Cặp Đôi Hoàn Cảnh

Type: Xe

Tục ngữ nói rằng: “Ở trong núi một ngày, trên đời đã ngàn năm”, Bạch Hạ và Tiêu Sơ đã sống cách biệt với thế gian hơn hai tháng, tuy trên nhân thế chỉ thay đổi từ xuân sang hè, không lẽ xảy ra chuyện biển xanh thành nương dâu hay trời đất đảo lộn, thế nhưng ít nhiều gì cũng có chút ít thay đỏi.

Chẳng hạn như Hồ Tam đã bị triệu gấp về Bắc Tề, quản gia của Lâm phủ đổi thành Tư Đồ Diên.

Nhưng nàng ta đã giấu đi danh tính thật của mình, tự xưng với người ngoài là A Diên, dân chúng xung quanh thường gọi nàng ta một tiếng “A Diên cô nương”.

A Diên cô nương vẫn mậc một bộ áo váy tay hẹp bó eo màu đỏ rực, vẫn một kiểu tóc gon gàng mộc mạc, chỉ đeo chiếc xuyến có đính một quả chuông nhỏ, vẫn một dáng vẻ lạnh lùng xa cách, song nét sắc sảo trên khuôn mặt đã giảm bớt đi vài phần. Hơn nữa, hạ nhân trong phủ ít, công việc lại chẳng có gì, nàng ta bèn thường ở một mình, có khi cả ngày chẳng nói lấy một câu.

Cũng bởi vì sự yên lặng này lại vô tình khiến cho nàng ta trở nên ôn hòa hơn, không còn khó tiếp cận giống như thanh kiếm sắc lúc nào cũng muốn rút ra khỏi bao để làm bị thương người khác.

Sau khi Bạch Hạ bám trên bờ tường nhà mình quan sát động tĩnh hết hai ngày, nàng bắt đầu nghênh ngang ra vào Lâm phủ để chăm sóc thảo dược như thường lệ. Ngoài việc đứng từ xa nhìn nàng bận rộn chạy tới chạy lui trong mấy bụi thảo dược rồi thỉnh thoảng thoáng lộ ra nụ cười có hàm ý sâu xa thì Tư Đồ Diên căn bản coi như không thấy nàng. Cứ như vậy hai người vẫn duy trì sự cân bằng lạ lùng mà tế nhị này, nước sông không phạm nước giếng, chung sống hòa bình.

Mà đối với việc Tư Đồ Diên thình linh trở thành quản gia Lâm phủ, Tiêu Sơ chẳng kinh ngạc chút nào, hơn nữa còn tỏ ra như y đã dự liệu được từ trước. Biện pháp đối phó của y cũng giống như Tư Đồ Diên với Bạch Hạ, hoàn toàn ngó lơ. Điều trùng hợp là hình như Tư Đồ Dên đối với y cũng vậy...

Thế là trong lúc hai bên đều không đếm xỉa gì đến nhau, Tiêu phủ và Lâm phủ lại có xu hướng thực hiện phương châm chiến lược xây dựng tình hữu nghĩ láng giềng tới cùng.

Tuy Tiêu Sơ đã từ chối phần lớn công việc, nhưng vẫn còn chức vị quân hầu, các doanh trại tại những biên thành lân cận nếu có việc cấp bách cần giải quyết cũng phải nhận được một cái gật đầu của y, hơn nữa còn đủ các công việc làm ăn trong tộc. Sau khi về thành y liền bận tối tăm mặt mũi hết mấy ngày trời.

Chỉ có điều, trước đây mỗi khi bận bịu y liền sớm đi tối về, chẳng thấy được bóng dáng đâu, nhưng Tiêu Sơ hiện giờ dù có thế nào đi chăn nữa vẫn sẽ dành gần nửa ngày để ở nhà cùng với Bạch Hạ, cũng chẳng làm việc gì đặc biệt, chỉ tưới hoa, chơi chim, đọc sách hoặc vẽ tranh, thậm chí là chỉ ngồi yên lặng bên cạnh nhau mà thôi.

Khi thấy sự yên bình giữa hai người họ, Tứ Muội không có Hồ Tam cùng Chiến Phong phải rời xa sói xám lại như có chút kích động.

Hai tên đều lạc lõng giống nhau, đều cô đơn giống nhau thế nên bắt đầu nảy sinh cảm giác thương tiếc, đồng cảm của những người đồng cảnh ngộ, cả ngày quấn lấy nhau mượn rượu giải sầu, khiến cho mỹ tửu được tích trữ trong phủ bị tiêu phí gần hết.

Mỗi lần rượu vào dạ sầu là lại ngồi dàn hàng trên chỗ cao nhất của nóc nhà, hướng về phía ánh trăng mà cất giọng tru tréo liên hồi, ồn ào đến mức mấy hộ xung quanh cả ngày cứ nơm nớp lo sợ không yên nhưng lại chỉ có thể nuốt cơn giạn vào trong lòng...

Hôm nay, vừa mới sáng Tiêu Sơ đã đi ra ngoài, mãi đến khi trời tối om vẫn chưa thấy trở về, Tứ Muội cùng Chiến Phong lại uống say bí tỉ bắt đầu kêu khóc om sòm, Bạch Hạ dù gì cũng không ngủ được bền trèo lên nóc nhà hóng gió.

Gió mát thổi hiu hiu, đom đóm lập lòe, ánh trăng sao vằng vặc soi sáng mặt đất.

Cho nên, nhờ vậy mà Bạch Hạ có thể dễ dàng thấy được có hai người đang men theo con đường nhỏ đi lại gần, một trước một sau, cách nhau khoảng nửa bóng người, bước chân không nhanh không chậm. Nàng không thấy rõ được vẻ mặt song lại có thể nhìn thấy được dung mạo mỗi người.

Người đi trước là Tiêu Sơ, người phía sau là Tư Đồ Diên.

Bạch Hạ còn đang đắn đo xem không biết có nên hết to lên chào hỏi để tìm lại chút cảm giác tồn tại hay không thì hai người kia đã rẽ vào hướng cổng bên cửa Lâm phủ, thế là Bạch Hạ lại bắt đầu suy nghĩ đắn đo xem mình có nên để lội ra đã nhìn thấy cảnh này hay không.

Thời gian suy nghĩ khá ngắn, dường như chỉ trong một nhịp thở mà thôi. Kết quả của quá trình đắn đo rất đơn giản: Nên.

Đã nhìn thấy rồi thì không cần thiết phải giả vờ hồ đồ, để rồi sau đó nảy sinh nghi ngờ này nọ rồi biến thành vướng mắt trong lòng, phải nghĩ hết mọi cách, giở đủ loại mánh khóe để đi thăm dò, nếu không cẩn thận biến chuyện nhỏ thành chuyện to, gây ra hiểu lầm thì đó mới là tự tạo nghiệt không thể sóng.

Tứ Muội đang say mắt lèm nhèm, Bạch Hạ thình lình đứng bật dậy khiến hắn giật mình nhào qua ôm lấy Chiến Phong đang ngủ say như chết cùng nhau lăn xuống mái hiên. Tiếp đó nàng thi triển khinh công lướt qua tầng tầng mái nhà, bay thẳng qua tường, tiến vào đại viện Lâm phủ, vừa vặn đáp xuống ngay bên cạnh Tiêu Sơ và Tư Đồ Diên.

Bạch Hạ hướng về phía Tiêu Sơ và Tư Đồ Diên cười hì hì. Hai người tuy hơi bất ngờ nhưng cũng chẳng tỏ ra kinh ngạc: “Bây giờ đang đúng vào lúc trăng mở gió lớn, thời cơ thích hợp để giết người, vậy mà lại có thể vô tình gặp được hai vị ở cùng đất phong thủy bảo địa quá sức nổi bật thế này, quả thật là thiên ý trêu ngươi mà, không phục không được!”

Tiêu Sơ giật giật khóe miệng, không nói/

Tư Đồ Diên chau mày, không thèm đếm xỉa...


“Hạ Hạ, sao muội vẫn chưa đi nghỉ?”

“Nửa đêm quạnh quẽ, cô đơn gối chiếc sao yên giấc được?”

“...Có gì mình từ từ nói...”

“Ý của muội là bởi vì không có huynh nằm bên cạnh cho nên muội bị lửa nóng hừng hực trong người do thời tiết hanh khô thiêu đốt cho không ngủ được.”

Cuối cùng Tư Đồ Diên cũng không thể nhịn nổi cười nữa. Lạnh lùng liếc Bạch Hạ một cái: “Ta thật không biết là nữ tú Lương Quốc lại tùy tiện phóng đãng như vậy đấy!”

Bạch Hạ tỏ ra rất đỗi ngạc nhiên, rất đỗi vô tội, đồng thời cũng rất đỗi nhã nhặn chớp chớp mắt: “Ta cùng nam nhân nhà mình nói chuyện như vậy chẳng lẽ có gì sai à? Thực rả, so với người nửa đêm canh ba còn một mình đi lại mờ ám với nam nhân nhà người khác thì ta thật hổ thẹn chẳng dám nhận bốn chữ “tùy tiện phóng đãng” này đâu!”

Tiêu Sơ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nghiêng về phía trước nửa bước, đứng chặn trước mặt Tư Đồ Diên đang nhìn chằm chằm Bạch Hạ, chuẩn bị nổi trận lôi đình: “Hạ Hạ, ta và Tư Đồ đại nhân...”

Tư Đồ Diên hét lên: “Ở đây không có Tư Đồ đại nhân nào hết!”.

Tiêu Sơ ngừng một chút, nhưng giọng điệu vãn bình thản như thường: “Trên đường trở về vô tình gặp phỉa một trận sạt lở núi, khiến cho một lượng gỗ thô rất lớn chất trên sườn núi lăn xuống, phía dưới là hơn trăm công tượng (*) vẫn chưa kịp sơ tán, chúng ta liền hợp lực nghĩ cách ngăn cản không cho thảm kịch xảy ra, sau đó còn phải giải quyết một chút chuyện còn lại cho nên mới về trễ thế này. Còn sở dĩ ta qua đây là vì nàng ta nói có đồ gì đó muốn đưa cho ta.” Tuy không nhắc đến Tư Đồ đại nhân, nhưng y cũng không nói “Tư Đồ cô nương”

(Công tượng: thợ)

“Ồ, thì ra là như vậy à”, Bạch Hạ tỏ ra thấu hiểu, tiến lên trước kép lấy tay y: “Thế thì chúng ta mau lấy đồ rồi về nhà thôi kẻo làm lỡ giờ nghỉ ngơi của người ta”.

Tuy Tiêu Sơ không rút tay về thế nhưng y lại hơi chau mày như thể đang phải chịu đau, Bạch Hạ lập tức phát hiện ra có chỗ không ổn, vội vàng cúi đầu xem thử, liền thấy trên cổ tay phải của y quấn một lớp vải trắng thật dày, nhưng gần như đã bị màu đỏ tươi thấm ra bên ngoài.

“Sao lại như vậy?”

“bất cẩn bị thương chút thôi, không có vấn đề gì đâu.”

“Có vấn đề gì hay không phải để muội nói mới được!” vẻ mặt Bạch Hạ hiếm khi lại nghiêm túc như vậy, trên gương mặt còn lộ rõ ra sự lo lắng: “Vết thương có sâu không? Bị thứ gì làm bị thương? Ai xử lý vết thương cho huynh? Xử lý như thế nào? Trông thế này chắc cũng không phải nhẹ đâu, cũng không biết có làm tổn thương đến gân cốt không nữa...”

Tiêu Sơ vẫn còn chưa kịp trả lời một tràng câu hỏi của Bạch Hạ thì Tư Đồ Diên đứng cạnh đã khinh thường hừ lên: “Chẳng qua chỉ là chút thương tích ngoài da, vậy mà cũng đáng để cô tỏ ra hốt hoảng ngạc nhiên vậy sao? Tốt xấu gì cũng là một đại phu, sao có thể như người chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ vậy chứ?”

“Đứng trên cương vị một đại phu, quả thực ta không nên hoảng hốt như vậy”, Bạch Hạ không hề tỏ ra yếu thế, nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Diên, giọng nói chậm rãi mà rõ ràng: “Thế nhưng đối diện với vết thương của người mình quan tâm, người mình yêu thương, mấy ai có thể dửng dưng thờ ơ kia chứ?”

“Đó chẳng qua chỉ là cách nghĩ của những nữ nhân hèn nhát như ngươi thôi!” Đối măt với lời chất vấn không chút nhân nhượng của Bạch Hạ, ánh mắt Tư Đồ Diên bỗng lạnh đi, tựa như không thể kiềm chế thêm đượng nữa, giọng nói sang sảng, hòa lẫn với sự chán ghét và khinh thường: “Nam nhi ở trên đời này vốn không được sợ hãi bất kỳ trở ngại cùng đau đớn nào, bị thương một chút đã chuyện bé xé ra to, thôi thì về nhà làm đứa bé bú sữa mẹ đi! Chính bởi vì có nữ nhân như ngươi tồn tại mới làm tiêu hao nhuệ khí của y, khiến cho một con hùng ưng vốn phải rong ruổi khắp thiên hạ lại biến thành chim sẻ làm tổ dưới mái hiên nhà!”

Tiêu Sơ nghe xong chau mày, bật cười một tiếng rất nhỏ, trong tiếng cười có ẩn chứa sự thản nhiên khi những lời nói này không nằm ngoài dự liệu của y, có sự bất đắc sĩ vì y đã sớm biết trước từ lâu, lại còn có cả sự khinh thường khi đối phương chẳng đáng để mình phải lên tiếng giải thích.

Ban đầu Bạch Hạ kinh ngạc đến mức không thể tin nổi, sau khi bình tĩnh lại nàng mới hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Cho nên cô mới không có chút băn khoăn do dự mà đối xử với huynh ấy như vậy sao? Hại huynh ấy, làm huynh ấy bị thương, khiến cho huynh ấy trúng kỳ độc, bị nó giày vò bao nhiêu năm sau?”

“Phải” Tư Đồ Diên bình thản nhìn Tiêu Sơ, trả lời không chút do dự: “Khi đó bởi vì đại cục, ta buộc phải làm như thế. Hai quân giao chiến vốn chính là lừa gạt lẫn nhau, vậy nên ta không hối hận. Về sau bại dưới tay y, ta cũng thua tâm phục khẩu phục. Như vậy cũng có thể chứng tỏ rằng, nam nhân do ta chọn tuyệt đối phải là kẻ mạnh nhất trong những kẻ mạnh, khiến cho người ta khâm phục!”

“Lẽ nào trước giờ cô chưa từng nghĩ ràng có thể, huynh ấy không thể chống chọi được, thậm chí sẽ chết hay sao?”

“Người có thể khiến cho Tư Đồ Diên ta đây yêu há lại là kẻ yếu đuối không chịu nổi chút sóng gió vớ vẩn mà tùy tiện từ bỏ chứ?”

“Vậy thì, cô không sợ huynh ấy hận cô đến tận xương tủy sao?”

“Không yêu thì sao có hận? Y càng hận ta thì càng chứng tỏ rằng y yêu ta sâu nặng.” Ánh mắt Tư Đồ Diên từ đầu đến cuối không hề rời khỏi đôi mắt Tiêu Sơ, nói tơi sđây, trong lời nói lanhjbawng của nàng ta bỗng tản ra mấy phần tình ý dịu dàng: “Sự đau đớn này là do ta mang đến cho y, y sẽ vì vậy mà từng giờ từng khắc đều nhớ đến ta, sẽ nhớ kỹ ta. Ta tin rằng, dù chỉ dựa vào sự căm hận này, y nhất định sẽ cố gắng sống tiếp, chờ đợi ta đến tìm y. Sẽ có một ngày ta sẽ biến tất cả sự căm hận của y đối với ta thành tình yêu. Chúng ta sẽ cùng làm một đôi hùng ưng vỗ cánh bay cao, đời này kiếp này, không bao giờ rời xa nhau!”


Tiêu Sơ không hề trốn tránh ánh mắt của nàng ta, tuy đôi mắt y hơi xao động nhưng vẻ mặt y vẫn không thay đổi, luôn mang theo sự giễu cợt, châm biếm.

Bạch Hạ sững sờ một lát rồi vừa cười vừa thở dài lại vừa lắc đầu: “Lý luận hùng ưng cùng suy nghĩ kẻ mạnh của cô, ta thật sự không thể hiểu được. Ta chỉ biết rằng, khi ta yêu một người thì sẽ không bao giò nhẫn tâm nhìn thấy huynh ấy phải chịu bất kỳ thương tổn gì, huống hồ là tự tay mình gây ra. Tình yêu như vậy quả thật quá mức đáng sợ, quá mức méo mó. Ta yêu huynh ấy ra bên ngoài hô mưa gọi gió hay là ở nhà ăn không ngồi rồi. Ta yêu huynh ấy không phải bởi vì huynh ấy là kẻ mạnh gì cả, càng không bao giờ ép buộc huynh ấy phải trở nên mạnh mẽ, chỉ bởi vì chúng ta ở bên nhau rất hạnh phúc, rất vui vẻ, chỉ bởi vì huynh ấy là chính mình.”

Cẩn thận kéo tay áo Tiêu Sơ xuống, che đi vết thương, sau đó nàng nắm lấy bàn tay y, lực đạo vừa phải: “Ngoài ra, ta muốn nhắc nhở cô một câu, những thương tổn đã từng gây ra nhất định sẽ mãi mãi để lại vết nứt, dù có cố gắng bù đắp đến đâu đi chăng nữa cũng đều không thể xóa nhoà được đâu. Cho nên, nỗi hận thù thật sự không bao giờ biến thành tình yêu. Có điều cô yên tâm đi, Tranh Ngôn không hề hận cô chút nào cả, hoặc có thể nói, huynh ấy sớm đã không còn hận cô nữa rồi. Nói cách khác, động lực để huynh ấy cầm cự sống tiếp, từ trước tới giờ chưa từng là nỗi hận.”

Tron nụ cười vãn luôn hiện hữu trên khuôn mặt nàng lại tăng thêm sự đông tình cùng thương hại đủ để đánh tan tất cả sự tự tôn của Tư Đồ Diên: “A Diên cô nương, ta nghĩ, chắc là cô đã dùng sai cách để yêu một người rồi, và, cũng đã quá đề cao bản thân mình.”

Vẻ mặt Tư Đồ Diên vẫn lạnh lùng, song mái tóc dài cùng tà áo nàng ta đã bắt đầu tung bay dù xung quanh không hề có gió, cả người tỏa ra sát khí dày đặc.

Bạch Hạ lại như thể hoàn toàn không phát giác ra cứ một mực chu đáo phủi đi chút bụi bám trên vai áo Tiêu Sơ: “Tranh Ngôn, chúng ta về nhà thôi, còn đồ vật kia thì lúc khác qua lấy cũng không muộn.”

“Được”, Tiêu Sơ nhìn nàng, khóe miệng nhoẻn lên thành nụ cười ấm áp.

Lúc sau y mới xoay về phía Tư Đồ Diên ôm quyền, lạnh nhạt nói: “Quy củ của Tiêu gia, đã là mệnh lệnh của thê tử thì phải nghe theo. Xin lượng thứ.”

Trong mảnh vườn trống trải yên tĩnh, một bóng hình đỏ rực vẫn cứ đứng lặng một mình, mái tóc dài vạt váy áo tung bay phần phật, mãi lâu sau mới ngừng lại.

Ánh trăng kéo dài cái bóng của nàng ta trên mặt đất, làn gió đêm thổi bay tiếng cười lạnh thê lương tràn ngập sự không cam tâm, ác liệt: “Thê tử? Nếu cô ta là thê tử, vậy thì ta là cái gì...”

Ngày hôm sau, Bạch Hạ vẫn cứ vất vưởng trong vườn thảo dược bên Lâm phủ như thể một người chẳng có việc gì để làm, bởi vì trước giờ nàng không hề cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn thoải mái mà thể hiện ra bản tính lười nhác của mình, cho nên những lúc làm việc nàng vẫn luôn tuôn theo “nguyên tắc quân tử”, có thể đọng khẩu tuyệt đối không động thủ.

Chạng vạng, Bạch Hạ như thường lệ bê một chiếc ghế trúc tay cầm một ấm trà nhỏ, làm bộ như một lão địa chủ, chỉ huy hạ nhân tưới nước làm cỏ, còn mình thì ngồi hóng mát, trải qua một ngày rất là thoải mái. Tuy nhiên người ta vẫn thường nói “sống ở đời mười người thì đã có tám, chín người sống không như ý mình”, đang lúc nàng chống lên tay vịn định đứng lên vươn vai một cái thì bị một cái dằm nhỏ xíu ở trên đó đâm vào lòng bàn tay làm rách da.

Còn may trên người này bao giờ cũng mang theo thuốc bôi ngoài da cùng chút thuốc uống, vết thương khá nhỏ mà cũng rất nông, cho nên máu cũng mau chóng cầm lại.

Đang định rút cây dằm xui xẻo đó ra thì nàng bỗng cảm thấy xung quanh mình nổi lên luồng khí lạnh buốt, vừa xoay người lại, nàng liền tức khắc khiếp sợ đến mức lông tơ trên người dựng đứng hết cả, suýt chút nữa thì nàng hét toáng lên.

Tư Đồ Diên mấy ngày nay luôn chỉ đứng đằng xa quan sát nàng, không tiến lại gần vườn thảo dược nửa bước, vậy mà lúc này tự dưng lại lặng lẽ xuất hiện ngay đằng sau lưng Bạch Hạ.

Cố bình tĩnh lại, Bạch Hạ rùng mình vỗ vỗ ngực: “Cho dù là ban ngày ban mặt thì người hù người vẫn còn có thể hại chết người đó!”

Tư Đồ Diên không hề lên tiếng, chỉ tỉ mỉ nhìn chằm chằm lòng bàn tay bị máu nhiễm đỏ hơn nửa, vẻ mặt dường như cảm thấy hơi khó hiểu.

Bạch Hạ không để tâm lắc lắc bàn tay đó: “Bất cẩn để xước một miếng to, không biết ngày gì mà xui vậy nữa!”

Tư Đồ Diên vẫn không đáp lời, đường nhìn chuyển sang gương mặt Bạch Hạ, ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng tất cả, lại như muốn nhìn xuyên qua tất cả.

Bạch Hạ bị nàng ta nhìn chằm chằm mà rợn hết tóc gáy, đang ngày hè nóng nực mà nàng run bắn người, đang muốn mở miệng lần nữa, Tư Đồ Diên lại như đã xác nhận được điều gì đó mà nhìn nàng gật đầu một cái rất chậm, sau đó, bỏ đi luôn. Giống hệt như lúc nàng ta đến, lạng lẽ không chút tiếng động, không hề báo trước.

Để lại một mình Bạch Hạ đứng tại chỗ như trời trồng, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn nổi: “Ý gì đây? Ăn no rửng mỡ nên giả làm nữ quỷ chơi à? Nhẫn nhìn lâu như vậy mà chỉ nghĩ ra chiêu này thôi sao? Hay tối qua bị kích thích quá đô nên điên luôn rồi?...”

Bề ngoài gió yên biển lặng, trong lòng sóng cuộn biển gào. Bề ngoài tỏ ra không đếm xỉa gì tới nhau nhưng thực chất lại ngấm ngầm phân tranh.

Lần này Tư Đồ Diên đột nhiên xuất hiện ắt hẳn có mưu đồ gì đó, đây là điều hiển nhiên, không cần phải bàn cãi thêm nữa. Thế nhưng điểm khác nhau chính là, Tiêu Sơ cho rằng những gì cô ta đang mưu tính có liên quan đến quốc gia đại sự, mà Bạch Hạ lại cảm thấy rất có khả năng chỉ vì tư tình thôi.

Bởi vậy Tiêu Sơ phái người đi thu thập tin tức, phân tích tình hình, còn Bạch Hạ thì cứ rảnh rỗi là liền lượn qua trước mặt Tư Đồ Diên.


Đối với hnahf vi tỏ rõ là đi trêu ngươi đối phương thế này, lúc đầu đương nhiên Tiêu Sơ phản đối kịch liệt.

Song Bạch Hạ vô cùng kiên quyết, còn cười mà nói rằng: “Tư Đồ đại nhân người ta là thân phận gì, tâm cao khí ngạo tới mức nào chứ, tuyệt đối không thèm động thử với một lão bách tính nhỏ nhoi không đáng nhắc tới như muội đâu. Dù thế nào đi nữa, kể cả khi cô ta không nhịn nổi nữa, muốn một chưởng đánh chết muội thì nhất định cũng sẽ làm một cách quang minh chính đại chứ chẳng thèm lén lút sau lưng đâu. Mà đây là địa bàn của huynh, chỉ cần không giở trò mờ ám, huynh còn sợ cô ta sao?”

Thế là Tiêu Sơ không còn cách nào khác, đành phải bố trí thật nhiều thị vệ cả công khai lẫn ngầm bảo vệ chặt chẽ xung quanh nàng, chỉ đáng tiếc, cho dù có bảo vệ nghiêm ngặt cỡ nào cũng không địch nổi một cái gai trúc nhỏ bé...”

Bạch Hạ vừa rửa sạch vết máu dính trên tay, vừa không kìm được thất vọng thở dài.

Thật ra vừa nãy nàng rất hy vọng Tư Đồ Diên tới ngả bài với mình, có thể dùng tình cảm để khiến nàng cảm động, dùn lý lẽ để thuyết phục nàng, dùng của cải để dụ dỗ nàng, hoặc là uy hiếp dọa nạt, sử dụng chiêu “rượu mời không uống thì bắt uống rượu phạt”, nói tóm lại là không từ bất kỳ thủ đoạn nào để ép nàng phải rời xa Tiêu Sơ.

Như vậy nàng cũng đã sớm nghĩ ra kế sách để ứng phó: Khiếm tốn lắng nghe, chết cũng không chấp nhận.

Thậm chí dù Tư Đồ Diên có tỏ ra mình có thể cứu mạng Tiêu Sơ thì nàng cũng phải tỏ ra “không thấy thỏ không thả chim ưng” (*), không thấy được kết quả quyết không bỏ đi.

(không thấy thỏ không bỏ chim ứng: Ví von khi làm việc gì đó nhất định phải thận trọng, nắm vững thời cơ, xác định rõ mục tiêu.)

Dù sao nàng chỉ là nữ tú, đâu có phải quân tử, cũng không có thân phận địa vị gì để mà cần phải băn khoăn kiêng dè, không cần thiết phải tuân theo “một lời hứa đáng giá nghìn vàng” gì cả. Dù sao thì rước tiên cứ để cho nàng ta giải độc cho Tiêu Sơ trướcsau đó nàng lại giở trò không thừa nhận là được mà, nàng sẽ cùng với Tiêu Sơ tình chàng ý thiếp, gắn bó như hình với bóng, khiến Tư Đồ Diên tức chết luôn!

Nếu thật sự có thể như vậy, nếu Tiêu Sơ thật sự có thể sống sót, cùng nàng sống tiếp quãng đời còn lạ, thì thật tốt biết bao nhiêu...

Nửa tuần hương sau, Tiêu Sơ gặp được Tư Đồ Diên ở ngay trước cửa Tiêu phủ.

“Cô đến tìm ta à?”

“Chẳng phải huynh cũng đang định đi tìm ta à?” Tư Đồ Diên chau mày: “Không định mời ta vào trong nhà chút sao?”

Tiêu Sơ trầm ngâm trong chốc lát rồi chỉ một con đường nhỏ bên ngoài: “Ở đó yên tĩnh, chúng ta vừa đi vừa nói”. Nói xong, y tự minh bước đi trước.

Tư Đồ Diên cười gượng, nhưng cũng không phản đối, nối gót theo sau y.

“Chắc hẳn huynh đã biết rồi, tin tức của huynh cũng rất nhanh, so với ta cũng chỉ chậm hơn chưa đầy một ngày mà thôi.”

“Không, tin tình báo của cả hai bên chắc là đến cùng một lúc, chỉ có điều ta còn cần chút thời gian để sắp xếp và kết luận thôi.”

Tư Đồ Diên ngừng bước, giọng điệu hòa hoãn hơn nhiều: “Chúng ta có nhất thiết cứ phải đối chọi gay gắt như vậy không?”

“Xin lỗi, không phải ta cố ý.”

“Ý của huynh là, huynh đã quen coi ta là kẻ địch rồi?”

Tiêu Sơ dừng chân: “Hiện nay Đại Sở cùng Nhung Địch đã trở thành hai nước bang giao, giữa ta và cô đương nhiên cũng không phải là quan hệ đối địch nữa”.

Tư Đồ Diên trầm giọng: “Cho dù hai nước lại tiếp tục giao chiến, ta và huynh cũng không phải kẻ địch, vĩnh viễn cũng không phải.”

Tiêu Sơ yên lặng một lát rồi mới xoay người lại nhìn nàng ta lạnh nhạt nói: “Sử đoàn Nhung Địch mười ngày trước rời khỏi biên cảnh Đại Sở, ba ngày trước gặp phải sự tập kích của bộ tộc Hoắc Đồ ở thảo nguyên, tất cả bảy mươi ba người, không một ai sống sót. Bao gồm cả Chính sứ, Tư Đồ Diên. Đây là nội dung tin tình báo ta nhận được ngày hôm qua, vừa nãy lại nhận được một tin nữa, nói rằng Quân chủ của Nhung Địch bệnh tình nguy kịch, cận kề cái chết, mà vì thuốc cứu mạng đã mất mấy năm để trồng ra lại không cánh mà bay. Giữa hai chuyện này có liên quan gì không?”

“Huynh đã có đáp án rồi, cần gì phải hỏi nữa?”

“Tư Đồ Diên giả đã chết kia chắc hẳn chính là vị cô nương đã từng đóng giả làm cô lúc trước. Còn về linh đơn diệu dược mà quý quốc bị mất chắc hẳn là do tư dồ diên thật, cũng chính là cô lấy cắp.”

“Không sai.”

“Ta không hiểu, tại sao cô làm vậy?”

Tư Đồ Diên tiến lên trước một bước, đường nhìn khóa chặt vào đôi mắt Tiêu Sơ: “Bởi vì, ta muốn sống cùng huynh mãi mãi”.

“Ta không phải hỏi về cái này...” Tiêu Sơ lắc đầu: “Tại sao cô phải tự chặt đứt hoàn toàn đường li của mình. Chuyện này đồng nghĩa với việc cô từ bỏ tất cả quyền thế, địa vị, những thứ cô không dễ gì mới có được, cũng là thứ quan trọng nhất.”


“Huynh thật sự không hiểu?”

Tiêu Sơ suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Ta biết, một khi Quân chủ quý quốc băng hà, người được lợi nhiều nhất chính là phụ vương cô, đây chính là kết quả mà phụ tử hai người vất vả trù tính trong nhiều năm qua. Nhưng nếu chỉ vì muốn giết vua soán vị thì cứ tìm đại một người ăn trộm thuốc là được rồi, đâu cần cô phải tự ra tay? Làm như vậy chẳng khác nào tự chặt đi cánh tay của mình, mất nhiều hơn được. Chẳng lẽ là muốn cô mượn việc giả chết này để làm chuyện khác?”

Y ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Nếu cái chết của cô có liên quan đến bộ tộc Hoắc Đồ, vừa đúng có thể dựa vào chuyện này tưn hỏa mù chuyện thảo nguyên cùng Nhung Địch bất hòa, nhờ đó có thể dễ dàng âm thâm liên thủ trợ giúp Cửu hoàng tử Bắc Tề đoạt vị hơn. Nhưng vậy thì, rốt cuộc cô muốn thứ gì ở Đại Sở ta?”

Vẻ mặt Tư Đồ Diên thay đổi đến mấy lần theo lời nói của y, dần dần hiện ra thần sắc tuyệt vọng: “Huynh, lại có thể nghĩ về ta vậy sao?”

Tiêu Sơ nhướng mày, khiêm tốn thỉnh giáo: “Có điểm nào không đúng sao? Vậy xin tư đồ đại nhân chỉ rõ cho.”

“Tư Đồ Diên đã chết rồi. Trên đời này không còn người nào là tư đồ đại nhân nữa!” Giọng nói lạnh băng của Tư Đồ Diên đột nhiên không kiềm chế được run lên, hai tay nắm chặt lấy cổ tay phải Tiêu Sơ, giống như tóm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Đôi mắt giá lạnh của Tư Đồ Diên bị bao phủ bởi một màn hơi nước, để lộ ra sự yếu đuối dưới tầng tầng lớp lớp phòng vệ: “Chỉ còn lại A Diên thôi. Chính là A Diên đã từng bàn chuyện thiên hạ, cùng đính ước cả đời với huynh ở sơn thôn nhỏ khi xưa. Là A Diên đã vì huynh mà từ bỏ tất cả. Huynh hãy nhìn ta cho thật kỹ, vào khoảnh khắc này, từ nay về sau, ta, chẳng còn gì cả, ngoài huynh!”

Lớp vải trắng mới được thay trên cổ tay Tiêu Sơ nhanh chóng bị máu thám ra ngoài nhuộm đỏ nhưng y lại như chẳng hề phát hiện ra mà sững sờ lẩm bẩm: “Chuyện này, sao có thể...”

“Lẽ nào huynh không cảm thấy kỳ lạ, tại sao sau khi thua trận ta chẳng những không phải chịu phạt mà lại còn nhận được nhiều hoàng ân hơn nữa hay sao?” Tư Đồ Diên hít sâu một hơi mới miễn cưỡng kiềm chế được tâm trạng kích động: “Bởi vì ta hứa có thẻ luyện ra một loại linh dược cho Hoàng thượng, giúp người trị lành chứng bệnh cũ đã khiến người đau đớn tột cùng”.

Trong giọng điệu Tiêu Sơ chứa đựng một chút nghi hoặc, nhưng phần nhiều là cảm giác khó tin: “Loại thuốc mà cô đã luyện cho Hoàng thượng chính là thứ bị mất trộm kia sao? Lẽ nào nó có thể trị độc Dịch Hồn?”

“Phải nói là, bởi vì có thể giải được độc Dịch Hồn, cho nên ta mới lựa chọn trở thành Dược Đỉnh (*)”

(Dược đỉnh: Lò luyện thuốc)

“Dược Đỉnh?”

“Huynh không cần phải biết cụ thể chuyện này đâu, huynh chỉ cần hiểu rằng, từ khoảnh khắc ta hạ chất độc này lên người huynh, ta đã thề tuyệt đối không để huynh phải chết vì ta, trước giờ ta đều nói được làm được!”

Tiêu Sơ cúi đầu, trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng: “Độc trên nguoiwf ta, không cần cô giải”.

Nhẹ nhàng rút cổ tay về, buông thõng bên mình, máu chảy dọc theo mu bàn tay đang nắm chặt thành quyền của y, nhỏ xuống mặt đất, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều, ánh mắt nhìn Tư Đồ Diên lại vô cùng bình thản, giọng nói ôn hòa cuối cùng cũng tản ra vài phần nhẹ nhàng: “Cho dù giữa ta và cô từng có ân oán thì nó cũng đã sớm chấm dứt khi chiến sự giữa hai nước kết thúc rồi, bởi thế cô không cần làm bất cứ thứ gi cho ta. Quãng thời gian cảm mến lẫn nhau đó đã chứng kiến thời niên thiếu ngông cuồng của cả ta và cô. Muốn nhớ thì nhớ. Không muốn nhớ thì cứ quên đi! Hãy mang thuốc trở về Nhung Địch đi, tiếp tục làm quận chúa Tư Đồ Diên xinh đẹp ngạo mạn, làm tư đồ đại nhân an bang định quốc.”

“Hãy cho ta một lý do, cho ta một lý do tại sao huynh lại từ bỏ mạng sống của mình!”

“Không phải ta từ bỏ mạng sống...” Tiêu Sơ lại nắm chặt bàn tay thêm chút nữa: “Chỉ là, ta không muốn liên quan gì đến cô nữa”.

Tư Đồ Diên loạng choạng lùi ra sau một bước, sau đó mới bình ổn thân hình đang nghiêng ngả, lời nói thâm trầm: “Thật ra, huynh làm vậy đều vì cô ta phải không?”

“Phải! Ta không muốn để muội ấy phải buồn, chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Ta vứt bỏ lòng tự tôn, hạ mình nằm rạp xuống dướt đất bẩn, khổ sở van nài huynh, tỏ ra yếu thế với huynh, vậy mà huynh mặc sức chà đạp, ta chỉ đổi lại được sự nhục nhã ê chề!” hơi nước nóng trong đôi mắt Tư Đồ Diên đã nhanh chóng bị lửa giận làm khô cạn, nàng ta nhìn vũng máu đỏ thẫm trên mặt đất, đột nhiên phá lên cười to hai tiếng thật thê lương: “Có điều chúng ta rất giống nhau, đều đáng thương, thảm hại, nực cười và đáng buồn như vậy! Huynh hết lòng hết dạ với cô ta mà cô ta cũng chỉ xem như chiếc giày rách mà thôi. Bằng không, sao lại chỉ lo cứu lấy mạng mình mà mở to mắt nhìn huynh chết?”

Chân mày Tiêu Sơ đột nhiên nhíu chặt: “Hãy nói rõ ràng cho ta!”

“Nghe đồn ở Nam Hải có đảo Lang Nha, trên đó có mọc một loại thảo dược gọi là Tử Giáng Thảo, sáu mươi năm mới nở hoa một lần, có thể chữa bách bệnh, giải bách độc.” Tư Đồ Diên đã hồi phục dáng vẻ lạnh lùng, giọng nói cứng nhắc: “Ngay vào tháng trước, lời đồn đã trở thành sự thật. Có vài người đã đem Tử Giáng Thảo từ đảo Lang Nha về, còn đang bế quan để chế thuốc. Mấy người đó đến từ Bạch gia Mai Lĩnh tiếng tăm lừng lẫy. Thuốc chế ra dùng để chữa căn bệnh nan y của muội muội họ. Ta đã nói đến vậy, người thông minh như Tiêu hầu gia đây, chắc hẳn không cần ta phải giải thích thêm gì nữa chứ?”

Vẻ mặt Tiêu Sơ không hề dao động gì nhiều, chỉ có giọng nói của y đã trầm đặc hơn hẳn: “Sao cô biết được? Muội ấy... đã mắc phải căn bệnh nan y gì?”

“Ta tự có cách của ta, huynh không cần biết. Còn vể rốt cuộc cô ta đã mắc phải căn bệnh gì, huynh có thể tự đi mà hỏi cô ta! Ta chỉ muốn nhắc nhở huynh vài điều, thứ nhất, cô ta đã sớm biết về bệnh tình cuả mình rồi. Thứ hai, cô ta cũng biết đã lấy được Tử Giáng Thảo rồi. Thứ ba, cô ta càng biết được Tử Giang Thảo có thể giải được chất độc trong người huynh. Thứ tư, huynh đừng có mơ tưởng hão huyền rằng đến cuối cùng cô ta sẽ nhường Tử Giáng Thảo lại cho huynh, bởi vì ta đã có thể xác định rằng thuốc dẫn trong loại thuốc đã được chế ra kia không phải để giải độc Dịch Hồn.”

Tư Đồ Diên chắp tay sau lưng nhìn Tiêu Sơ, trong nụ cười lạnh băng ngập tràn sự không cam tâm, sự căm hận sâu nặng cùng sự thê lương toát ra từ trong tận xương tủy: “Đây chính là người huynh đã vứt bỏ sinh mệnh của mình để yêu đấy! Đây chính là người dám trâng tráo nói yêu huynh đấy!”

Tiêu Sơ như thể chẳng nghe thấy bất cứ điều gì nữa, y chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn về phía con đường nhỏ cách đó không xa, một góc khuất nhỏ bị chìm trong bóng râm. Bàn tay phải y dần dần buôn lỏng. Máu từ trong lòng bàn tay y chảy xuống, nhỏ tí tách xuống mặt đất, tựa như chảy mãi không ngừng.

Ở nơi đó, từng có một bóng hình nhỏ bé ngồi xổm, ngẩn người nhìn chằm chằm một ngọn thảo dược.

Độc hoạt, độc hoạt...

Thì ra có ý nghĩa là như vậy....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui