“Cái gì?” Sắc mặt Trần Vũ thay đổi lớn: “Cô đừng có gấp, tôi sẽ đến đó ngay lập tức.”
Trần Vũ cúp điện thoại, khởi động ô tô, lái xe về nhà.
Anh vượt đèn đỏ suốt chặng đường, lấy tốc độ nhanh nhất về đến nhà.
"Anh rể cuối cùng anh cũng về rồi! Em đã gọi cấp cứu rồi, chị gái em chảy máu rất nhiều, hu hu phải làm sao đây!" Trong phòng ngủ, Diệp Thiến sợ hãi bật khóc, cô ta chưa từng trải qua chuyện như vậy
Trân Vũ đẩy cửa xông vào, mấy bác sĩ cấp cứu đang tiêm thuốc cho Diệp Hân Vũ, Diệp Hân Vũ tỏ ra đau đớn, sắc mặt tái nhợt, một bên ga trải giường dính đầy máu.
"Chồng, cứu... em, cứu con của chúng ta." Diệp Hân Vũ nắm chặt tay Trần Vũ, cô đau đến mức muốn ngất đi cho xongl
"Đừng lo lắng, Hân Vũ, đứa trẻ sẽ không sao đâu." Trần Vũ đặt tay lên cổ tay cô.
“Anh là người nhà bệnh nhân à?” Một nữ bác sĩ hét lên: “Người nhà thì đợi ở bên ngoài, không được tiến vào.”
"Bác sĩ Triệu, sợ là không cứu được, máu ra nhiều quái" Một bác sĩ nói.
"Cố găng hết sức đi." Nữ bác sĩ thở dài, dựa vào kinh nghiệm cá nhân, về cơ bản, với tình huống của Diệp Hân Vũ là không thể cứu được thai nhi, nhưng bác sĩ chỉ có thể cố gắng hết sức thử xem.
“Mọi người đi ra ngoài hết đi!” Trần Vũ lấy ra cây kim châm và hét lên.
"Anh đang làm gì vậy? Hiện tại chúng tôi đang cố gắng hết sức để cứu đứa trẻ, anh lấy kim châm để làm gì?" Nữ bác sĩ lo lắng.
"Tôi bảo các người đều đi ra ngoài!" Trần Vũ ghim một kim, Diệp Hân Vũ chìm vào giấc ngủ.
"Anh muốn dùng châm cứu để bảo vệ thai nhi à? Đối với trường hợp của vợ anh, 80- 90% thai nhi không thể cứu được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!" Bác sĩ Triệu ngạc nhiên.
"Cám ơn mọi người, nhưng các người không làm được đâu, chỉ có tôi tự mình ra tay mới có thể cứu được." Trần Vũ nói xong, liên tục ghim năm sáu kim.
"Bác sĩ Triệu xuất thân từ một gia đình có truyền thống y học, cô ấy đã cứu được rất nhiều bào thai trong những năm qua, anh đừng có mà không biết tốt xấu." Một y tá không vui.
"Đã đến lúc này rồi, châm cứu còn có tác dụng gì? Không thể giữ được đâu, nếu bác sĩ Triệu ra tay thì vẫn còn chút hy vọng, bảo vệ đâu, mau đưa anh ta ra ngoài."
"Châm tam tài?" Bác sĩ Triệu nhanh chóng chặn nhân viên bảo vệ đang mở cửa bước vào, cô ấy chăm chú nhìn Trần Vũ tiến hành châm cứu.
Hợp cốc, Tam âm, Thái xung!
Trần Vũ ghim kim một cách thành thạo, sau mỗi một kim ghim vào thì lại nhanh chóng ghim một kim khác, phải mất nửa giờ mới châm cứu xong.
Diệp Hân Vũ hiện đã thở đều đặn hơn, sắc mặt hồng hào trở lại, chỉ là cô vừa mất máu quá nhiều và cần được điều dưỡng để khỏe lại.
Bác sĩ Triệu hơi sửng sốt, nhanh chóng kiểm tra mạch đập của Diệp Hân Vũ, vừa kiểm tra, cô ấy đã bị sốc: "Nhịp tim thai nhi bình thường, mạch ổn định, thai nhi đã được bảo vệ, làm sao có thể chứ?"
Sau khi rút kim ra, Trần Vũ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bào thai của Diệp Hân Vũ không có vấn đề gì, nhưng sau này cần phải dùng thực liệu(*) để hồi phục.
(*)Thực liệu là một lĩnh vực nghiên cứu công năng, phối ngũ, chế biến các loại thực phẩm và phương pháp ăn uống bằng lý luận y học cổ truyền nhằm duy trì sức khỏe, phòng ngừa và hỗ trợ điều trị bệnh tật.
"Chồng, đứa nhỏ... con của chúng ta...' Diệp Hân Vũ vừa mở mắt là đã khóc.
"Không sao đâu Hân Vũ, đứa bé đã được cứu rồi, em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, mọi việc ở đây đã có anh, em đừng lo lắng." Trân Vũ nhanh chóng an ủi cô.
"Thật sao, chồng? Đứa bé thật sự không sao chứ?" Diệp Hân Vũ sửng sốt, cô cảm thấy thân thể thoải mái hơn, nhưng cô vấn còn lo lăng.
"Thật mà, em yên tâm đi, nghỉ ngơi nhiều vào, anh đi nấu thuốc cho em, đừng lo lắng." Trần Vũ nhẹ nhàng an ủi cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...