Một buổi sáng mùa đông rét lạnh, toàn trường AQ đang đắm chìm trong tiếng giảng bài của thầy cô. Tiếng giảng văng vẳng giữa không gian rộng lớn làm nó trở nên mơ hồ, như thực như ảo.
Trên sân thượng lồng lộng gió, có hai thân ảnh một trước một sau nhưng đều chung một điểm là hướng mặt về phía ánh dương tròn đỏ không hề ấm áp. Người con trai ngũ quan hài hòa, tinh tế nhưng lại lạnh lùng đến ớn lưng, thân hình cao lớn, không vạm vỡ nhưng cũng không mảnh khảnh, mái tóc đen dài hơn gáy phiêu tán trong gió mang theo vẻ tà mị chết người. Người con gái đứng đằng sau lại mang vẻ đẹp dịu dàng, ôn nhu. Gương mặt xinh đẹp, thanh thoát, dịu dàng như minh nguyệt. Thân hình mảnh mai đứng giữa gió lộng càng thêm nhu nhược. Hình mẫu con gái này là hình mẫu làm trỗi dậy bản năng bảo vệ của bất cứ người con trai nào. Nhưng có lẽ chàng trai trước mặt cô là ngoại lệ. Cậu lạnh lùng quay lưng đi, giọng nói lãnh đạm hòa vào trong gió, thổi từng chữ đến tai cô:
- Là em làm đúng không?
Mai Anh chột dạ. Quả thực là Quân đã đoán ra. Cô không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng cậu bằng ánh mắt u buồn, cô liêu. Nhận ra sự im lặng kéo dài, Quân kiên nhẫn hỏi lại:
- Có phải em là một trong những người bắt cóc An?
- Phải thì sao mà không phải thì thế nào? Trong lòng anh mong câu trả lời là phải hay không phải? - Mai Anh nở nụ cười ảm đạm, làm bầu không khí càng thêm phần nặng nề.
- Anh mong là không!
- Nhưng thật tiếc, đã làm anh thất vọng rồi! Phải, em là một trong những người bắt cóc An, thậm chí còn là chủ mưu.
Quân khẽ rùng mình một cái, cậu xoay người đối diện với Mai Anh, đôi mắt nâu lạnh lẽo nhìn thẳng vào đôi mắt nai xinh xắn nhưng chứa đầy đau thương kia. Không hề rung động, cậu lạnh lùng hỏi:
- Vì sao?
- Vì sao?! - Mai Anh nở nụ cười trào phúng, giọng giận dữ hét lên - Còn không phải vì anh sao? Vì cớ gì anh lại yêu An? Em đây này, em yêu anh từ lâu rồi, em là thanh mai luôn quấn quýt với trúc mã là anh, vậy mà anh không hề động lòng với em, lúc nào cũng lạnh lùng, khi em khóc chỉ xoa đầu an ủi như em gái. RỐT CUỘC LÀ VÌ SAO ANH YÊU AN CHỨ KHÔNG YÊU EM?
Tiếng hét của Mai Anh vang vọng trong không gian, hòa vào trong tiếng gió rồi mất tích không còn dấu vết. Ngực phập phồng thở hổn hển. Đến khi bình tĩnh lại thì phát hiện ra gương mặt đã đẫm nước mắt. Quân nhìn Mai Anh thật lâu, rồi từ từ phun ra bốn chữ:
- Không thể rung động!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Mai Anh. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nhận những câu nói còn tàn khốc hơn thế này. Nhưng mà tại sao tim vẫn đau thắt lại, co rút từng hồi làm cô đến hô hấp cũng có chút khó khăn. Mai Anh cười, nụ cười ảm đạm thê lương:
- Chính vì anh không thể rung động nên em muốn giữ anh cho riêng mình cho đến khi nào anh không thể sống thiếu em mới thôi. Nhưng anh lại yêu An, một khi của riêng bị người khác cướp mất, cảm giác phẫn nộ lên đỉnh điểm thì còn nghĩ đến hậu quả sau này sao?
- Anh không phải vật sở hữu của bất kỳ ai. Nếu có thì chỉ có một mình Hoàng Linh An thôi!
Mai Anh lại cười, cười điên dại, cười như mất thần trí. Gương mặt xinh đẹp biến dạng, nụ cười trở nên méo mó khó coi, cô ngồi bệt xuống mặt đất bụi bẩn, lạnh lẽo. Từ cười, biến dần sang khóc. Từng giọt nước mắt như hạt trân châu rơi xuống. Có lẽ đây đã là cực hạn của đau khổ mà Mai Anh có thể chịu đựng được.
Quân nhìn Mai Anh, một tia thương cảm hiện lên nơi đáy mắt, sau đó vụt tắt rất nhanh. Cậu lạnh giọng nói:
- Lần này anh sẽ bỏ qua, nhưng chỉ cần biết em thông đồng với hắn lần nữa, anh sẽ không thương tình mà tha thứ đâu. Em vẫn biết rằng, động vào người của Vũ Anh Quân này sẽ có kết cục duy nhất: Sống không bằng chết.
Mai Anh ớn sống lưng ngẩng mặt lên nhìn gương mặt như trạm trổ của ai đó, không nói câu nào, để mặc cậu lạnh lùng bước qua mình.
Anh đã bỏ rơi em, em cũng giống như người sống mà không có linh hồn. Không có linh hồn chỉ có thể là ma quỷ, mà ma quỷ có gì mà không dám làm?!
*****
Quân thở dài như tiếc nuối ột tâm hồn trong sáng, thuần khiết.
Anh đã cho em cơ hội, tại sao em lại gạt nó đi cơ chứ?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...