Chỉ chốc lát sau, một cảnh sát bưng mấy chén nước qua, Trần Vũ lấy ra mấy lá bùa, ngưng tụ chân khí làm cháy lá bùa rồi bỏ vào trong chén
nước, hai ngón tay thay đổi, điểm về phía chén.
Ầm… ánh lửa phóng lên trời, sau đó tắt dần, Trần Vũ đỡ một cô gái, đút cho cô ấy uống.
“Anh…” Nhậm chính Hạo há to miệng, muốn cản Trần Vũ lại nhưng Trần Vũ đã đút cho cô ấy uống rồi.
Sau khi uổng xong nước bùa thì cô gái không còn co giật nữa, chỉ chốc lát sau đã tỉnh lại, thấy cảnh sát ở đây thì cô ấy không khống chế được cảm xúc.
“Mau cho bọn họ uống đi.” Lúc này Nhậm Chính Hạo mới yên tâm, anh ấy vội vàng bảo cấp dưới đút nước bùa cho cô gái uống, sau đó an ủi mấy cô gái bị hoảng sợ.
“Gần đây có rất nhiều người bị mất tích à?” Trân Vũ hỏi.
“Có sáu người mất tích, hơn nữa đều là cô gái trẻ tuổi, cho nên bọn tôi mới tập trung vào nhóm này, nhưng hiện tại xem ra nhóm người này không đơn giản.” Nhậm Chính Hạo cau mày nói.
“Chuyện này để tôi xử lý đi, anh không giải quyết được đâu.” Trần Vũ thản nhiên nói.
“Tôi nói Trần Vũ anh đừng có xem thường người khác như vậy được không?” Nhậm Chính Hạo không vui, Trần Vũ đã hai lần nói anh ấy không giải quyết được vấn đề rồi.
Nhưng áp lực của anh ấy cũng lớn, hiện tại vẫn đang còn treo vụ án diệt môn trước đó thì vụ án mất tích lại đến.
“Tôi thật sự không chê bai ý của anh.” Trần Vũ cười khổ nói: “Đối phương là hàng đầu sư, có được tà thuật, thật sự là không dễ giải quyết, anh báo lên sẽ có người xử lý.”
“Được rồi, còng mấy người này dẫn về dò hỏi.” Nhậm Chính Hạo phất tay: “Bất kế thế nào đều phải nói tiếng cảm ơn anh, nếu không phải anh, chỉ sợ mấy cô gái này sẽ không tỉnh lại được.”
“Đừng nói lời khách sáo, tôi về trước.” Trần Vũ cười, rồi xoay người nhìn Hứa Tư Doanh: “Cô ngồi xe cảnh sát trở về, hay là tôi đưa cô về?”
“Anh đưa tôi đi, Trần Vũ.” Hứa Tư Doanh tội nghiệp liếc mắt nhìn Trần Vũ.
“Đi thôi.” Trần Vũ không vui vẻ gì nói.
Trên xe, Trần Vũ ném cho Hứa Tư Doanh một bình thuốc: “Mặt hỏng rồi, thoa cái này xong thì ngủ một giấc, ngày mai không nhìn ra đâu.”
“Thật à? Cảm ơn anh nha Trần Vũ.” Hứa Tư Doanh mừng rỡ đón nhận thuốc.
“Sau này không có chuyện gì thì đừng chạy đến chỗ tôi nữa, được không?” Trần Vũ liếc nhìn cô ta.
“Nếu anh thật sự ghét tôi… thì tôi không đến tìm anh nữa.” Hứa Tư Doanh ngấn ra, rồi đáng thương cúi đầu.
“Cô… tìm Hân Vũ chơi là được.” Trần Vũ thở dài một hơi.
“Sau này tôi sẽ đến thường xuyên.” Hứa Tư Doanh vui vẻ nói.
“Cô coi như tôi chưa nói gì đi.” Trần Vũ cạn lời, khởi động lái xe.
Hôm sau, công viên hồ Long ẩm ướt, bất động sản Hạ thị lần đầu phá thố động công.
Nghi thức khởi công kết thúc, Trần Vũ và Hạ Thiên, còn có Hoàng Diệc Cường đội nón bảo hộ đứng ở còng trường nhìn.
Bạch Cảnh Nghiệp, tống giám đổc của bất động sản Hạ thị đi cùng ba người họ, Bạch cảnh Nghiệp hơn bốn mươi tuối, từng làm mấy hạng mục, Hạ Thiên đã dùng lương cao kéo ông ta qua đây.
“Trần Vũ, anh thấy bố cục phong thủy của tòa building này của chúng tôi thế nào.” Hạ Thiên cười nói.
“Vị trí địa lý và bố cục đều không tồi.” Trần Vũ nhìn bốn phía rồi gật đầu nói: “Dựa vào núi gần với sông, cửa chính hướng nam, ngụ ý là điềm lành vào phủ, tám hướng đều có tiền tài.”
“Ha ha, có câu này của anh thì yên tâm rồi.” Hoàng Diệc Cường cười nói: “Căn này nhất định sẽ bán được nhiều, đi, chúng ta đến phía trước xem xem.”
“Nhưng nhìn vào quy hoạch, ở vị trí của cửa chính có xây một cảnh quan hệ thủy, là cửu Long ôm trụ đúng không.” Trần Vũ lấy bản vẽ ra nói.
“Không sai, tổng giám đốc Trân quan sát kỹ thật, đây là do thầy phong thủy mà tôi mời đến từ cảng địa, nơi mà Ngô Chính Nghiệp đích thân chỉ ra, nước chảy phát tài, ngụ ý đại phú đại quý.” Bạch Cảnh Nghiệp cười nói.
“Ngụ ý thì không sai, cảnh quan ở cửa chính thông thường là hệ thủy, tụ tài hưởng phúc, hơn nữa thiết kế là rồng, còn có ý trừ tà giữ nhà.” Trần Vũ cười nói: “Nhưng từ vị trí địa lý và phương hướng thì vẫn nên dỡ bỏ cảnh quan hệ thủy này mới thỏa đáng.”
“Cậu có ý gì? Lẽ nào phong thủy mà Ngô Chính Nghiệp tôi xem còn có sai sót chắc?” Trần Vũ vừa dứt lời, phía sau đã có tiếng hừ lạnh truyền tới.
Chỉ thấy một lão giả hơn sáu mươi tuổi mặc một thân trường bào màu xám, cầm la bàn trong tay, có hình tượng cao nhân, lão chính là thầy phong thủy Ngô Chính Nghiệp tiếng tăm lừng lẫy trong giới phong thủy. Phía sau lão còn có hai học trò với vẻ mặt kiêu căng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...