"Cậu Trần... Đây không phải nhà của cậu sao?" Đội trưởng đội bảo vệ nhìn thoáng qua địa chỉ trong thư giới thiệu, không khỏi sửng sốt.
"Cái gì? Nhà của cậu ta? Cậu ta không phải là nhân viên bảo vệ của các người sao?" Trương Lam giật mình.
"Nhân viên bảo vệ nào? Cậu Trần là chủ nhà ở chỗ chúng tôi, là chủ nhà mà bà muốn xin vào làm, chủ của mình còn không biết là ai, mà dám chửi bới ở đây?"
"Sao có thể chứ? Làm sao cậu ta có đủ khả năng để sống ở đây?" Trương Lam bị sốc, bà ta biết rất rõ về Trần Vũ, Trần Vũ đã phá hoại tất cả tài sản của bố mình và cắt đứt quan hệ với ông ấy, bà ta cũng nghe nói rằng cậu ta chỉ thích ăn nhậu chơi bời, không chịu làm việc đàng hoàng trong vài năm qua, làm sao cậu ta lại trở thành chủ sở hữu bất động sản ở một khu giàu có như vậy?
"Trương Lam, tôi nể tình bà là hàng xóm cũ, hôm nay không chấp nhặt với bà, lập tức cút cho tôi." Trần Vũ lạnh lùng nói.
"Cái này, cái này..." Trương Lam không biết phải làm sao.
"Sao còn không mau đi?" Đội trưởng đội bảo vệ quát.
Trương Lam không còn cách nào khác là phải rời đi, bà ta không ngờ rằng Trần Vũ sẽ đột nhiên thay đổi và trở thành một người đàn ông giàu có, điều này nằm ngoài suy nghĩ của bà ta.
“Đợi đã." Trần Vũ gọi bà ta lại.
"Trần Vũ, cậu, cậu còn muốn làm gì?" Trương Lam lắp bắp hỏi.
"Bố tôi, ông ấy... dạo này sống thế nào?" Trần Vũ nhìn chằm chằm vào bà ta và hỏi.
“Ông ấy, ông ấy khá tốt, khá tốt!” Trương Lam nói mấy câu rồi vội vàng rời đi.
Trần Vũ trầm mặc, trong lòng có chút khó chịu, một mình bố nuôi anh lớn lên không dễ dàng, anh muốn quay về xem thử.
"Chồng, chúng ta về thăm bố đi." Diệp Hân Vũ đoán được suy nghĩ của Trần Vũ: "Em biết anh vẫn luôn muốn gặp ông ấy, giữa bố con với nhau không có hận thù gì không thể giải quyết được."
"Chuyện này thì một thời gian nữa rồi tính sau, chúng ta sẽ trở về vào sinh nhật của ông ấy." Trân Vũ cười nói.
"Cậu Trần, cô Diệp, ở cửa có một người tên Vương Tuyết Cần, tự xưng là mẹ của cô Diệp, tôi muốn xác nhận một chút." Đúng lúc này, quản gia đi tới.
"Mẹ em, sao bà ấy lại ở đây?" Diệp Hân Vũ kinh hãi, cô chưa bao giờ nói cho người nhà biết nơi cô sống hiện tại, Vương Tuyết Cần làm sao biết được?
Một lúc sau, giọng nói khoa trương của Vương Tuyết Cần truyền tới: “Tôi đã nói là con gái tôi sống ở đây, nhưng các người không tin, Hân Vũ, con chuyển đến nơi sang trọng như vậy khi nào mà không nói cho mẹ biết?”
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Ai nói cho mẹ biết?" Diệp Hân Vũ kinh ngạc hỏi.
"Mặc kệ ai nói với mẹ, con sống ở nơi tốt như vậy mà cũng không đón mẹ đến hưởng phúc sao? Có ai làm con gái giống con không? Đi, dẫn mẹ về xem các con đang ở nơi nào." Vương Tuyết Cần giữ chặt Diệp Hân Vũ.
Bà ta từng coi thường con gái mình về mọi mặt, nhưng giờ đây khi con gái sống ở khu giàu có, thái độ của bà ta rõ ràng đã trở nên thân thiết vô cùng.
“Trời ơi, phòng khách rộng quá, đèn chùm pha lê †rong phòng khách cũng không hề rẻ, sofa cũng là hàng. nhập khẩu, nhìn sàn nhà xem, gần như có thể dùng làm gương."
Một lát sau, trong biệt thự của Trần Vũ, Vương Tuyết Cần hết lời khen ngợi nơi ở của con gái mình giống như bà ngoại Lưu bước vào Đại Quan Viên(*).
(*)bà ngoại Lưu bước vào Đại Quan Viên: tình tiết trong Hồng Lâu Mộng
"Hân Vũ, sao con lại sống ở đây? Trần Vũ kiếm được một triệu kia sao đủ mua căn nhà ở đây, còn không đủ để trả nợ nữa kìa." Vương Tuyết Cần đã nhìn đủ rồi, cuối cùng cũng nhớ ra để hỏi.
"Đây là nhà của bạn tôi, tôi tạm thời ở nhờ một thời gian." Trân Vũ bình tĩnh nói.
“Tôi đã nói mà, có một số người không thể thay đổi được bản tính.” Nghe được Trần Vũ nói, sắc mặt Vương Tuyết Cần đột nhiên biến đổi: “Hừ, không biết tự tin ở đâu ra.”
"Mẹ, rốt cuộc mẹ tới đây là có chuyện gì?" Diệp Hân Vũ hỏi.
"Hân Vũ, con có muốn về nhà bố mẹ ruột không? Còn muốn quay lại làm lành với nhà họ Diệp không?” Vương Tuyết Cần thay đổi vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Mẹ, con......”
“Nếu muốn thì hãy ly hôn với tên này ngay lập tức!” Vương Tuyết Cần hét lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...