“Thế nào, cậu cảm thấy tôi không thể làm được sao? Tôi nói cho cậu biết tôi đã làm việc rất chăm chỉ, hơn nữa hiện tại anh em của tôi là Chuột cũng đang làm việc này, lúc trước dùng mấy chục nghìn để mua đồ qua tay bán lại với giá hai triệu.”
Diệp Thần Quang võ võ anh chàng đầu hươu mắt chuột bên cạnh: “Trần Vũ, khi kết bạn, nên kết bạn với những người có ích cho mình. Đừng lúc nào cũng chơi với cáo và chó."
“Ờ, cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ sửa” Trân Vũ gật đầu một cái, người anh vợ này của anh... thật sự không biết nên làm sao cho phải.
“Lão Diệp, anh xem đồ gốm màu thời Đường này không †ồi nhỉ.” Khi nói chuyện, Chuột chỉ vào đồ gốm màu thời Đường trên quầy triển lãm rồi kêu lên.
“Ở đâu? Cho tôi xem thử” Diệp Thần Quang vội vàng chạy đến bên cạnh Chuột.
Người trưng bày đồ gốm màu thời Đường là một vị khách du lịch, đồ gốm màu thời Đường này chủ yếu có màu vàng, lục và trắng, nhìn có vẻ hơi cũ.
“Anh xem, đây là đồ gốm màu thời Đường, có màu sắc cổ kính, được bảo quản tốt, là vật phẩm từ thời hưng thịnh của đời Đường, giá là hai trăm tám mươi nghìn, nếu bán lại thứ này, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền." Chuột chỉ vào kia kiện đồ cổ với vẻ phấn khích.
“Chú em quả là có cặp mắt tinh tường, quê tôi ở Lạc Dương, món đồ này đến từ một ngôi mộ cổ, giá hai trăm tám mươi nghìn là do tôi cần tiền gấp, nếu không dù trả cả triệu, tôi cũng không bán món đồ này." Chủ quán là một người đàn ông, hắn nháy mắt với Chuột, hai tên này chắc chăn là cùng một bọn.
“Chuột, thật sự không có vấn đề gì sao?” Hai mắt của Diệp Thần Quang sáng ngời.
“Đương nhiên rồi, mắt nhìn của tôi có khi nào sai đâu? Nếu không phải tôi không mang đủ tiền trên người thì tôi đã mua nó rồi.” Chuột mang vẻ mặt nghiêm túc nói..
“Ông chủ, rẻ chút được không?” Diệp Thần Quang động tâm rồi.
“Người anh em, cậu làm khó cho tôi rồi, tôi thật sự cần tiền gấp. Bạn của cậu là chuyên gia, cậu hỏi anh ta thử xem, nó có phải có giá trị hai trăm tám mươi nghìn tệ không?" Chủ quán trực tiếp từ chối, không chừa đường để trả giá.
“Quang Tử, anh phải tận dụng thời cơ này, đã muốn chơi đồ cổ thì phải mạnh dạn lên.” Chuột ở một bên lừa gạt: “Anh còn do dự thêm chút nữa người khác sẽ đến mua thứ này đó.”
“Ai, đồ tốt không đợi người đâu.” Chủ quán liếc Chuột một cái, ra vẻ như tôi có đồ tốt, không sợ không bán đi được.
“Tôi không đủ tiền, tôi mang theo một trăm tám mươi nghìn, đây là toàn bộ tiền tôi lấy làm vốn kinh doanh” Diệp Thần Quang thực sự bị cám dỗ rồi.
"Như vậy đi, tôi biết một người anh có thể cho anh mượn tiền, nhưng anh phải trả một ít lãi suất, hay tôi mời anh ấy qua đây nhé?" Chuột đảo đôi mắt.
“Được, đi tìm anh ta lại đây đi, một chút lãi suất không thành vấn đề, chỉ cần có thể mua được món đồ này" Diệp Thần Quang nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được, tôi lập tức gọi anh ấy lại đây.” Chuột vui mừng, thâm mắng đúng là một tên ngốc, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện.
“Đợi một chút." Trần Vũ đột nhiên tiến lên nói: “Đây là đồ gốm màu thời Đường à, thật sự là đồ của thời Đường sao?”
“Điều đó là đương nhiên, ông nội tôi đã đào nó lên từ dưới đất và truyền lại cho tôi, nếu không phải đang cần tiền thì tôi cũng không bán đâu.” Chủ quán nói.
"Đồ gốm màu thời Đường của ông có màu sắc cũ kỹ cũng giống như được khai quật lên. Tuy rằng tôi không hiểu những thứ này lắm, nhưng nhìn vào khí của nó, tôi có thể biết được niên đại."
Trần Vũ nhìn chằm chằm gốm thời Đường này: "Nếu tôi đoán không lầm, nó là đồ mô phỏng, sau đó chôn dưới lòng đất làm cho vẻ ngoài trở nên xưa cũ, vậy thoạt nhìn nó có cảm giác cổ xưa”"
“Cậu là ai, đừng có mà nói hươu nói vượn ở chỗ này.” Chủ quán giận dữ.
“Quang Tử, đây là em rể vô dụng của anh sao?” Bên kia Chuột đã gọi điện thoại xong.
"Đúng vậy, chính là nó." Diệp Thần Quang cười lạnh một tiếng nói: "Trần Vũ, mày hiểu cái rắm ấy. Đừng tưởng gặp may một lần là ngon. Cút khỏi đây đi, đừng cản trở tao làm giàu. "
“Cản trở anh làm giàu? Tôi đang cứu anh đó.” Trần Vũ nổi giận, tên này thật không biết tốt xấu là gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...