

“Ta đã nghĩ kỹ lại rồi, rời đi mà không chào hỏi gì quả thật thông phải phép chút nào. Một cô nương ngoan hiền có gia giáo như ta sao có thể làm như vậy được?” Bạch Hạ trịnh trọng ôm quyền, trầm giọng nói: “Đa tạ Tiêu hầu gia khoản đãi nhiều ngày, tại hạ hiện vẫn còn việc quan trọng, xin cáo từ trước. Non xanh còn đó nước biếc chảy dài, sau này có việc gì cần đến tại hạ, chỉ cần Hầu gia mở miệng, tại hạ nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi…".

Tiêu Sơ đang sững sờ liền bị những lời lẽ không giống ai này của nàng chọc cho phì cười, sau đó y mới nén cười phối hợp: “Chỉ là việc nhỏ như trở bàn tay thôi, sao dám để các hạ phải cảm tạ như vậy?”.

Hai người nhìn nhau cười, luồng không khí u ám phảng phất trong vườn liền như bị quét sạch.

“Ta cứ tưởng rằng cô đã đi rồi.”

“Thì đúng vậy mà, ta đã đi rồi có điều ra tới cổng thì ta quay lại.”

“Quên mang thứ gì theo sao?”

”Ta     thân một mình, chẳng mang gì nhiều, còn có thể quên cái gì chứ? Có điều đột nhiên nghĩ tới, ít nhất cũng phải bưng thuốc cho huynh một lần cho đến nơi đến chốn.”

“Thì ra chén thuốc đó là cô…”, Tiêu Sơ hiểu ra: “Bảo sao hôm nay Tứ Muội lại trở nên nóng nảy như vậy, đem thuốc đến liền đặt trên bàn, cũng không ở lại hầu ta uống thuốc”.

Bạch Hạ khịt khịt mũi, đi tới trước gốc trúc, chắp tay sau lưng bước vòng quanh nó một vòng: “Ăn sơn hào hải vị quen rồi, lâu lâu ăn một bữa cơm canh đạm bạc cũng không tồi. Tục ngũ nói thật không sai, học cái tốt thì khó, học cái xấu mới dễ, mới có hơn mười mấy ngày, mà huynh đã bị ta lây nhiễm, bắt đầu trong ngoài bất nhất, giở trò bịp bợm rồi”.

Tiêu Sơ bị nàng vạch trần suy nghĩ, khuôn mặt vốn trắng bệch bây giờ lại hơi ửng đỏ.

Bạch Hạ nhìn y, nói tiếp: “Thuốc do vị đại phu kia kê cho huynh tuy không phải thứ quý giá gì, có điều cũng có thể trị được chứng đau dạ dày. Chỉ đáng tiếc, nó cũng giống hệt như đơn thuốc lúc trước, hoàn toàn chẳng có công hiệu gì cả”.

Tiêu Sơ mỉm cười: “Cũng không thể nói vậy được, ít ra có thể thuyên giảm chứng đau dạ dày của ta”.

“Huynh cho ta là Tứ Muội hay chỉ là một đại phu tầm thường?” Bạch Hạ hắng giọng: “Một miếng bánh quả phỉ nhỏ xíu, cùng lắm chỉ có thể khiến cho bao tử của huynh cảm thấy chút khó chịu thôi, làm sao có thể nghiêm trọng như vậy được? Dù không uống thuốc, thì chỉ qua một hai canh giờ sau tự khắc sẽ khỏi”.


Tiêu Sơ cuối cùng cũng nhận ra rằng, chỉ cần là những chuyện liên quan đến y học, thì tốt hơn hết là y nói ít lại, thế là y chỉ đành cười yên lặng.

Bạch Hạ vẫn cố hỏi dồn: “Huynh biết mình phát độc từ khi nào?”.

Tiêu Sơ trả lời mau chóng: “Từ lúc cô mua nguyên liệu nấu ăn”.

Bạch Hạ ngạo nghễ nói: “Bịa đặt, lại bịa đăt!”

“…Nếu đã biết vậy cô còn hỏi làm gì?” Tiêu Sơ ngừng một chút rồi lắc đầu than khẽ: “Nếu cô đã biết vậy hà tất còn phải vạch trần?”.

“Thời kỳ đầu khi chất độc này lan ra, căn bản không hề có triệu chứng gì cả huynh không thể biết trước được chuyện này. Hôm qua sau khi trở về, huynh ở một mình trong thư phòng thì chất độc mới phát tác, cho nên huynh không thắp đèn thật ra chính là vì muốn tự mình chống chọi. Có điều vừa đúng khi đó ta bê đến một đĩa bánh phỉ, cũng vừa đúng khi huynh vừa mới ăn một miếng nhỏ liền bị Tứ Muội phát hiện ra, thế là huynh đã mượn cái cớ này để che giấu biểu hiện khi độc phát tác của huynh. Một chuỗi những điều trùng hợp như vậy đương nhiên rất dễ khiến cho ta nhận định rằng huynh rắp tâm lợi dụng ta, nên mới tức giận bỏ di. Ta sợ rằng bí mật của huynh chỉ có thể theo huynh đi gặp Diêm Vương theo đúng kế hoạch của huynh!” Bạch Hạ hừ mạnh một tiếng: “Cũng may ta thông minh, mới nghĩ thông suốt được cái mớ bòng bong này, bằng không đã thật sự bị huynh lừa rồi!”.

Tiêu Sơ còn có thể nói được gì nữa đây, y đành phải chân thành tán thưởng một câu: “Quả thật không hổ danh là người của Bạch gia Mai Lĩnh...”.

“Không cần phải giả bộ ngớ ngẩn với ta nữa!” Bạch Hạ nghiêm mặt không thèm để ý mấy lời nịnh nọt của y: “Con người ta trước giờ thích chuyện gì cũng phải rõ ràng rành mạch. Cho nên hiểu nhầm chỗ nào nhất định phải làm cho rõ, bây giờ đã làm sáng tỏ rồi, ta có thể yên tâm mà cáo từ”. Nàng ngùng lại một chút, giọng nói đã có chút lạc đi: “Huynh biết chứ, ta vẫn phải rời khỏi đây, hơn nữa ta còn đi ngay bây giờ”.

Tiêu So khẽ gật đầu, ôn hòa mỉm cười: “Ta hiểu, cô nương nhớ bảo trọng”.

Lòng đã hiểu lòng, nói nữa cũng vô ích.

Thôi thì dứt khoát chia tay, lãng quên đối phương.

Chỉ cần trong lòng mỗi người còn lưu lại một chút hồi ức đẹp, một chút ấm áp đã là quá đủ rồi.

Bạch Hạ nhấc chân định bỏ đi, sau lại chần chừ, do dự một lúc mới khẽ nói: “Độc ở trong người huynh đã bắt đầu di chuyển từ chân sang phần hông rồi, nhất thiết huynh đừng...”, cuối cùng cũng chỉ có thể thốt ra một câu nói khách sáo thông thường: “Phải chú ý nghỉ ngơi đó”.

Tiêu Sơ cười tươi, gương mặt như sáng bừng lên: “Thật ra đây cũng là chuyện tốt mà, như vậy có nghĩa là ta sắp có thể đứng dậy lại được rồi”.

“Chúc mừng.”

“Đa tạ.”

“Ta đi đây.”

“Không tiễn.”

Bạch Hạ nói đi liền đi ngay, sải bước rời khỏi, không hề ngoảnh lại.

Tiêu Sơ vẫn ngồi nguyên tại chỗ cũng không đưa mắt nhìn theo mà lại nhìn sang chỗ khác.

Khi bóng lưng màu xanh lục nhạt vừa biến mất trước cửa viện tử, bóng trắng đã vụt một cái, từ bên ngoài tường nhảy vào, đáp xuống bên xe lăn của Tiêu Sơ, gấp gáp dùng cái đầu xù lông dụi dụi vào chân y, miệng khẽ phát ra những tiếng rên “ư ử”.

“Chiến Phong, ngươi...”

Tiêu Sơ cúi đầu nhìn vào đôi mắt xanh lục của sói tuyết, một tiếng than nhẹ khẽ thoát ra khỏi khóe môi y, khép dôi mi dài, cuối cùng y cũng di chuyển chiếc xe lăn, đồng thời lớn tiếng nói: “Ta tiễn cô một đoạn, được không?”.

Bạch Hạ ngừng bước, nhưng không hề quay đầu lại, chỉ có tiếng trả lời thanh thúy cất lên: “Được”.

Nàng chờ đến khi y tới bên cạnh, mới lại bước tiếp, song so với lúc đầu bước chân hiển nhiên đã chậm hơn rất nhiều.


Từ đình viện truyền đến một tiếng sói hú, không vang dội nhưng lại kéo dài, tựa như tiễn đưa, cũng tựa như lưu luyến.

Khôn Thành vào buổi sáng, tuy rằng đông đúc nhộn nhịp nhưng vẫn rất trật tự kỷ cương.

Đi qua chợ, xuyên qua ngõ nhỏ lại đi hết đường lớn, mặc dù đã bước chậm lại, mặc dù đã cố ý đi đường vòng, nhưng cuối cùng họ vẫn tới con đường mòn ở ngoài thành.

Trên đường đi Bạch Hạ hớn hở nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với Tiêu Sơ, Tiêu Sơ cũng hào hứng trả lời. Thế nên khi hai người dừng lại, khuôn mặt của cả hai đều vui vẻ rạng rỡ.

“Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.”

“Tiễn người ngàn dặm cuối cùng cũng phải chia tay.”

Họ đồng thanh nói, rồi lại cùng nhau cười.

Bạch Hạ khoát tay: “Được rồi, huynh về đi, ta phải lên đường đây, nếu không để lỡ việc tìm chỗ trọ thì ta lại phải tá túc nơi đồng không mông quạnh mất”.

Tiêu Sơ gật đầu, khi nàng xoay người bước đi, y mới như bỗng nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, bánh quả phỉ do cô làm thật sự rất ngon, ta thích lắm”.

“Ta biết, nếu lúc đó không phải do độc phát, nhất định huynh sẽ ăn hết đĩa bánh đó phải không?”

“Phải.”

Gút mắc cuối cùng trong lòng đã hoàn toàn được gỡ bỏ.

Tiêu Sơ nhìn vào đôi mắt trong suốt của Bạch Hạ, đột nhiên y có một cảm giác kỳ lạ rằng, đứng trước nàng y không cần phải giấu giếm làm gì.

Nếu như có thêm thời gian, có lẽ y sẽ mở rộng trái tìm, tâm sự hết với nàng những gánh nặng mà trước giờ y chưa từng nói với ai.

Song, chung quy chỉ có thể là “nếu như”, chỉ có thể là “có lẽ”... 

“Ta không nói hẹn ngày gặp lại nữa đâu nhé.”

“Ừm.” Bạch Hạ nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt Tiêu Sơ nản cắn môi rồi bỗng nhiên giậm chân, cúi người xuống kéo vai y, mạnh mẽ ôm chặt lấy y.

Rất lỗ mãng, cũng rất thô bạo, sự đụng mạnh đến mức trái tim, cũng nhói đau, Tiêu Sơ bất giác nhớ lại những cái ôm tràn ngập hào khí của các huynh đệ trong quân doanh khi thắng trận trở về.

“Huynh gầy quá đấy, sau này bớt uống thuốc bổ lại đi, ăn thật nhiều thịt vào.”

“…Ờ…”

Bạch Hạ dặn dò một câu, vẻ mặt nghiêm túc mà bình thản, Tiêu Sơ thì dở khóc dở cười, đỏ mặt trả lời.

Y ho khan một tiếng. Bạch Hạ cũng không biết phải nói gì nữa, nàng chỉ muốn chạy trốn cho thật nhanh. Đang chuẩn bị chạy đi thì cổ tay nàng bỗng dưng bị tóm lấy, rồi cả người nàng bị nhẹ nhàng kéo sang một bên.

Ngay lúc đó, có một con tuấn mã phi nước đại lao thẳng tới, ngón tay của người trên ngựa sượt ngang qua vạt y phục của Bạch Hạ. 

Chỉ nghe một tiếng “hê!” vang lên, hai chân người nọ móc ngược lại, duỗi người ra, tiếp tục vươn tay thêm một lần nữa, tuy nhiên cũng vẫn chỉ có thể chạm vào đuôi bím tóc đang bay lên của Bạch Hạ.

Tiêu Sơ liên tiếp hai lần kéo Bạch Hạ tránh thoát, hơn nữa mỗi lần chỉ suýt soát một khoảng rất nhỏ, xem như để cho đối phương thua cũng không quá thảm hại, giữ lại cho hắn chút thể diện. Chỉ đáng tiếc là hắn chẳng hề cảm kích chút nào.

“Cố ý giỡn mặt bổn đại gia ta phải không?!”

Chỉ trong chớp mắt tuấn mã đã chạy xa ra mấy trượng, tung hai vó lên trời, hí dài một tiếng rồi mới dừng lại, xoay đầu ngựa, vững vàng đi tới trước mặt Tiêu Sơ và Bạch Hạ.

Thân thủ của người ngồi trên ngựa hết sức phi phàm, dung mạo cũng khôi ngô tuấn tú.

Thoạt trông hắn khoảng hơn hai mươi tuổi, mày kiếm xếch cao, mắt phượng hẹp dài, sống mũi thẳng tắp, đôi môi kiên nghị, đặc biệt là nước da màu đồng, cặp mắt màu nâu, cùng mái tóc tung bay ánh lên sắc nâu, càng khiến hắn trở nên nổi bật.

Tuy nhiên, lời nói, cử chỉ của hắn lại toát ra sự tùy tiện và ngang ngược khó mà che giấu, rất có phong thái của công tử quyền quý.


“Bạch Tiểu Hà*, cuối cùng thì ta cũng bắt được nàng rồi!”

* Tiểu Hà: Con tôm nhỏ.

“Ta đã nói với ngươi mấy trăm lần rồi, ta là Bạch Hạ, không phải Bạch Tiểu Hà! Đầu của ngươi bị cửa kẹp hay là bị lừa đá hả?!” Ban đầu Bạch Hạ vẫn còn hoảng sợ chưa hoàn hồn nổi, lúc sau thấy rõ người tới là ai thì bèn nổi trận lôi đình: “Ngươi lại còn dám giục ngựa đụng chết ta!”.

Người nọ ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng. “Tiểu Hà ngoan như thế, sao mà ta nỡ làm vậy được? Thiếu gia chỉ muốn cùng cưỡi ngựa ngắm cảnh thi với nàng thôi!”

“Ta khinh! Không phải ngươi đã đi rồi sao? Sao lại còn xuất hiện nữa? Chẳng lẽ ngay cả Tây Thiên cũng không chịu thu nạp ngươi à? Đúng là oan hồn không tan mà!”

“Đương nhiên là bởi vì Hồ Tam nói với ta rằng ở đây có một vị cô nương tuyệt sắc, nên ta mới cất công quay lại để chiêm ngưỡng dung nhan của nàng ta. Chẳng qua cũng may nhờ thế ta mới tìm thấy nàng, bằng không chẳng phải ta đã để cho con tôm nhỏ là nàng lọt lưới mất rồi sao?”

Xem ra người này chính là Tiểu vương gia Bắc Tề, Đôn Phương Lai, nhưng sao tính cách hắn lại như vậy nhỉ?

Đại hán ngang ngược hôm qua gặp phải tại phiên chợ có lẽ là Hồ Tam mà hắn nói, mà cái gọi là công vụ quan trọng chính là đi báo cho chủ tử quay trở lại để chiếm đoạt mỹ nhân sao?

Chân mày Tiêu Sơ bất giác chau lại.

Bạch Hạ vẫn còn nổi xung: “Ngươi đuổi theo ta gần một năm rồi, rốt cuộc đã chán chưa hả?”.

Người nọ nhấc một chân lên, cong gối tùy ý gác lên trên lưng ngựa, lắc đầu dứt khoát nói ra hai từ. “Chưa chán!”.

“Ngươi đã có nhiều thê thiếp vậy rồi mà còn...”

“Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, là cơ thiếp*, không phải thê thiếp.”

* Cơ thiếp: Thiếp

“... Có gì khác nhau đâu? Dù gì thì cũng đều là nữ nhân của ngươi cả, hơn nữa không phải là ngươi có vị hôn thê rồi à?”

“Thế thì sao? Đâu có ảnh hưởng gì đến việc ta thích nàng!”

“Nữ nhân mà ngươi thích không đến một ngàn thì cũng tám trăm, tại sao ngươi cứ bám dính lấy ta không chịu buông?”

Người nọ lại cười lớn, trông cực kỳ ngả ngớn, ngạo mạn: “Bởi vì ta vẫn chưa có được nàng chứ gì nữa!”.

“... Đồ điên!”

Lúc này, chân mày Tiêu Sơ đã nhíu chặt. Mà vị tiểu vương gia kia cuối cùng cũng sực nhớ lại kẻ khiến mình mất mặt lúc nãy, sắc mặt sa sầm, hắn dùng roi ngựa chỉ về phía y: “Bạch Tiểu Hà, hắn là ai?”.

“Liên quan gì đến ngươi?”

“Ta vừa mới nhìn thấy hai người ôm nhau!”

Bạch Hạ đỏ mặt, nhưng thái độ vẫn cứng rắn như trước: “Vẫn câu nói đó thôi, liên quan gì đến ngươi?!”.

Nam tử híp đôi mắt phượng hẹp dài, thoáng lộ ra sự hung tàn: “Chớ nói với ta là hai người có tư tình!”.

Bạch Hạ bị hắn dồn ép quá nên dứt khoát nói: “Phải thì thế nào? Ngươi quản được sao?”.

Nam tử từ trên cao liếc mắt nhìn xuống Tiêu Sơ đang ngồi yên lặng trên xe lăn, khinh thường nói: “Cho dù nàng có muốn tìm một người tới để đối phó với ta, ta xin nàng hãy tìm người nào tay chân đầy đủ có được không? Đem một tên tàn phế đến đây là nàng đã xem thường ta quá rồi đó!”.

Bạch Hạ nghe thấy hắn xuất ngôn nhục mạ Tiêu Sơ, liền nổi trận lôi đình, đang định nổi xung lên thì lại nghe thấy một giọng nói dịu dàng cất lên: “Hạ Hạ...”.

Nàng sững người, xoay lại nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.

Tiêu Sơ hơi ngẩng đều, trên khuôn mặt mang theo nụ cưòi ấm áp, y đưa tay phải về phía nàng, lòng bàn tay mở ra, ngón tay thon dài, các khớp xương lồi ra, đường vân tay rõ ràng: “Hạ Hạ, theo ta về nhà thôi!”

Khi đó, mặt trời vừa ló dạng nhuộm đỏ đường chân trười, những áng mây ngũ sắc trên bầu trời phản chiếu vào đôi mắt đen láy của y, trong khoảng khắc này, nó tỏa ra hào quang lấp lánh rực rỡ tuyệt trần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui