Cao Thủ Y Đạo

“Tôi đã bảo chuyện này anh không xử lý được rồi mà, anh báo cho cấp trên sẽ có người xử lý” Trần Vũ lắc đầu: “Tình huống cụ thể thì anh đừng hỏi nữa, các anh có quy định phải giữ bí mật”

“Rốt cuộc anh là người như thế nào?” Nhậm Chính Hạo nhìn Trần Vũ chăm chằm, anh ấy càng lúc càng tò mò về Trần Vũ.

“Một người bình thường thôi.” Trần Vũ toét miệng cười. “Anh có vẻ biết rất nhiều thứ” Nhậm Chính Hạo hỏi: “Anh và Nhã Tuyết...”

“Anh muốn hỏi tôi và cô ấy có quan hệ gì đúng không?” Trần Vũ ăn xong rồi đặt đồ trong tay xuống, rút một tờ khăn giấy ra: “Tại sao anh không trực tiếp hỏi cô ấy?”

“Tôi hỏi cô ấy rồi, nhưng cô ấy trả lời rằng... cô ấy là người phụ nữ của anh?” Khi nói tới đây Nhậm Chính Hạo không tự chủ được mà siết chặt tay.

“Vậy anh còn hỏi tôi làm gì nữa? Chưa từ bỏ ý định à?” Trần Vũ cười. “Trần Vũ, anh là người có gia đình rồi đấy.” Nhậm Chính Hạo cảm thấy khó tin.

“Cho nên tôi vẫn luôn giữ khoảng cách với cô ấy, không hề như anh nghĩ” Trần Vũ đứng dậy nói: “Anh rất giỏi, cố lên.”

Nói xong câu này, Trần Vũ quay lưng đi.

Mặt Nhậm Chính Hạo hơi tái mét, dù sao nữ thần trong lòng anh ấy có người khác, hơn nữa còn là một người đàn ông đã có gia đình, trong lòng anh ấy hơi khó chịu cũng là lẽ đương nhiên. Nhìn Trần Vũ đi xa, anh ấy cắn mạnh miếng mì hoành thánh, thầm hạ quyết tâm nhất định phải cố gắng.


“Tổng giám đốc Trần, xin dừng bước.” Trần Vũ vừa đi thì có một chiếc xe dừng lại đăng sau, Vương Bình người mà anh gặp hôm qua chạy chậm lại gần.

“Tổng giám đốc Vương? Trùng hợp vậy sao?” Trần Vũ sửng sốt, anh đã mua lại †oà nhà trị giá năm tỷ với giá hai tỷ rưỡi từ tên ngu này, ông ta không cam lòng đấy à?

“Không không, hôm nay tôi đến đây để gặp tổng giám đốc Trần.” Vương Bình cúi đầu khom lưng, trông dáng vẻ rất khiêm tốn.

“Tổng giám đốc Vương có chuyện gì à?” Trần Vũ suy tư, ông già này thấy hôm qua bán nhà lỗ nên muốn đổi ý chăng? Nhưng hợp đồng đã ký rồi, tiền cũng đã chuyển, muốn đổi ý cũng không có cửa đâu.

“Tổng giám đốc Trần đừng hiểu lầm, hôm nay tôi đến đây vì muốn nhờ cậu giúp đỡ” Vương Bình cúi thấp người, cung kính đáp.

“Tổng giám đốc Vương có chuyện gì thì cứ nói, nếu tôi giúp được thì nhất định sẽ giúp” Trần Vũ cười bảo.

“Tôi đã hỏi qua rồi, tổng giám đốc Trần là cao nhân. Tôi có quen biết với tổng giám đốc Hạ, cậu ấy cứ khen cậu suốt” Vương Bình cười nói, quả thật ông ta đã đi hỏi về Trần Vũ.

Hơn nữa còn biết được Trần Vũ là một cao nhân thật sự từ Hạ Thiên, bởi vậy khi có một số chuyện đặc thù, ông ta liền đến tìm Trần Vũ.


“Hạ Thiên hả? Chúng tôi thân lắm, đều là người một nhà cả, tổng giám đốc Vương có chuyện gì thì cứ nói đi” Trần Vũ cười bảo.

“Tổng giám đốc Trần, tôi có nỗi khổ khó nói thế này. Trong khoảng hơn một năm qua, tôi liên tục thất bại trong việc đầu tư và mất dần lượng khách hàng. Tập đoàn Bình Viễn của tôi giờ đang nợ nần chồng chất. Tôi đã mời cao nhân rồi, người ta bảo †ôi đã động chạm tới thứ gì đó nhưng không phá được.”

“Tôi thấy tổng giám đốc Trần không phải người bình thường, nên muốn mời cậu đến xem tình huống của tôi có thể giải quyết được hay không.” Vương Bình kể khổ với vẻ mặt như đưa đám.

“Ha ha, tôi cứ tưởng là chuyện gì chứ. Chuyện này nhỏ thôi, đi, đến văn phòng của tổng giám đốc Vương xem trước đã.” Trần Vũ mỉm cười.

“Được, cảm ơn tổng giám đốc Trần, mời cậu.” Vương Bình mừng rỡ, vội vã mời Trần Vũ lên xe.

Tập đoàn Bình Viễn.

Văn phòng của Vương Bình nằm trên tầng cao nhất của tập đoàn Bình Viễn. Tập đoàn Bình Viễn là một công ty niêm yết, chủ yếu kinh doanh đồ nội thất băng gỗ lim, doanh số bán hàng cũng khá cao, nhưng trong một năm trở lại đây không được khá khẩm cho lắm, bị đối thủ cạnh tranh vượt mặt hết lần này tới lần khác.

“Tổng giám đốc Trần, đây là phòng làm việc của tôi, cậu xem có vấn đề gì không?” Vương Bình dẫn Trần Vũ đến văn phòng của mình.


Nội thất trong văn phòng cực kỳ sang trọng, diện tích khoảng chừng năm trăm mét vuông, cách bài trí cũng như nội thất bên trong đều rất cầu kỳ, nhìn như đã từng mời thầy đến xem qua.

“Cách bài trí văn phòng không có bất cứ vấn đề gì. Tổng giám đốc Vương nhìn này, phía sau ghế dựa sát núi, tầm nhìn phía trước rộng rãi. Từ phương diện tĩnh cung bát quái có thể thấy khoảng không gian đằng trước ghế ngồi thuộc Cách Vị, trong bát quái Cách Vị là biểu tượng của sự nghiệp. Cách cục phong thuỷ này đã được cao. nhân xem qua rồi, không có bất cứ vấn đề gì.” Trần Vũ nói.

“Nhưng trong một năm trở lại đây tôi cứ liên tục gặp xui xẻo, hầu như chưa từng thuận lợi trong sự nghiệp, như vậy là vì sao nhỉ?” Vương Bình khó hiểu hỏi.

“Là vì có nguyên nhân khác.” Trần Vũ do dự rồi bảo: “Tổng giám đốc Vương, chuyện này do ông có thù oán cá nhân động chạm tới ai đó rồi.”

“Động chạm tới ai đó? Động chạm ai cơ chứ?” Nhìn vẻ mặt do dự của Trần Vũ, Vương Bình khổ sở van xin: “Tổng giám đốc Trần, cậu xem tôi cũng đã lớn tuổi rồi, không dễ dàng chút nào, đã vậy hôm qua lại còn bán toà nhà với mức giá năm mươi phần trăm cho cậu. Cậu làm ơn nể tình mà giúp tôi với.”

“Thôi được” Trân Vũ gật đầu: “Thật ra hôm qua lúc gặp tổng giám đốc Vương, tôi đã phát hiện ấn đường của ông biến thành màu đen, trên trán có một vệt sát khí tụ lại rồi, đây là hiện tượng đã động chạm tới kẻ tiểu nhân.”

“Động chạm tới kẻ tiểu nhân? Tổng giám đốc Trần có thể giải thích rõ hơn không?” Vương Bình sửng sốt.

“Bố ơi, con mời được một cao thủ đến xem phong thuỷ cho nhà chúng ta đây này.” Đúng lúc này, một thiếu niên hào hứng mở cửa bước vào. Hình như cậu nhóc. này đang học cấp ba, nhưng nhìn cách ăn mặc cà lơ phất phơ của cậu ta thì chắc chắn là một cậu thiếu niên bất hảo.

“Con trai tôi, Vương Thâm” Vương Bình nghiêm mặt nói: “Vào sao không gõ cửa? Con nhìn con mặc đồ kiểu gì kia kìa, lát nữa đi nhuộm tóc đen lại cho bố. Đây là cậu Trần, là một đại sư”


“Con biết rồi bố, bố nói gì cơ? Anh ta cũng là đại sư?” Đầu tiên Vương Thâm tỏ ra không kiên nhẫn, sau khi nghe thấy thân phận của Trần Vũ, cậu ta ngây người: “Anh ta á”

“Còn không lại đây chào cậu Trần đi?” Vương Bình quát.

“Bố à, với độ tuổi của anh ta mà bố cũng tin anh ta biết mấy thứ này hả?” Vương Thâm khó tin liếc xéo Trần Vũ: “Dạo này bịp bợm nhiều lắm, bố đừng để bị lừa nhé ạ.”

“Thăng ranh này, con nói gì đó hả? Lại đây xin lỗi tổng giám đốc Trần mau lên.” Vương Bình nổi giận, ông ta tin vào trình độ của Trần Vũ, chưa kể hôm qua vừa nhìn đã biết được vấn đề của toà nhà của ông ta, ngay cả người như Hạ Thiên còn khen Trần Vũ không dứt miệng, bởi vậy không thể nào nhầm được.

“Xin lỗi thôi là xong hả, bố biết hôm nay con mời ai đến không?” Vương Thâm vênh váo tự đắc nói: “Con đã nhờ bạn mời...”

“Người do đám bạn lông bông của con mời đến thì khỏi cần nói, con đáng tin cỡ nào chẳng lẽ bố không biết?” Vương Bình ngắt lời cậu ta: “Mau xin lỗi tổng giám đốc Trần đi.”

“Chẳng lẽ ở trong mắt bố con chỉ mãi là thằng con phá của bất tài thôi sao?” Vương Thâm hơi tức giận: “Sao bố không chịu hỏi người con mời đến là ai chứ?”

“Con mời ai đến cũng không bằng tổng giám đốc Trần” Vương Bình giận dữ đáp.

“Người con mời đến hôm nay là Đoạn Thiên Mệnh của Thiên Cơ Môn, bố có biết ông ấy là ai không?” Vương Thâm cười khẩy: “Bố bảo Đoạn Thiên Mệnh không bằng anh ta á?”

“Đoạn Thiên Mệnh? Người có biệt danh là nhất đoạn thiên cơ ấy hả?” Lần này Vương Bình cũng rất khiếp sợ, sao ông ta có thể chưa nghe nói đến Đoạn Thiên Mệnh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui