"Mà cho dù tôi có làm như vậy thì cũng là vì muốn tốt cho con bé, ai lại muốn con gái mình gả cho một kẻ vô dụng chứ, cậu cũng không soi gương thử đi, cậu có †ư cách gì để so với Lưu Văn Viễn chứ?”
"Người ta có tài sản hàng chục tỷ ở nước ngoài, hiện tại đã thành lập một công ty lớn ở trong nước, có điểm nào mà không hơn cậu chứ? Trần Vũ, nếu cậu còn có một chút ý thức tự giác thì hãy buông tha cho Hân Vũ nhà tôi đi và để con bé bắt đầu lại một lần nữa đi."
'Vương Tuyết Cần chống tay lên hông, vẻ mặt hung hãn, dù sao bà ta cũng không cho rằng Trần Vũ có thể làm gì mình.
"Cho nên, bà thừa nhận chính bà là người làm những việc này?" Trần Vũ lạnh lùng nhìn Vương Tuyết Cần, trong lòng nảy lên sát ý.
"Đúng, là tôi làm! Tôi muốn chia rẽ các người đó thì sao, nghe này Trần Vũ, trừ khi cậu ly hôn với con gái của tôi để nó tìm một người tốt gả đi, nếu không tôi sẽ ở lại đây phá hoại khiến cho hai người không thể sống yên ổn được."
"Bây giờ, lập tức cút khỏi đây! Bà là mẹ của Hân Vũ, là mẹ vợ của tôi, đừng ép tôi phải ra tay với bà." Trần Vũ nhìn chằm chằm Vương Tuyết Cần, nắm đấm của anh đã siết lại thật chặt.
Nói thật, trong lòng anh thực sự rất muốn đấm chết Vương Tuyết Cần, người phụ nữ này quả thực xấu xa đến tận xương tủy, nhưng anh vẫn nhịn xuống, dù sao trên danh nghĩa người này vẫn là mẹ vợ của anh.
"Muốn đuổi tôi đi à? Ha ha, đừng mơ tưởng, họ Trần tôi nói cho cậu biết, nếu cậu ngăn cản con gái tôi gả vào một gia đình giàu có, tôi sẽ ăn vạ luôn ở đây, chiến đấu tới cùng với cậu."
"Chỉ cần tôi còn ở đây, đứa con trong bụng nó đừng hòng được sinh ra.” Vương Tuyết Cần oán hận nhìn chăm chằm Trần Vũ.
Trần Vũ nhìn chằm chằm bà ta, sát ý đột nhiên xuất hiện, bỗng nhiên anh giơ tay lên, bốp một tiếng tát cho. Vương Tuyết Cần một bạt tay.
Tuy rằng không có sử dụng chân khí, nhưng đây đúng là một cái tát đích thực, Vương Tuyết Cần hét lên, che nửa bên mặt lại, không thể tin mà nhìn Trần Vũ: “Cậu. dám đánh tôi, tôi là mẹ vợ của cậu.”
Bốp... lại một cái tát nữa giáng vào nửa bên mặt còn lại của bà ta.
"Có lòng dạ ác độc như vậy, bà không xứng làm mẹ người khác." Trần Vũ lạnh lùng nói: “Vương Tuyết Cần, tôi cảnh cáo bà một lần nữa, đừng coi tôi là Trần Vũ của trước kia! Bây giờ lập tức cút đi, tôi sẽ không tranh cãi với bà về chuyện đã xảy ra trước đó, nếu không, tôi sẽ để khiến nhà họ Diệp của các người biến mất khỏi Phong Lăng này."
"Sao cậu dám... cái tên súc sinh này, cậu còn dám đánh tôi, tôi muốn con gái tôi ly hôn với cậu, tôi muốn..."
Vương Tuyết Cần bộc lộ bản chất đanh đá, la lối khóc lóc ở đây, nhưng Trần Vũ đã tát bà ta văng ra xa mấy mét.
"Bảo vệ đâu? Lập tức tới đây." Trần Vũ đi tới một bên, ấn điện thoại video lên tường.
An ninh trong khu dân cư cao cấp rất nghiêm ngặt, chỉ một câu nói của Trần Vũ mà đã có năm sáu nhân viên bảo vệ đến ngay lập tức.
“Ngài Trần, có chuyện gì vậy?” Bảo vệ hỏi.
"Nhìn cho rõ, về sau, người phụ nữ này không được. phép bước vào chỗ của tôi nửa bước, nếu không thì các người tự gánh lấy hậu quả." Trần Vũ chỉ vào Vương Tuyết Cần.
"Vâng, tôi hiểu rồi." Đội trưởng đội bảo vệ hơi kinh ngạc, đây không phải là mẹ vợ của Trần Vũ sao? Mối quan hệ giữa hai bên không tốt à? Bộ dạng này có vẻ như đã đánh nhau.
"Bây giờ lập tức đuổi bà ta ra ngoài ngay, đừng để tôi gặp lại bà ta lần nữa." Trần Vũ vung tay lên.
"Trần Vũ, cậu là tên khốn kiếp! Cậu dám đuổi tôi ra ngoài? Tôi muốn Hân Vũ ly hôn với cậu, cậu cứ chờ đi, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu."
Vương Tuyết Cần bị một nhóm bảo vệ giữ lại, bà ta la hét khóc lóc lăn lộn trên mặt đất, nhưng những nhân viên bảo vệ này cũng không phải người bình thường, họ không phải là bộ đội xuất ngũ thì cũng từng luyện võ, họ xách bà ta lên, lôi bà ta ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...