Cặp Đôi Hoàn Cảnh

Type: neko tama

Tối hôm đó Tứ Muội ngủ trong lều vải, những động vật nhỏ xung quanh thấy thứ đã lâu ngày không xuất hiện, bây giờ lại được dựng ở bãi đất trống, chúng không khỏi cảm thấy tò mò, bèn rủ nhau, kéo đàn kéo lũ chạy tới vây quanh.

Thế là cả đêm cứ nghe thấy giọng nam trầm mạnh mẽ của Tứ Muội không ngừng kêu lớn: “Ý? Khỉ kìa!”, “Ố? Sóc!”, “Oa! Cú mèo nữa chứ!”, “Á! Ta đâu phải là cái cây đâu, cái con chim gõ kiến này, sao ngươi lại mổ ta...”.

Ngay cả Chiến Phong đang ngủ trong nhà gỗ cũng thấy hưng phấn, rướn cổ tru lên một tiếng thật dài, hòa cùng tiếng chim kêu vượn hú ở bên ngoài, khiến sơn cốc vốn yên tĩnh trở nên ồn ào y như đang mở dàn hợp xướng của động vật.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Hạ lấy lý do Tứ Muội phá hoại bầu không khí hòa thuận yên bình ở đây nên đuổi xuống núi.

Tiêu Sơ nhìn thấy Tứ Muội kéo tay áo y, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, y quả thật có chút không nỡ, muốn giúp hắn nói hộ vài lời.

Bạch Hạ bèn mỉm cười âm hiểm, đặt điều kiện: “Lưu người không lưu râu”.

Tứ Muội tuy đang nước mắt nhạt nhòa vẫn từ chối không hề do dự: “Râu còn người còn!”.

Bạch Hạ tỏ ra vô cùng lấy làm tiếc: “Thế thì đường ai nấy đi”.

Tứ Muội ôm lấy niềm hi vọng cuối cùng nhìn về phía Tiêu Sơ.

Tiêu Sơ lại tỏ ra bất lực tòng tâm: “Đừng quá đau buồn nhé”.

Tứ Muội tuyệt vọng, xoay mặt về hướng Giang Nam, nghẹn ngào cảm khái: “Lão gia, người có thể an lòng rồi, công tử hoàn toàn thừa hưởng phẩm chất ‘sợ vợ’ ưu tú của người đấy...”.

Tiêu Sơ: “...”.

Chiến Phong đột nhiên tới đây đương nhiên dọa sợ một đám động vật nhỏ, song phần lớn thời gian nó đều vui vẻ chạy nhảy ở trong rừng sâu, hơn nữa, Bạch Hạ cũng nghiêm lệnh cho nó không được làm hại đến động vật trong phạm vi mười dặm quanh đây, cho nên dưới tình trạng cả hai bên chung sống hòa bình, không xâm phạm lẫn nhau cũng có thể coi như bình yên vô sự, không có chuyện gì xảy ra. Sau vài ngày, thậm chí còn có mấy loại động vật chạy nhanh mà không sợ chết như chim chóc, khỉ... dám đi lại dạo chơi bên cạnh sói tuyết.

Hôm nay, Bạch Hạ như thường lệ đi tới thành phố lân cận mua chút đồ dùng thiết yếu, đường đi khá thuận lợi nên nàng trở về sớm hơn mọi khi một chút. Trong, ngoài phòng đều không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Sơ, Bạch Hạ suy nghĩ một chốc, bèn đi tới một suối nước nóng cách đó nửa dặm.

Tiêu Sơ hơi có chứng thích sạch sẽ, chẳng hạn như ngày nào cũng phải thay một bộ y phục sạch sẽ từ trong ra ngoài, chẳng hạn như cho dù là mùa đông hay mùa hè y đều phải tắm ít nhất một lần. Cũng may có cái suối nước nóng này, bằng không nếu mỗi ngày đều phải đun một thùng nước nóng lớn khiêng tới khiêng đi thì chắc Bạch Hạ sẽ phát điên mất...

Suối nước nóng nằm ở một chỗ trũng vắng vẻ, bị che lấp bởi đám cỏ dại um tùm. Diện tích rất nhỏ, chỉ đủ cho một nam nhân trưởng thành dùng. Đương nhiên, cũng không phải không thể chứa được hai người...

Khi gần tới nơi, Bạch Hạ liền cố ý bước nhẹ, len lén đi lên trước, từ đằng xa nàng đã nhìn thấy quả nhiên có một nam nhân đang ngồi trong suối nước nóng, xoay lưng về phía nàng. Trong màn khói trắng mỏng manh có thể thấy được bờ vai cường tráng mà mạnh mẽ dựa trên vách đá, cùng vài sợi tóc ướt đẫm bám trên đó.

Bạch Hạ cười trộm, lặng lẽ đến gần, tới khi cách y khoảng ba bước nàng liền đột nhiên nhảy xổ ra, nhưng tiếng la lớn vốn định hét lên để trêu y, giờ lại nghẹn cứng trong cổ họng.

Bởi lẽ tại khoảnh khắc này Tiêu Sơ đang nhắm mắt, chân mày nhíu chặt, sắc mặt cùng đôi môi giống hệt nhau, trắng bệch như tuyết.

Nghe thấy tiếng động, đôi mi dài khẽ rung, khi đôi mắt y mở ra, chân mày đồng thời cũng giãn hẳn ra, ngay cả khóe môi cũng theo đó mà nhếch theo: “Không phải định dọa cho ta giật mình à? Sao lại đứng sững đó?”. Giọng nói vẫn ôn hòa như trước, còn mang theo chút ý cười nuông chiều, tất cả đều rất quen thuộc, không hề có điểm nào bất thường.

Nếu không phải đôi môi và khuôn mặt y không thể hồi phục lại huyết sắc nhanh như vậy, Bạch Hạ gần như đã tưởng rằng vừa rồi mình hoa mắt nhìn lầm.

“Lại... lại phát độc rồi sao?”

Tiêu Sơ nghiêng đầu nhìn nàng, y hơi chần chừ một chút, sau đó liền mỉm cười: “Vừa rồi ta cảm thấy không khỏe chút thôi, còn bây giờ thì đã đỡ nhiều rồi”.

“Nếu không phải huynh đau đớn dữ dội thì dựa vào công lực của huỳnh, sao có thể mãi đến khi muội nhảy ra thì huynh mới phát giác?” Bạch Hạ thầm hít một hới thật sâu, giúp mình bình tĩnh lại, nàng cúi người, sờ trên trán y, dịu giọng hỏi: “Nhiệt độ cơ thể huynh thấp như vậy mà sao lại ra nhiều mồ hôi thế, có phải bênh chứng lại nặng thêm không?”.

“Không đâu”, Tiêu Sơ kéo tay nàng xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay: “Chỉ là vừa đúng lúc chất độc phát tác thì bị muội bắt gặp thôi, hơn nữa vì ở bên cạnh không có ai, không cần phải cố nhẫn nhịn, cho nên thoạt trông dáng vẻ của ta mới hơi đáng sợ như thế đó”.

“Huynh đó...” Bạch Hạ khẽ thở dài, im lặng một chút rồi mới chuyển đề tài: “Từ khi lên núi tới giờ, đây là lần thứ mấy độc phát tác?”.

Lần này Tiêu Sơ trả lời rất nhanh: “Lần thứ ba”.

“Tại sao hai lần trước huynh không nói cho muội?”

“Muội biết mà, loại độc này phát tác nhanh mà hết cũng rất nhanh, sau đó làm chút chuyện khác thì ta cũng quên mất tiêu.”

Bạch Hạ cúi đầu, lắc đầu thật chậm, thật chậm: “Thật ra muội biết rất ít về độc Dịch Hồn. Loại độc này vốn đã rất hiếm thấy, hơn nữa hẳn là mấy chục năm trước đã sớm tuyệt tích rồi mới phải, những ghi chép về nó chỉ viết trong một quyển điển tịch duy nhất còn sót lại tại Bạch gia, nhưng mà cũng rất ít, chỉ có vài câu ngắn ngủi. Bằng không, lúc trước sao nhà huynh mời nhiều danh y đến mà cũng vẫn không thể chẩn ra được chứ?”. Bạch Hạ ngước mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Sơ: “Cho nên, huynh không khỏe chỗ nào, cảm thấy ở đâu không ổn, phải nói với muội ngay lập tức, như vậy muội mới có thể nghĩ ra cách điều chỉnh phương thuốc trong khoảng thời gian ngắn, để... để muội cố gắng hết sức...”.

“Ta hiểu mà”, bàn tay Tiêu Sơ vừa rút ra từ trong nước ấm tuy rằng lạnh giá một cách khác thường, nhưng ngón tay vẫn mạnh mẽ như trước. Lúc y khép tay lại, Bạch Hạ có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau nhè nhẹ khi bị các khớp xương của y đè ép: “là ta không đúng, ta không nên giấu giếm muội. Có điều ta cam đam, lần sau sẽ không như vậy nữa đâu”.

Bạch Hạ khịt khịt mũi, nhếch mép, khẽ liếc y: “Người ta thường nói, lời cam đoan của nam nhân là không đáng tin nhất trên đời này!”.

Tiêu Sơ nhìn nàng, đột nhiên nhíu chặt chân mày: “Thật ra, bây giờ tim ta đang đau giống như bị đao đâm vậy...”.

Bạch Hạ kinh ngạc rồi hoảng hốt: “Tim? Tại sao lại đau ở đó? Bắt đầu đau từ khi nào? Có nghiêm trọng không hả?..”.

Mỉm cười bất đắc dĩ, cuối cùng y vãn không nỡ nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy. Tiêu Sơ đang định lên tiếng xoa dịu nàng thì bỗng thấy nàng nhanh nhẹn lấy ra một bình dược rồi đổ ra một viên: “Còn may lúc nào muội cũng mang theo loại thuốc này, huynh uống đi, có thể giúp giảm đau đó”.

Đôi mi dài của Tiêu Sơ che đi ánh mắt bỗng chốc dịu xuống, y vươn tay nhón lấy viên thuốc, giọng điệu vẫn bình thản như thường tựa như y hỏi bâng quơ: “Ta nhớ trong viên thuốc này có tuyết liên, là Lâm Nam đã cố ý làm mình bị thương mà nuôi dưỡng cho muội đúng không?”.

“Đúng đs!”, Bạch Hạ nghiêng đầu: “không phải huynh lại đi ghen vì cái chuyện không đâu này chứ?”.

“Ta chỉ là...”, Tiêu Sơ mỉm cười bỏ viên thuốc vào trong miệng rồi nuốt: “Đang nhắc nhở bản thân mình đã mang ơn hắn thôi”.

Yên lặng trong chốc lát, khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Sơ bỗng nhu hòa hẳn, bàn tay dùng sức, kéo cả người Bạch Hạ vào trong nước, để nàng ngồi lên đùi mình, ôm chặt nàng vào lòng, trầm ngâm một thoáng, mới từ từ lên tiếng: “hạ Hạ, nếu có một ngày, muội phát hiện ra có người lừa muội, thậm chí lợi dụng muội, muội sẽ cảm thấy thế nào?”.


“Còn phải xem người đó là ai nữa. Nếu chỉ quen biết sơ sơ thì cứ coi như mình xui xẻo đi, tuyệt giao từ đây luôn. Còn nếu người nọ là người rất quan trọng với muội, là người muội quan tâm thì muội nghĩ, muội sẽ buồn lắm”, Bạch Hạ nói xong, nghiêng người híp mắt nhìn y: “Tranh Ngôn, có phải huynh đã vụng trộm làm chuyện gì có lỗi với muội không?!”.

Tiêu Sơ bật cười khẽ, đôi môi lướt nhẹ qua vành tai nàng, hơi thở của y phả vào khiến màng nhĩ nàng ngưa ngứa: “Ở nơi rừng núi hoang sơ thế này thì chẳng lẽ ta lén lút vụng trộm với Hồ tiên chắc? Có điều vừa nãy đích thực ta đã lừa muội một chuyện, tim ra không thấy đau...”.

Bạch Hạ sửng sốt, há miệng cắn một cái thật mạnh lên xương quai xanh của Tiêu Sơ: “Lần sao mà còn dám lấy chuyện này ra đùa, muội sẽ cắn đứt khối thứ bảy của huynh luôn!”.

“Muội nớ sao?”

“Thử đi!”

Tiêu Sơ hừ khẽ, ôm chặt lấy Bạch Hạ đang muốn xoay người lại phía y: “Đừng cử động, bây giờ ta không có sức đâu...”.

Vì quan tâm đến sức khỏe của y, Bạch Hạ quả nhiên ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực y, không dám khiêu khích thứ đang nóng bừng kia nữa.

“Hạ Hạ, ta thật muốn chúng ta có thể vĩnh viễn nương tựa vào nhau như thế này”, Tiêu Sơ vùi đầu vào cổ nàng, giọng nói nhẹ tựa như thể làn khói trắng lượn lờ xung quanh: “Nếu như có thể ở lại đây mãi mãi, chí có hai chúng ta thôi, vậy thì tốt biết mấy...”.

Trong lòng Bạch Hạ tự dưng nhói lên, nhưng nàng không hề lên tiếng.

Khi hai người trở về căn nhà gỗ, chuẩn bị xong cơm nước thì cũng là lúc mặt trời xuống núi.

Hôm nay Chiến Phong hiếm khi lại không ra ngoài chạy nhảy, sau khi ăn hết nửa cái đùi dê, nó bàn nằm gặm xương để mài răng. Bỗng dưng hai tai nó dựng đứng, thình lình nhảy bật dậy, bộ lông trên người dựng ngược lên, từ trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ đầy múi nguy hiểm.

Gần như cùng lúc đó, từ cánh rừng không xa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn kèm theo tiếng vó ngựa dồn dập, kinh động đến vô số chim chóc và thú nhỏ. Ngay sau đó, xuất hiện một con soi xám đang chạy thục mạng, theo sau đó nó là một người một ngựa.

Tới gần hơn một chút nữa liền thấy người nọ giẫm đạp hai bên mình ngựa rồi nhanh nhẹn đứng thắng lên, đồng thời giương cung lên bắn mũi tên sắc bén lao vun vút về phía sau đầu sói xám.

Ngay lúc Bạch Hạ hoảng sợ hét lên một tiếng “ôi”, thì Tiêu Sơ một tay Chiến Phong đang muốn lao ra, tay kia vớ lấy một chiếc đũa tre trước mặt ném ra, vừa đúng đánh bay mũi tên đã gần ngay sát lông con sói.

Mùi tên kia vẫn lao nhanh, cho đến khi cắm vào một tảng đá lớn ở gần đó, phần đuôi tên lộ ra bên ngoài rung lên bần bật, mang theo sức mạnh kinh hồn, loáng thoáng tỏa ra sát khí.

Người nọ ghìm cương ngựa, dừng lại ngay trước hàng rào, thân pháp vô cùng nhanh nhẹn tuyệt luân.

Nàng ta mặc một bộ áo váy đỏ rực, tay áo hẹp và bó chặt. Trang sức mang trên người, ngoại trừ một chiếc trâm mộc mạc thì chỉ có một chiếc vòng xuyến bạc đeo ở cổ tay phải, trên đó còn đính một chiếc chuông nhỏ trong chẳng có gì đặc biệt.

Dung mạo thanh thoát, nhưng khí chất lại vô cùng lạnh lẽo, trong lúc quan sát xung quanh còn mang theo sự kiêu ngạo dè bỉu cùng sự quyết đoán chỉ có ở những người quen nắm giữ quyền thế, thao túng sinh mạng của người khác trong tay.

Tóc mái của nàng ta được chải lên trên, để lộ ra một vết sẹo mảnh dài bên lông mày trái. Tuy vết sẹo đã phá hỏng dung mạo, nhưng lại không khiến nàng ta trông đáng sợ mà lại tăng thêm chút thê lương.

“mạo muội quấy rầy rồi, ta vốn định tặng lễ vật gặp mặt cơ. Thế nào? Tiêu soái không hài lòng sao?” Chất giọng nàng ta hơi trầm thấp, cũng rất lạnh nhạt.

Tiêu Sơ hạ tầm mắt, nhìn mấy ngón tay mình đang đặt trên lưng Chiến Phong sục sâu vào bộ lông dày của nó rồi từ từ buông ra, tiếp đó y đứng dậy hành lễ, lời nói, cử chỉ đều rất điềm đạm mà đúng mực: “Không dám, Tiêu mỗ đã từ bỏ quân chức nhiều năm rồi”.

Nữ tử nhìn y không chớp mắt, im lặng một lát rồi mới mở miệng, giọng nói mang theo chút xao động thoáng qua: “Vậy thì, ta nên gọi huynh một tiếng Tiêu hầu gia nhỉ?”.

“Khách sáo rồi”, Tiêu Sơ đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, không hề trốn tránh cũng không hề dao động: “Tư Đồ đại nhân”.

Tuy không bị bắn trúng, nhưng sức mạnh khi nội lực của Tiêu Sơ cùng Tư Đồ Diên va chạm nhau quả thật không thể xem thường, chỉ một chút dư lực phát ra ngoài thôi vẫn có thể khiến cho sói xám bị thương, từ trên đỉnh đầu cho tới lưng nó bị rách một vết rất sâu, máu tuôn ra như suối.

Bạch Hạ thấy vậy vội vàng lấy thuốc ra, sói xam bị thương lại như hoàn toàn nổi lên thú tính, cho dù đã không thể đứng vững, nó vẫn loạng choạng gầm gừ, lộ ra móng vuốt cùng răng nanh nhọn, không cho nàng lại gần.

Một người một sói đang giằng co, Chiến Phong vốn đang sững sờ vì sự xuất hiện đột ngột của Tư Đồ Diên, lúc này mới từ từ bước tới. So với đồng loại đang dựng lông, lúc nào cũng sẵn sàng liều mạng thì nó lại rất bình tĩnh, khi đi tới chỗ cách đó một bước thì nó dừng lại, yên lặng nhìn thẳng vào mắt đối phương. Cứ như vậy khoảng nửa ly trà, cuối cùng soi xám cũng dần dần buông lỏng sự đề phòng, thế là sói tuyết bước tới trước, thè lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên vết thương đáng sợ kia.

“Chiến Phong oai quá!” Bạch Hạ khẽ reo lên, vò vò tai của nó, tiếp đó vừa dịu giọng vỗ về con sói bị thương, vừa nhanh nhẹn bôi thuốc lên cho nó.

Sau khi tạm thời sắp xếp ổn thỏa, Bạch Hạ rửa sạch tay rồi đi tới trước mặt nữ tử mặt áo đỏ, từ sau khi Tiêu Sơ nói ra câu “Tư Đồ đại nhân” kia, nàng ta vẫn chưa hề mở miệng, chỉ thờ ơ đứng nhìn theo nhất cửa nhất động của nàng. Bạch Hạ mìm cười tỏ vẻ có lỗi: “Thật ngại quá, tiếp đãi không chu toàn rồi. Bởi vì con sói kia chảy nhiều máu quá, nếu không kịp thời cầm máu cho nó, rất có khả năng sẽ nguy hại tới tính mạng, mong Tư Đồ đại nhân đừng chê trách”.

Tư Đồ Diên lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi quen ta sao?”.

“Lần đầu gặp nhau sao có thể quen biết được?”, Bạch Hạ mở cửa hàng rào ra rồi nghiêng người nhường đường: “Chỉ có điều lúc trước đã từng nghe Tranh Ngôn nhắc tới cô rồi, hơn nữa cũng từng có duyên gặp được một vị cô nương có dung mạo rất giống cô, vậy nên trên một mức độ nào đó thì cũng có thể xem như ta đã biết cô lâu rồi”.

“Y từng nhắc tới ta với ngwoif?” Tư Đồ Diên nhướng mày, trên khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ, giữa ngươi và ta cũng có chút cơ duyên”.

Bạch Hạ như cười như không liếc Tiêu Sơ một cái: “Còn không phải sao, đều nhờ phúc của Tranh Ngôn đó”.

Tiêu Sơ mím môi không lên tiếng, chỉ nắm chắt lấy tay nàng.

Nào ngờ Bạch Hạ lại rút tay ra ngay, rồi tất bật chạy đi đun nước pha trà, sau đó mời Tư Đồ Diên ngồi xuống: “Cô là khách đầu tiên tới nhà chúng ta đấy, đáng ra phải tiếp đãi long trọng mới phải, nhưng nơi này núi non hoang dã, cái gì cũng không có, gấp rút quá chỉ có thể dâng lên một ly trà nhạt này thôi, mong Tư Đồ đại nhân đừng cho rằng chúng ta cố ý thất lễ. Chắc hẳn cô ít nhiều gì cũng biết được chút tính tình của Tranh Ngôn, co người huynh ấy thì thôi đấy, xem trọng nghi lễ nhất trần đời”.

“Đây là... nhà sao?” Tư Đồ Diên híp mắt, bê ly trà lên, hớp sơ một ngụm: “Quả thực ta có biết được chút ít, chẳng hạn như...”.

Đánh giá một lượt xung quanh căn nhà gỗ cùng ngọn núi đằng xa, trong lời nói ẩn chưa sự mỉa mai sắc bén cùng sự đau khổ kìm nén: “Thích tìm một căn nhà nhỏ trong núi để sống cuộc sống thanh tịnh. Tiêu hầu gia, nhiều năm vậy rồi mà thói quen này của huynh vẫn chưa thay đổi nhỉ?”.

Tiêu Sơ nghe nàng ta cố ý nhắc tới chuyện năm đó khí hai người cùng sống ở một thôn làng nhỏ dưới chân núi mấy ngày, chân mày y bỗng chau lại, giọng nói trầm hơn hẳn: “Tư Đồ đại nhân nói vậy sai rồi. Tiêu mỗ không thể tán đồng được. Chẳng hạn như có một người đi trên đường bị vấp ngã bởi một hòn đá rồi té ngã, vài hôm sau đi đường khác lại bị vấp ngã bởi hòn đá khác, lẽ nào, đây cũng có thể gọi alf théo quen hay sao? Nếu cứ canh cánh trong lòng chuyện trước đây mình bị vấp ngã mà không dám đi trên đường nữa thì chẳng phải quá mức hoang đường sao?”.

Tiêu Sơ vén vạt y bào ngồi xuống trước mặt nàng ta rồi tự rót cho mình một ly trà nóng: “Con người sống ở trên đời, có ai không từng gặp phải vô số hòn đá ngáng chân? Có ai không từng vấp ngã rồi lại bò dậy tiếp tục bước tiếp? Song có mấy ai nhớ mãi không quên mấy hòn đá đã bị mình bỏ lại đằng sau, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại đó nữa đây?”.

“Đá ngáng chân?” Vẻ mặt Tư Đồ Diên thoáng chốc đã thay đổi: “Lối ví von này của Tiêu hầu gia, e là không thỏa đáng lắm đâu!”.


Tiêu Sơ bình thản uống một hớp trà, nghiêng đầu ngẫm nghĩ chốc lát rồi lại mỉm cười: “Vậy thì thôi, ta đổi sang cách nói khác. Tư Đồ đại nhân tuy quyền cao chức trọng, thế nhưng chắc chắc cũng đã từng tranh chấp với ai đó trong triều. Trong khi đó ắt hẳn sẽ có lúc không vui. Tiêu mỗ nghĩ rằng, Tư Đồ đại nhân có lẽ không đến nỗi vì chuyện này mà từ quan quy ẩn, không bước chân vào triều đình nữa chứ hả?”.

Tư Đồ Diên đặt mạnh ly trà xuống, tức giân hỏi: “Huynh nói vậy là có ý gì?”.

Tiêu Sơ vẫn tỏ ra thản nhiên: “Giống như Tư Đồ đại nhân sẽ không vui vì chuyện nhỏ xíu đó mà vứt vỏ cảm giác thỏa mãn quyền lực và địa vị trong tay mang đến. Tiêu mỗ cũng sẽ không vì những chuyện không vui đã qua mà từ bỏ phong cảnh tuyệt đẹp nơi non xanh nước biếc”. Y ngước mắt nhìn thắng vào gương mặt đã trở nên lạnh băng của Tư Đồ Diên, nói rõ ràng từng tiếng một: “Bởi vì, thật chẳng đáng”.

Bạch Hạ nãy giờ vẫn ngồi một bên xem họ đối thoại với nhau, thấy bầu không khí cằng lúc càng căng thẳng, vội vàng cười hì hì sáp lại hòa giải: “Chẳng phải chỉ là khuyên người ta đừng cứ ôm khư khư chút chuyện trước đây mà buông tay từ bỏ sao? Đạo lý đơn giản biết mấy, sao mà hai người cứ phải vòng vo tam quốc, nói tới nói lui? Cuối cùng khiến muội cũng chẳng hiểu gì hết. Chẳng trách người ta luôn bảo là, kẻ làm quan không nói tiếng người!”.

Chỉ một câu nói bâng quơ đã mắng luôn được cả hai người...

Khuôn mặt Tư Đồ Diên lạnh băng nhưng lại không tìm được cớ gì để nổi nóng, còn Bạch Hạ vẫn cứ tỏ ra dáng vẻ ngây thơ vô tội nhất trần đời, hướng về phía Tư Đồ Diên, kiên nhẫn giải thích: “Lần này Tranh Ngôn chọn vùng núi hoang vu, không có bóng người này để ở, thật ra chỉ vì một nguyên nhân thôi, căn nhà do huynh ấy dựng thật quá mức xấu xí, quá mức khó coi, vì để tránh cho người ta chỉ trò cười chê nên đành phải trốn đến nơi này. Tư Đồ đại nhân, cô đừng thấy huynh ấy trông như nam tử hán thế này, nhưng thật ra ấy à, da mặt còn mòng hơn cả mấy tiểu cô nương, chẳng có chuyện gì mà cứ thích làm ra vẻ e thẹn”.

Tiêu Sơ: “...”.

Tư Đồ Diên hiển nhiên là vô cùng sửng sốt: “Đây không phải là căn nhà nông có sẵn rồi sao? Là do... y tự tay xây à?”.

“Cô cũng quá coi thường bản lĩnh của mấy huynh đệ nông dân rồi đó! Ngoài đại thiếu gia được ăn sung mặc sướng như huynh ấy ra thì còn có ai xây được căn nhà như vậy chứ?”. Bạch Hạ thở dài một hôi như thể bất đắc dĩ lắm: “Còn mượn danh nghĩa xây căn nhà này vì ta, nói căn nhà chỉ thuộc vể ta và huynh ấy. Rõ ràng chỉ là mấy lời ngon tiếng ngọt để bắt nạt người yếu lòng như ta, còn không phải sao, chỉ vừa mới cảm động chút xíu ta đã bị lừa lên thuyền tặc rôi”.

Tiêu Sơ xoa xoa trán: “Cái gì là lừa gạt? Cái gì là thuyền tặc chứ...”.

Bạch Hạ không thèm để ý tới y, chỉ lo đổi lại một ly trà nóng cho Tư Đồ Diên còn đang sững sờ, làm đúng bổn phận của một nữ chủ nhân ân cần hiếu khách: “Phiền cô ngồi đây đợi một chút xíu, ta nhìn sắc trời thì có lẽ sắp mưa rồi, phải mau dựng lều cho chú sói bị thương kia, cho nên cần mượn Tranh Ngôn một lát”.

Tiêu Sơ không nhịn nổi lên tiếng: “Hạ Hạ, sao lại phải dùng từ ‘mượn’ chứ?”.

“Lẽ nào muội dùng sai từ rồi? Tư Đồ đại nhân không ngại đường xa, trèo đèo lội suối tới đây tìm huynh, chắc hẳn phải có việc gì quan trọng lắm, huynh giúp muội làm việc này xong tất nhiên vẫn phải trở lại đây đón tiếp khách chứ còn gì nữa.”

(*) đón tiếp khách: Bạch Hạ ở đây cố ý dùng sai từ, ở đây cũng có ý như kỹ nữ tiếp khách.

“... Đón tiếp khách...”

“À không, là tiếp khách.”

“...”

Tư Đồ Diên đứng lên: “Chuyến này ta đến đây cũng không có việc gì quan trọng, chỉ đơn thuần muốn thắm cố nhân thôi”. Liếc nhìn con sói xám đang nhìn trong sấp trong sân nghỉ ngơi và Chiến Phong canh giữ bên cạnh, một tấc cũng không rời: “Chẳng qua thật không thể ngwof được, chỉ vỏn vẹn vài năm mà đã vật đổi sao dời. Năm đó mũi kiếm huynh nhuốm đầy máu, giết người vô số, bây giờ lại có thể ra tay cứu một con súc sinh!”.

Sắc mặt Tiêu Sơ tức khắc lạnh băng, cái lạnh thấm vào tận xương tủy: “Năm đó đối diện với quân địch muốn xâm phạm Đại Sở ta, cần gì phải thương hại?”. Y Ngừng một chút, sau đó giọng nói nhu hòa hơn hẳn: “Còn sở dĩ hôm nay ta ra tay, chỉ đơn thuần bởi vì có người không muốn nhìn thất những động vật xung quanh đây bị thương thôi”.

Tư Đồ Diên cắn răng, đã biết rõ mà vẫn cố hỏi: “Ai?”.

Tiêu Sơ mỉm cười nhìn Bạch Hạ, đang định trả lời thì nàng cứ như hoảng sợ lắm mà xua tay lia lịa, giành nói trước: “Không liên quan gì đến ta đâu nhé! Chuyện ân oán riêng tư giữa các người, ta không dính vào đâu”.

“Hạ Hạ...”

“Bỏ đi, cầu người không bằng tự cầu mình. Thôi thì cứ tự mình làm, cơm nó áo ấm! Khỏi phải tai bay vạ gió. Hai người có chuyện gì thì cứ nói đi, ta không làm phiền nữa đâu.”

Bạch Hạ vừa lải nhải vừa kéo cái lều vải đi ra vườn sau. Tiêu Sơ và Tư Đồ Diên bị nàng làm cho sững người, nhất thời cũng im lặng.

Sắc trời lúc chiều tối dần âm u hơn, gió bắt đầu nổi lên báo hiệu cơn mưa sắp tới.

Cuối cùng Tiêu Sơ cũng lên tiếng, đánh vỡ sự trầm mặc: “Đáng ra Tư Đồ đại nhân bây giờ phải đang trên đường dẫn sứ đoàn tới kinh đô Đại Sở ta mới phải chứ, tại sao lại xuất hiện ở đây?”.

Tư Đồ Diên cười lạnh lùng: “Ta còn tưởng rằng Tiêu hầu gia thật sự không hỏi thế sự, thì ra không phải vậy à?”.

“Tuy ta không màng thế sự nhưng chúng lại cứ muôn tìm đến ta.”

“Huynh vốn là thiên nga (1) sao có thể làm chim sẻ núi (2)?”

(1) Người Trung Quốc dùng loài chim này để ví von những người tài giỏi và có ý chí cao xa.

(2) Ám chỉ những người nghèo hèn, không có chí hướng.

“Sẻ núi không biết chí hướng của thiên nga, thiên nga sao có thể biết được niềm vui của sẻ núi (3) đây? Gia quốc thiên hạ (4), gia vẫn đứng đầu. Không thể cho người mình yêu một mái nhà yên bình thì còn nói gì đến chuyện quốc gia, thiên hạ?”

(3) Ám chỉ người bình thường không biết chí hướng của những anh hùng, còn anh hùng cũng không biết được niềm vui khi được làm những người bình thường.

(4) Nhà, nước, thiên hạ. Có nhà thì mới có nước, có nước thì mới có thiên hạ, cho nên muốn làm việc gì cũng phải làm từ việc nhỏ tới việc lớn mới thành công được.

Tư Đồ Diên khẽ nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, thu lại dã tâm và khí phách hào hùng trên khuôn mặt, ánh mắt trong vắt như nước ẩn chứa mấy phần yếu đuối, mấy phần thê lương: “Huynh cho cô ta một căn nhà, vậy còn ta thì sao?”.

Tiêu Sơ trầm mặc một lát, trong lời nói cũng vô tình bớt đi sự đối chọi gay gắt: “Chắc hẳn người thị nữ đóng giả cô đã truyền tường tận lời nói của ta khi đó rồi. Ta thấy, không cần thiết phải nhắc lần thứ hai nữa”.

“Vì cô ta, huynh thật sự vứt bỏ hết tất cả, kể cả cơ hội được sống sao?”

“Phải”, Tiêu Sơ trầm giọng trả lời, đồng thời trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng lạnh lẽo: “Đã nói đến mức này rồi, không cần theiets phải dài dòng thêm nữa. Ta biết, có thể cô thật sự biết cách giải độc Dịch Hồn. Nhưng dù cô muốn lấy cái gì ra để trao đổi thì bây giờ ta cũng có thể trả lời rõ ràng cho cô, không được! Còn nữa, nếu cô muốn lấy chuyện này làm điều kiện để uy hiếp muội ấy phải ra đi, vậy thì ta khuyên cô, mau chóng loại bỏ sạch cái suy nghĩ này đi. Nói tóm lại, xin cô ghi nhớ giùm cho, nếu dám làm hại đến muội ấy dù chỉ là một chút thôi, ta nhất định sẽ bắt cô trả giá gấp ngàn lần! Lời thề này chỉ cần muội ấy còn sống thì cho dù ta sống hay chết đều có hiệu lực như nhau. Trong hai năm giao tranh chúng ta đã từng đối đầu vô số lần, chắc cô cũng hiểu được cơ mưu cùng thủ đoạn của ta, cho nên, tốt nhất đừng tùy tiện thách thức ta!”.


Tư Đồ Diên loạng choạng lùi về sau chừng nửa bước, gật đầu thật chậm: “Huynh quả thật, quá mức tuyệt bình”.

“Tình?” Tiêu Sơ như thể nghe thấy chuyện gì hoang đường lắm, mỉm cười mỉa mai rồi lại khẽ hừ một tiếng, y đứng chắp tay sau lưng, tay áo tung bay theo gió, giọng nói nặng nề vang lên: “Nếu không phải ta không muốn vì ân oán cá nhân mà gây ra chiến tranh giữa hai nước thì lúc này, ta và cô đã sớm đánh đến người sống kẻ chết rồi!”.

Tư Đồ Diên lại lùi về sau nửa bước nữa, gương mặt phủ kín hơi sương, ánh mắt lạnh băng, vết sẹo bên lông mày trái lại như bị sắc lửa đỏ trên áo váy của nàng ta phản chiếu, lóa mắt mà cũng nhói lòng: “Được! Sẽ như ý nguyện của huynh!”. Cổ tay nàng ta xoay một cái, một thanh đoản kích đã xuất hiện trên tay, đỏ tươi như máu.

Nhìn mũi kích chỉ cách vùng ngực mình nửa tấc, đồng tử Tiêu Sơ co lại, tay áo dài phất lên, nội lực xao động, phảng phất tỏa ra khí thế như sấm sét.

Hạt mưa tựa như những hạt đậu rơi xuống, nhưng khi tới xung quanh hai người đang đứng đối mặt nhau thì lại như đập phải vật cứng mà bắn tới tấp ra ngoài, trên người  cả hai đều không bị ướt chút nào.

Trong đất trời rộng bao la, nơi đây lại xơ xác tiêu điều.

Đúng vào lúc này, trong cơn gió rít vào đột nhiên vang lên tiếng nói trong trẻo của Bạch Hạ: “Tranh Ngôn, huynh mau thu y phục đang phơi vào cho muội đi, bằng không ngày mai không có đồ sạch để thay, phải rúc ở trên giường không ra ngoài thì đừng trách muội đó!”.

Chân mày Tiêu Sơ nhướn cao, sát khí hoàn toàn tan biến, nước mưa rơi nhanh trên tóc và y bào của y, chỉ trong chớp mắt đã ướt hơn nửa người.

Chân khí của Tư Đồ Diên tuy rất mạnh, nhưng thanh doản kích đó cũng không tiến thêm một phân nào.

Bạch Hạ cầm dù vừa la lớn vừa chạy tới, làm như không nhìn thấy bầu không khí căng thẳng này, cứ một mực liến thoắng: “Hai người sao lại đứng ở trong mưa thế này? Tranh Ngôn, huynh còn không mau mời khách đi vào trong ngồi!”.

“Không cần đâu!” Trong lúc nói, Tư Đồ Diên thu lại nội lực, áo váy chốc lát đã ướt đẫm: “Không còn sớm nữa, cáo từ”.

Bạch Hạ chân thành giữ lại: “Buổi tối đường núi rất khó đi, mưa lại lớn thế này, thôi thì cứ ở tạm nhà chúng ta một đêm đi, ngày mai đi cũng chưa muộn”.

Tư Đồ Diên cũng từ chối rất thật lòng, không thèm đếm xỉa gì tới nàng, xoay người lên ngựa...

Thế là Bạch Hạ lại càng chân thành hơn: “Vậy thôi thì cầm chiếc dù này đi, cô đi một thân một mình, ít nhiều gì nó cũng có thể giúp che mưa che gió”.

Tư Đồ Diên ngồi vững trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Bởi vì sống trong núi đã lâu, phục sức của nàng tuy rằng không đến nỗi váy bố trâm thô, nhưng cũng có thể gọi là mộc mạc giản dị. Làn da mặt nàng không phải dạng mềm mại nõn nà, búng nhẹ liền vỡ tan, mà là trắng nõn pha chút hồng hào khỏe mạnh. Ngũ quan trên khuôn mặt nàng tuy không thể xem như kiều diễm, cùng lắm chỉ có thể là thanh thoát đáng yêu, song chỉ cần nàng cười lên, lập tức gương mặt nàng tỏa ra vẻ hoạt bát rạng rỡ.

Đặc biệt là khi để lộ ra lúm đồng tiền bên má cùng hai chiếc răng nanh nhỏ xinh, nàng càng tỏ ra đáng yêu vô hại, hoàn toàn không có chút tâm kế nào. Có lẽ cũng chính vì như vậy mới khiến cho người ta bất giác cởi bỏ sự đề phòng mà thật lòng đối xử với nàng, không nhẫn tâm làm tổn thương nàng, thậm chí không nhẫn tâm làm khó dễ nàng...

“Không biết người thật ngốc hay là giả vờ ngốc.” Tấm lưng Tư Đồ Diên thẳng tắp, tư thế cưỡi ngựa vô cùng oai hùng, tuy cả người đều ướt đẫm nước mưa nhưng lại không hề nhếch nhác mà vẫn tỏa ra khí thế hiên ngang, dũng mãnh hơn người, song lời nói ra lại tràn ngập ác ý, khinh thường: “Cho dù ngươi ngốc thật hay là giả ngốc thì tóm lại cũng đều là ngu ngốc. Ngươi cảm thấy một nữ nhân ngu ngốc có thể sánh đôi với một nam nhân như thế này sao?”.

Tiêu Sơ nghe xong lập tức phẫn nộ, đang muốn bùng nổ thì Bạch Hạ đã cười hì hì đưa cây dù cho Tư Đồ Diên, đồng thời đáp lại: “Tục ngữ nói đúng lắm, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc. Ông trời trước giờ đều rất công bằng, cho nên người ngốc như ta đây thì phải kết duyên với một nam nhân tốt như Tranh Ngôn. Còn nữ nhân thông minh như Tư Đồ Diên thì phải...”.

“Đủ rồi!” Tư Đồ Diên hét lớn lên một tiếng, cắt ngang lời nàng còn đang nói dở, vung roi ngựa lên rồi phi nhanh.

Nhưng vừa chạy được một đoạn ngắn thì đột ngột kéo dây cương ghìm ngựa lại, nàng ta không quay đầu mà chỉ lạnh lùng nói một câu: “Trước giờ ta chưa bao giờ hối hận vì những việc mình đã làm, cho nên ta không hề hối hận mình vẫn luôn yêu huynh. Còn nữa, ta không thích mắc nợ người khác, cũng không thích người khác mặc nợ mình. Món nợ giữa ta và huynh dù sao cũng phải thanh toán đi thôi!”.

Nói xong nàng ta liền giục ngựa phi nhanh như tên bắn, chỉ còn thấy một bóng dáng đỏ rực ẩn hiện trong màn mưa mù mịt.

“Huynh nợ cô ta cái gì?”

“Không biết.”

“Tóm lại không phải tiền thì cũng là tình!”

“Đều không phải.”

“Nam nhân mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây, muội mới không tin vào cái miệng của huynh đâu. Tối nay huynh ở chung với đám sói kia đi, rồi mà nghiêm túc kiểm điểm!”

“...”

Thế là Tiêu Sơ đành ngoan ngoãn đi vào lều vải, nghe tiếng mưa cùng tiếng gió gào thét bên ngoài và cùng bốn con mắt sói xanh biếc nhìn qua nhìn lại.

Trận mưa to này ập đến rất nhanh, mưa tuôn xối xả, mãi đến gần sáng thì mới dần tạnh.

Đi từ trong lều ra ngoài, không khí mang theo hương thơm nhè nhẹ của hoa cỏ trộn cùng mùi bùn đất phả vào mặt, từng luồng khí lạnh như thấm vào trong tận tim phổi, cuốn tan cơn mệt mỏi rã rời. Tiêu Sơ dừng bước, khép mi, hơi ngẩng đầu lên, để cho hơi ẩm thấm ướt hai gò má. Một lúc sau, y mở mắt ra, chỉnh lại tay áo rồi xoay người nhìn về hướng ngôi nhà gỗ, sau đó y lập tức sững người.

Trong căn phòng tĩnh mịch tối om vì không thắp đèn, có một người đang một tay chống cằm, úp sấp bên bậu cửa sổ, mỉm cười nhìn về phía y, tuy ánh sáng rất yếu, nhưng dựa vào đôi mắt tinh tường của Tiêu Sơ, y vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đôi má lúm đồng tiền, hai chiếc răng nanh của nàng cùng giọt nước nhỏ bé đậu trên gương mặt rạng rỡ.

Trông thấy y phát hiện ra mình, Bạch Hạ liền nở nụ cười tươi rói, đứng dậy vận động các khớp xương đã hơi cứng đờ rồi quay người chạy ra ngoài. Nàng giẫm lên nhưng vũng nước trên đất, khiến vạt áo bị dính vô số chấm bùn nhỏ li ti.

Bạch Hạ vô tình trượt chân, loạng choạng sắp ngã, Tiêu Sơ vội dang rộng vòng tay tiến nhanh lên trước vài bước, ôm lấy nàng vào trong lòng: “Cẩn thận không ngã bây giờ, muội lúc nào cũng hấp tấp như vậy”.

“Có sao đâu, đằng nào thì huynh cũng nhất định sẽ đỡ được muội.”

“Muội tin tưởng ta vậy sao?”

“Đấy là muội tin vào con mắt của muội.”

“Thế sao trước đó muội lại không tin ta?”

“Tình nhân cũ của huynh đã tìm đến tạn nhà rồi, lẽ nào còn không cho muội mượn cơ hội này để nổi nóng, xả giận chút sao?”

“Cho, tất nhiên là cho rồi”, Tiêu Sơ mỉm cười ôm chặt hơn, im lặng trong chốc lát mới khẽ lên tiếng: “Hạ Hạ, cảm ơn muội”.

Cảm ơn nàng khi ơ trước mặt Tư Đồ Diên đã tỏ ra khoan dung độ lượng, tự nhiên thoải mái, cảm ơn nàng đã cố ý để cho y và Tư Đồ Diên có cơ hội nói chuyện riêng, cảm ơn nàng đã dành cho y một khoảng thời gian để bình tĩnh lại tâm tình sau khi Tư Đồ Diên rời khỏi...

Nàng lúc nào cũng vậy, luôn biết rõ chừng mực, tiến lui đúng lúc, không bao giờ hung hăng thúc ép người khác, song một tấc cũng không khoan nhượng...

“Muội biết mà, Tư Đồ Diên đột nhiên xuất hiện như vậy nhất định sẽ gợi lại rất nhiều ký ức trong huynh. Huynh đối chọi gay gắt với nàng ta, còn nói nhiều lời tuyệt tình thế kia, chắc chắn trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì”, Bạch Hạ ngẩng đầu, khuôn mặt đang tươi cười vui vẻ chuyển sang nghiêm túc: “Nhưng Tranh Ngôn, huynh nhớ cho kỹ, muội chỉ cho huynh rối lòng vì nàng ta nốt lần này thôi, từ nay trở đi, nếu để muội thấy huynh vì nàng ta mà hồn bay phách lạc, tuyệt đối sẽ không tha cho huynh đau!”.

“Quả thật trong lòng ta có chút rối bời nhưng mà làm gì tới mức độ hồn bay phách lac như muội nói”, Tiêu Sơ rút khăn tay ra, lau đi những giọt nước trên gương mặt nàng: “Hơn nữa ta chủ yếu vẫn đang suy nghĩ, mục đích nàng ta tới đây lần này rốt cuộc làm gì?”.

“Nàng ta không phải đã nói rồi sao? Muốn giải quyết nợ nần với huynh chứ còn gì nữa.”


“Nợ nần cái gì chứ?” Tiêu Sơ lắc đầu: “Cái gọi là ân oán giữ ta và nàng ta thực chất chỉ là vấn đề thắng thua trên chiến trường mà thôi. Thống soái của hai bên vì thắng lợi của quân mình mà người nào tự dùng cách thức của người đó. Đánh trận xong thì tất cả đều kết thúc. Nếu nàng ta thua mà không phục, muốn báo thù rửa hận thì có thể tập hợp ba quân trở lại xâm lược, ta đương nhiên sẽ nghênh chiến. Song hiện giờ Nhung Địch tỏ ra muốn hòa hảo với Đại Sở, nàng ta một mình tới đây, rốt cuộc muốn làm cái gì? Có âm mưu gì chứ?”.

Tròng mắt Bạch Hạ xoay chuyển: “Có lẽ nàng ta muốn một mình khiêu chiến với huynh chăng? Giống như khi mấy bang phái trong giang hồ giao đấu ấy, lúc đánh đến cuối cùng sẽ có chưởng môn đứng ra một chọi một, quyết định thắng thua”.

Tiêu Sơ bật cười: “Muội cũng nói rồi đấy, đó là cách thức giải quyết ân oán trong giang hồ, đâu phải trong quân đội mà cũng chẳng phải trên triều đình. Vinh nhục của một quân nhân là phải dùng đao thật thương, thật liều mạng trên sa trường mà giành lấy. Bằng không khi hai nước giao chiến cần gì phải động một tí là đem mấy chục vạn, thậm chí hơn trawmvanj nhân mà ra giao tranh, cứ để hai vị nguyên soái ra đánh một trận phân định thắng thua, không phải được rồi sao? Huống hồ gì, dựa vào thân phận và địa vị của nàng ta hiện giờ, nhất cử nhất động đều sẽ phải gánh trách nhiệm rất lớn, sao có thể tùy tiện hành sự tắc trách như vậy được?”.

“Suy nghĩ của huyn hiện giờ đều bởi vì huynh chỉ xem nàng ta như một đối thủ khi xưa, một đại thần của nước khác”, Bạch Hạ nhẹ nhàng giãy ra khỏi vòng tay của y, hơi lùi về phía sau: “Lẽ nào huynh chưa tưng nghĩ đến, có lẽ nàng ta cũng chỉ là một nữ tử bình thường?”.

Tiêu Sơ sững người: “Muội nói vậy là có ý gì?”.

“Ý của muội chính là, lần này người ta đến tìm huynh không phải vì chuyện quốc gia đại sự gì cả, mà cũng chẳng phải vì muốn báo thù rửa hận cho lần thua trận trước đay, mà vì muốn cùng huynh nối lại mối nhân duyên ngày trước, gương vỡ lại lành!” Bạch Hạ lấy đầu ngón tay đâm vào ngực y: “Nói rõ hơn một chút, người ta không phải dùng thân phận Tư Đồ đại nhân tới gặp huynh mà là A Diên, chính là A Diên đã từng thề non hẹn biển với huynh đó! Đồ ngốc!”.

“Làm sao có thể...” Trên mặt Tiêu Sơ hiện lên thần sắc ngỡ ngàng: “Trước giờ nàng ta đâu có tình cảm gì với ta, tất cả chỉ là thủ đoạn để giành chiến thắng thôi. Bằng không, khi đó so nàng ta lại làm như vậy?”.

“Tranh Ngôn, huynh thật sự nghĩ như vậy sao? Hay là, chỉ khi huynh nghĩ như thế thì mới có thể được thư thái, mới có thể được giải thoát? Vậy thì, mấy lời nàng ta nói lúc trước khi đi đó, huynh giải thích thế nào đây?”

Tiêu Sơ nhếch môi, lạnh nhạt đáp: “Ta chỉ cần nhớ rằng chính miệng nàng ta thừa nhận rằng không hề hối hận vì đã hại ta, thế là đủ rồi”.

Bạch Hạ bình thản nhìn y, từng bước áp sát lại: “Thế còn câu sau? Huynh không muốn nhớ hay là không dám đối mặt?”.

Tiêu Sơ ngước mắt, nhìn nàng không chớp mắt.

Cơn gió xung quanh dần lắng lại, màn đêm tối đen như mực bị tia sáng sơm mai đầu tiên xé rách. Thật lâu sau, y mới thầm thở dài, giơ tay, nhẹ nhàng vò vò phần tóc mái hơi ướt của Bạch Hạ: “Hạ Hạ, chung quy ta vẫn khiến cho muội bất an, đúng không?”.

Bạch Hạ nghiêng đầu, khẽ nói: “Có gì đâu mà muội phải bất an?”.

“Nếu không phải như vậy, tại sao muội lại cả đêm không ngủ, ngồi ở đó nhìn chằm chằm lều vải chờ ta ra ngoài?”

“Xí! Làm gì có chuyện đó!”

“Còn cứng miệng!” Tiêu Sơ kéo tay nàng, rồi xoa lên gương mặt nàng, lời nói hàm chứa sự quở trách, nhưng càng thương tiếc nàng hơn: “Bây giờ tuy đang giữa hè, nhưng ban đêm ở trong núi cũng vẫn rât lạnh, vậy mà muội cũng không biết khoác thêm áo”.

Bạch Hạ khịt mũi, lẩm bẩm: “Chẳng qua vì không có miếng bánh thơm ngon như huynh nằm bên cạnh nên muội bị muỗi cắn đến mức không ngủ được thôi!”.

Tiêu Sơ liền bật cười.

Theo tiết trời ngày một nóng lên, đủ loại côn trùng, ruồi muỗi trong núi càng lúc càng nhiều, tuy đốt chút thảo dược lên cũng rất có hiệu quả đuổi muỗi nhưng vẫn bị muỗi cắn.

Làn da của Bạch Hạ rất mẫn cảm, sợ nhát là bị mấy con này cắn, một khi bị muỗi đốt nhất định sẽ nổi lên một cục u rất to, vừa tê vừa ngứa. Có điều hình như côn trùng ở đây thích cắn Tiêu Sơ hơn, thông thường trong những lúc có hai người thì chúng đều chọn y mà không hề do dự, điều đó quả thật khiến Bạch Hạ vui mừng không hết.

Chỉ là, Bạch Hạ tuy biết Tiêu Sơ chê mùi thuốc đuổi côn trùng quá khó ngửi mà không chịu thoa lên người, nhưng nàng lại không biết rằng Tiêu Sơ thường cả đêm không ngủ chỉ vì quạt đuổi muỗi để cho nàng ngủ ngon mà không bị nóng.

Khi hai người ở bên nha, không phải lúc nào cũng quấn quýt, cũng không phải lúc nào cũng tói tiếng yêu. Đa phần chỉ là những hành động nhỏ nhặt thôi, có thể đối phương biết, mà cũng có thể đối phương không biết, tất cả những gì họ lam chỉ mong dốc hết một phần tâm ý của mình để có được một phần ngọt ngào chỉ thuộc về bản thân mình thôi. 

Giống như tuy Bạch Hạ ghét nhất là phải giặt y phục, nhưng mỗi ngày nhất định sẽ giặt sạch sẽ y phục mà Tiêu Sơ thay ra, mỗi tối nhất định sẽ đặt một bộ y phục sạch sẽ trên đầu giường cho y.

Giống như mỗi buổi sáng khi Tiêu Sơ thức đậy đều phải uống một chén nước ấm, buổi tối trước khi đi ngủ phải vừa uống trà sâm vừa lật xem vài trang nhàn thư. Vốn mang bản tính địa thiếu gia, y trước giờ không biết quét nhà, lau bàn, rửa nồi, rửa chén, cũng không biết phải dọn dẹp nhà cửa như thế nào, Bạch Hạ liền ngày ngày chuẩn bị nước, chuẩn bị trà, chuẩn bị sách cho y, dọn dẹp những thứ y bày bừa ra, lau sàn nhà bị y làm bẩn.

Tuy họ khó tránh khỏi phàn nàn vài câu, thậm chí đôi lúc còn tranh chấp, nhưng những thứ cần phải làm trước giờ đều không bao giwof chậm trễ. Có những lúc họ cãi nhau, nhưng trên khuôn mặt vẫn luôn hàm chứa vẻ tươi cười mà ngay cả bản thân hai người chưa từng phát giác ra.

Đây chính là quá trình để họ va chạm lẫn nhau, thích nghi với nhau, cuối cùng biến thành sự ăn ý, thành thói quen, thành những dòng chảy nhỏ giọt, hòa tan vào sinh mệnh của mỗi người, không chảy xiết nhưng lại dài lâu.

Thấy Tiêu Sơ mỉm cười, Bạch Hạ cũng không nén nổi nụ cười, tất cả sẹ đè nén và khó chịu tràn ngập giữa hai người trước đó đã lập tức tan thành mây khói.

Tiêu Sơ ngước mắt nhìn tia nắng ban mai lộ ra nơi cuối chân trời, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói nặng nề: “có lẽ Tư Đồ Diên thật sự có vài phần tình ý với ta, nhưng đứng trước lợi ích và quyền thế, nàng ta đã vứt bỏ nó mà không hề do dự. Ta không thể phán xét nàng ta làm vậy là đúng hay sai, thực ra thì, giống như trước đây ta đã từng nói, ở vào vị trsi của nàng ta mà có hành động quyết đoán như vậy thì hoàn toàn không có gì đáng trách, thậm chí còn khiến ngươi ta kính trọng. Sở dĩ ta phải nhớ kỹ nàng ta thừa nhận đã từng hại ta, chỉ vì muốn xác định rõ rằng nàng ta không phải người có thể vì chữ tình mà vứt bỏ quyền lực trong tay. Phải biết rằng, nếu có thể nắm được nguyên tắc và mục tiêu hành sự của nàng ta thì sẽ rất có lợi trong cuộc giao tranh rất cỏ thể xảy ra trong thời gian tới, chúng ta có thể nhanh chóng nắm bắt được thời cơ then chốt. Còn về...”. Y dừng lại, thu tầm mắt, nhìn sang Bạch Hạ, ánh mắt dịu dàng mà kiên định: “Nàng ta có yêu ta hay không thì cũng có liên quan gì tới ta đâu?”.

Bạch Hạ cúi đầu, chần chừ một lát rồi mới nhỏ giọng ngập ngừng: “Thật ra muội có thể thấy được, tình cảm của nàng ta đối với huynh... Tranh Ngôn, nếu nàng ta không mạnh mẽ như vậy, nếu nàng ta chịu hạ mình với huynh...”.

Tiêu Sơ cười khẽ lắc đầu: “Tâm kế của Tư Đồ Diên rất khó dò, thủ đoạn lợi hại, tính tình lại mạnh mẽ, khiến cho vô số đấng mày rây cũng phải hổ thẹn. Hơn nữa, dựa vào gia thế cùng bản lĩnh của mình, nàng ta cũng có thể ngạo mạn với cả thiên hạ, coi hầu hết tất cả mọi người đều là vũng bùn trên đường. Nhưng chính bởi vì vậy, nàng ta không thể cúi đầu, càng không thể hạ mình, bởi lẽ trong mắt nàng ta, trước giờ chưa có thứ gì nàng ta muốn mà không có được”.

Bạch Hạ hừ một tiếng: “Huynh cũng hiểu người ta quá nhỉ!”.

Tiêu Sơ vội vàng giải thích: “Cái này cũng chỉ là vì biết người biết ta, trăm trận trăm thắng thôi mà”.

“Nếu biết người như vậy, sao huynh vẫn không nghĩ ra được mục đích lần này  nàng ta đến đây?”.

“Bởi vì... ta vẫn còn cần một khoảng thời gian để phán đoán đấy chứ.”

“Xem ra, nếu cứ nấp ở đây chắc chắn không thể phán đoán ra được rồi:, Bạch Hạ hướng về phía ánh mặt trời đang dần dần nhô lên, hít một hơi thật dài: “Thoát ly khỏi thế tục đã lâu, chúng ta cũng đến lúc trở về trần gian rồi”.

Tiêu Sơ hơi ngạc nhiên khi nàng lại chủ động đề nghị chuyện này, y bất giác sững người.

Bạch Hạ tiến lên trước một bước, ôm lấy y: “Nếu Tư Đồ Diên đã muốn tới thanh toán nợ nần, vậy thì chúng ta cũng phải tính với nàng ta cho rõ ràng, bằng không cứ để lại món nợ mơ mơ hồ hồ này, thì cũng không phải là chuyện tốt. Muội tin rằng dựa vào bản lĩnh kinh doanh thương trường của huynh, chắc cũng không đến nỗi tính đi tính lại rồi cuối cùng để lỗ vốn đâu. Chẳng qua, muội muốn nhắc nhở huynh một điều...”. nàng nhón chân lên, cắn một cái lên môi dưới Tiêu Sơ: “Lúc nào cũng phải nhớ rõ thân phận của người ta đường đường là Tư Đồ đại nhân, chớ có mà thất lễ đó. Nếu mà để cho muội biết được huynh biết người biết ta rồi lại nhầm người ta thành A Diên, Tiểu Diên, Diên Nhi gì gì đó, thì đừng trách muội ra tay độc ác, phế đi cái căn nguyên gây họa của huynh”.

Tiêu Sơ bất đắc dĩ bóp trán: “Trước đó muội cũng thấy rồi đó, ngay cả Chiến Phong từng sớm tối ở chung với A Diên cũng không nhận ra người đến chính là người quen cũ nữa là, ta sao có thể nhầm nàng ta thành A Diên hay gì đó được?”.

Bạch Hạ lườm y: “Chiến Phong là bởi vì nó bị mỹ sắc mê hoặc, trong mắt sớm đã không nhìn rõ được cái gì là trắng, cái gì là đen nữa rồi”.

“Mỹ sắc?”

“Rất có khả năng huynh đã cứu về cho nó một vị thê tử rồi đó.”

“...”

Mấy ngày tiếp theo trời vẫn mưa ròng rã, mãi cho đến bảy ngày sau mới tạnh hẳn, lại qua hai ngày nữa, con đường núi lầy lội mới có thể đi lại thuận lợi được.

Ngày thứ ba, vết thương của sói xám cũng đỡ hơn nhiều rồi, nhưng bởi vì trời mưa, Bạch Hạ sợ vết thương của nó sẽ bị nhiễm trùng nên vẫn kiên quyết không để cho nó rời đi.

Ngày thứ bảy, mặt trời rực rỡ, vết thương của sói xám đã khỏi hẳn rồi nhưng nó lại như hoàn toàn không có ý định bỏ đi nữa.

Ngày thứ chín, Tiêu Sơ và Bạch Hạ xuống núi, Chiến Phong cùng hia người đi xuống tận chân núi rồi mới quay đầu nhìn con đường mòn thông với thế giới bên ngoài, lại đưa mắt nhìn bóng dáng màu xám bạc đứng trên đỉnh núi cao nhất đằng xa, tự dằn vặt do dự một phen, cuối cùng sói tuyết cũng vẫn bước lên đường mòn, không quay đầu lại nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui