"Là tôi, các người lại muốn làm gì?" Mẹ Lý tức giận nhìn chằm chằm tên cao to này.
“Ký vào thỏa thuận này, rút đơn kiện và bảo đảm vĩnh viễn không nhắc lại chuyện này, sau đó lấy 300.000 tệ xem như giải quyết xong mọi việc." Tên cao to lấy ra một bản thỏa thuận.
"300.000 tệ để mua sự trong sạch của con gái tôi sao? Các người đừng mơ tưởng." Mẹ Lý rít lên: "Nói với Đỗ Minh, dù phải liều cái mạng già này thì tôi cũng phải đấu với hắn cho đến chết mới thôi.
“Tôi nói cho bà biết, 300.000 đã là nhiều rồi, hơn nữa, đã có người nhận tội, cho dù bà có kiện cũng không liên quan gì đến cậu Đỗ đâu.” Tên cao to đối diện mẹ Lý, cười lạnh nói: “Hơn nữa, con gái của bà làm ở một nơi như vậy thì chắc chắn là ra bán(dâm) rồi.”
"Tới 300.000 tệ đấy, cô ta phải bán thân mấy tháng, ngủ với bao nhiêu khách mới có thể kiếm được số tiền này? Đừng thấy nể mặt mà còn ra vẻ không cần nhé."
"Đồ khốn kiếp, mày đang nói cái gì? Tao liều mạng với mày!" Mẹ Lý tức giận đưa tay muốn tóm lấy tên cao †o.
Hai người phía sau tên cao to bước tới ngăn bà lại, sau đó đẩy bà ra.
"Tôi đã cho bà mặt mũi rồi, bà đừng có không biết đủ, bà không bi Đỗ là ai sao? Cậu Đỗ cũng có lòng tốt, nếu không, chỉ cần một giây thôi là hai mẹ con bà sẽ biến mất khỏi thế giới này." Tên cao to cười độc ác nói: "Thỏa thuận này, bà ký hay là không?"
"Mày đừng nghĩ tới chuyện đó, sự trong sạch của con gái tao không thể giải quyết bằng tiền, tao sẽ khiến Đỗ Minh phải trả giá xứng đáng." Mẹ Lý hét lên.
“Bà không ký, tôi cũng rất khó xử!” Tên cao to xua tay, một tên đàn em trong bọn chúng đóng chặt cửa lại, hai người đứng canh cửa, không cho ai ra vào.
“Mày định làm gì?” Mẹ Lý cảm thấy có gì đó không đúng.
“Không chịu khổ một chút, có lẽ bà sẽ không biết trời cao đất dày là gì.” Tên cao to cười lạnh: “Giữ bà ta lại!”
Hai người đàn ông ở hai bên trái phải kìm chặt mẹ Lý, tên cao to rút từ trong tay áo ra một cây gậy xếp bằng hợp kim, tay phải vung lên, sau đó đột nhiên quất về phía đầu mẹ Lý.
Đột nhiên, một bóng người lóe lên, Trần Vũ ở cạnh chợt di chuyển, rầm một tiếng, gã to con này còn chưa
kịp vung cây gậy xuống là đã bị Trần Vũ đá văng ra xa.
Bùm một tiếng nữa, tên cao to đập vào tường và bật ngược trở lại mặt đất, mắt đầy sao xẹt.
“Dám đụng đến anh Hổ, xử nó!” Bọn đàn em do tên cao to dẫn tới lần lượt ra tay.
Bốp, một cái tát tay đánh cho một tên đàn em hộc máu ngã xuống đất, Trần Vũ di chuyển như một cơn gió, chỉ vài chiêu là đã hạ gục đám người xông lên tìm đường chết, sau đó tóm lấy tên anh Hổ.
"Mày là ai? Mẹ nó, mày dám xen vào chuyện của người khác à, mày biết cậu Đỗ là ai không?" Tên cao to lấy lại bình tĩnh, chửi ầm lên.
Bốp... Một cái tát giáng thẳng vào mặt gã cao †o, gã cao to phun ra một ngụm máu, một nửa hàm răng trong miệng bị cái tát đánh bay ra ngoài.
“Đỗ Minh ở đâu?” Trần Vũ hỏi. "Mày muốn làm gì?" Gã cao to sợ hãi.
Bốp... Một cái tát nữa giáng vào bên mặt còn lại, nửa hàm răng còn lại cũng bị đánh nát vụn.
“Đừng, đừng đánh!” Vẻ mặt gã cao to như đưa đám: “Cậu Đỗ đang ở trại chó phía Tây.”
“Được rồi, tôi sẽ đi tìm hắn ngay bây giờ.” Trần Vũ buông gã cao to kia ra.
“Mày muốn ra mặt thay hai mẹ con này sao?” Trên mặt gã cao to hiện lên một tia tàn nhẫn: “Đừng trách tao không cảnh cáo mày, cậu Đỗ muốn làm một người biến mất thì chỉ cần một giây mà thôi."
"Vậy để tao xem thử." Trần Vũ cười lạnh, xoay người đá vào cánh tay hắn, răng rắc...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...