Cao Thủ Y Đạo

"Ha ha Trần Vũ, chúng tôi kẹt xe nên đến hơi trễ, sao anh còn chưa vào phòng." Đúng lúc này Hạ Thiên đã cười ha ha đi tới cùng Hoàng Diệc Cường.

Bên cạnh hai người bọn họ còn có một cửa hàng trưởng trên mặt mang ý cười khiêm tốn đi theo.

"Hạ tổng Hoàng tổng, mời tới bên này, vị này là bạn của ngài sao? Chào anh chào anh, tôi là cửa hàng trưởng Trương Cường." Cửa hàng trưởng nhìn thấy Trần Vũ thì vội vàng gật đầu khom người chào hỏi.

"Tôi mới đến thôi." Trần Vũ cười nói.

"Vậy chúng tôi đi vào đi." Hoàng Diệc Cường cười nói.

"Lý Thiến, hôm nay mấy vị khách này là khách của sảnh Giang Nam, cực kỳ quan trọng, cô đích thân chiêu đãi đi, tuyệt đối không được có sai lầm gì." Cửa hàng trưởng dặn dò Lý Thiến.

"A?" Lý Thiến lập tức trợn tròn mắt, cô ta cứ nghĩ Trần Vũ đến xin việc làm, nhưng không ngờ anh thật sự là khách của nơi này.

Hơn nữa còn là sảnh Giang Nam, chỉ có hội viên cấp cao mới có tư cách đặt chỗ ở đó.

"A cái gì mà a? Nhất định phải phục vụ các vị khách này cho tốt, không thể để xảy ra vấn đề gì." Mặt cửa hàng trưởng sầm xuống.

"Nhưng mà cửa hàng trưởng, tôi, hôm nay tôi có chuyện khác." Lý Thiến không muốn, cô ta luôn cao ngạo. nghĩ mình hơn người khác, vốn rất chướng mắt Trần Vũ mà giờ lại bảo cô ta đi phục phụ anh? Nói đùa à.

"Hạ tổng, tôi đổi người khác phục vụ cho mọi người." Cửa hàng trưởng sững sờ.


"Không cần thay đổi, cứ cô ta đi." Trần Vũ chỉ vào Lý Thiến và nói: "Ông mà thay người thì chúng tôi lập tức đi"

"A? Vậy được, không đổi, cứ cô ta." Cửa hàng trưởng vội vàng cười nịnh, sau đó mặt ông ta đột nhiên sầm xuống: "Lý Thiến cô làm sao vậy? Mấy vị này đều là ông chủ lớn, tôi bảo cô đi chiêu đãi họ là đang cho cô cơ hội, cô lại ra sức khước từ là muốn làm gì?"

"Đừng tưởng rằng bạn trai cô có bối cảnh thì cô có thể lên mặt, một là cô đi, hai là lập tức từ chức rời khỏi đây."

"Cửa hàng trưởng, tôi Lý Thiến nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Mấy vị, mời tới bên này."

"Cô đi mở chai rượu này đi, nhanh lên." Trong tay Hoàng Diệc Cường có xách theo một chai Phi Thiên

Mao Đài, anh ta đưa nó cho Lý Thiến.

"Vâng." Lý Thiến bất đắc dĩ nhận lấy chai rượu.

Bọn họ tiến vào phòng rồi gọi đồ ăn, Hạ Thiên cười nói: "Trần Vũ, tôi định sắp xếp mấy công ty địa sản trong tay lại để thành lập một địa sản Hạ thị."

"Tiến quân vào giới bất động sản à?" Trần Vũ hỏi.

"Đúng, trước kia thu mua mấy công ty địa sản nhỏ đều làm ăn riêng nên hơi hỗn loạn, đúng lúc tôi nhớ đến dưới danh nghĩa tập đoàn Hạ thị còn chưa có công ty địa sản nào ra dáng ra hình nên định sắp xếp điều chỉnh để làm cho cấp cao hơn." Hạ Thiên nói.

"Đúng vậy, tôi, Hạ Thiên và anh là cổ đông, chúng ta tiến quân giới bất động sản, tập trung đánh vào thị trường cao cấp." Hoàng Diệc Cường cười nói: "Anh thấy thế nào?"

"Được chứ, cảm ơn hai anh có chuyện tốt kiếm được. tiền thì nhớ đến tôi." Trần Vũ cười nói.

"Ha ha, đó là hiển nhiên." Hai người cười ha ha: "Vậy quyết định như vậy đi, đến, cạn một ly."

Ba người nâng ly rồi uống một hơi cạn sạch.

"Rượu không tệ đúng không, đây là Phi Thiên Mao Đài mà cụ nhà tôi cất giữ đấy, thế nào, mùi vị không tệ đúng không." Hoàng Diệc Cường cười hắc hắc.

"Không sai không sai, ngon hơn mấy loại trước kia tôi uống thật nhiều, vị cam rất đậm." Hạ Thiên cười ha hả và nói.

"Đây là Mao Đài?" Trần Vũ cảm thấy mùi rượu có gì đó không đúng.


"Đúng vậy, tôi lấy ra từ trong nhà, chẳng lẽ là giả sao?" Hoàng Diệc Cường hơi sững sờ.

"Không đúng." Trần Vũ lại rót một ly rượu rồi đặt ở chóp mũi khẽ ngửi, mày cau chặt lại: "Mặc dù mùi rượu khá giống với Mao Đài, nhưng số tuổi không đúng, hơn nữa còn có hơi gắt họng, tuyệt đối không phải vị của Phi Thiên Mao Đài."

"Tôi xem thử." Hoàng Diệc Cường lột phần giấy đóng gói trên chai qua, Mao Đài niên đại này có đánh dấu chống giả, anh ta xem xét rồi sắc mặt lập tức thay đổi, bởi vì đằng sau mảnh giấy này rỗng tuếch, căn bản không có đánh dấu nào cả.

"Rượu bị đánh tráo.' Hoàng Diệc Cường giận dữ: "Phục vụ đâu."

"Mấy vị có dặn dò gì sao?" Lý Thiến đi vào từ bên ngoài, cô ta bày ra vẻ mặt khó chịu.

Người phụ nữ này đã quen cao ngạo, mặc dù biết Hạ Thiên và Hoàng Diệc Cường có thân phận không tâm thường, nhưng bởi vì có Trần Vũ ở đây nên cô ta cảm thấy hai người này cũng không có gì ghê gớm, người có tiền thật sao lại đi chung với thứ quỷ nghèo Trần Vũ này. chứ?

"Tại sao rượu của tôi lại như vậy?" Hoàng Diệc Cường chỉ chỉ chai rượu.

"Như vậy là như thế nào? Tôi khui rượu của các người xong thì đưa tới, có vấn đề gì?" Lý Thiến nhìn thoáng qua chai rượu.

"Đằng sau giấy đóng gói của chai rượu có đánh dấu chống hàng giả, nhưng hiện tại không có, rượu bị đánh tráo." Hoàng Diệc Cường quát: "Gọi cửa hàng trưởng của các người tới đây."

"Thật có lỗi, cửa hàng trưởng của chúng tôi ra ngoài họp rồi." Lý Thiến nói: "Hơn nữa chỗ chúng tôi không thể đánh tráo rượu của khách, chúng tôi là Nhất Tiếu Giang Nam”

"Nhất Tiếu Giang Nam thì sao? Thái độ của cô là sao? Tôi nói cô gọi cửa hàng trưởng tới." Hạ Thiên nổi giận, anh ta thật sự chưa từng gặp nhân viên phục vụ nào vênh vang đắc ý như Lý Thiến.

"Lý Thiến, khi làm việc thì phải nghiêm túc, đừng mang cảm xúc cá nhân vào, có một số người cô không thể trêu vào được đâu, thật đấy." Trần Vũ tốt bụng nhắc. nhở cô ta một câu.

"Họ Trần anh nói cái gì? Chỗ chúng tôi đến phiên anh lên tiếng à?" Không ngờ một câu của Trần Vũ lại làm Lý Thiến hoàn toàn nổ tung, cô ta quát lên, Trần Vũ là thứ gì mà có tư cách nói cô ta?


"Lãnh đạo của các người đâu, lập tức bảo anh ta tới." Hạ Thiên lửa giận phừng phừng ném cái ly trong tay xuống đất: "Cô dám hung hăng với anh em tôi thêm một câu nữa xem, ông đây hủy luôn chỗ này."

"Mấy người muốn làm gì? Tôi cho anh biết không được gây sự ở chỗ chúng tôi, ông chủ của chúng tôi có gia tài mấy tỷ, các người không trêu vào được đâu." Lý Thiến thét to.

"Ông chủ của các người có gia tài mấy tỷ? Vương Chấn Đông đúng không? Tôi lập tức gọi ông ta tới, tôi không tin ông ta dám làm phản." Hạ Thiên giận dữ, anh ta đường đường là người thừa kế của tập đoàn Hạ thị nên không sợ ai ở Phong Lăng cả.

"Ha ha, không ngờ có người dám đè lên đầu chúng †a, thật sự là trâu bò." Hoàng Diệc Cường nhếch miệng cười: "Uống rượu mà cũng bị đánh tráo, Nhất Tiếu Giang Nam thật ghê gớm."

"Mấy người là đến gây sự, rượu các người đem đến là giả, đến chỗ chúng tôi là cố ý ăn vạ." Lý Thiến kêu lên: "Tôi lập tức gọi quản lý tới, các người đừng có đi."

"Được, chúng tôi không đi, bảo quản lý của các người tới." Hạ Thiên cả giận nói: "Mẹ nó tôi không tin tôi lại bị các người đè đầu."

"Các vị, chuyện gì vậy?" Ngay lúc này một người đàn ông đi tới, anh ta là quản lý Triệu Bằng ở nơi này, cũng là bạn trai của Lý Thiến vừa mới chuyển tới từ nơi khác.

"Anh là lãnh đạo của nơi này à?" Hoàng Diệc Cường chỉ chỉ chai rượu và nói: "Rượu của chúng tôi bị đánh tráo, chút tiền này là việc nhỏ, nhưng nhân viên phục vụ của các người làm người ta rất khó chịu."

"Các vị, đây chỉ là hiểu lầm thôi." Triệu Bằng cười nói: "Công ty của chúng tôi quản lý công nhân viên rất nghiêm ngặt, cô ấy không thể nào đánh tráo rượu của các vị, tôi có thể dùng nhân cách đảm bảo điều này."

"Nhân cách của anh đáng mấy đồng tiền?" Hạ Thiên cười lạnh và nói: "Đây là nhân viên phục vụ của các người? Luôn miệng nói ông chủ ở đây có tiền có thế, chúng tôi không thể trêu vào, ha ha, tôi được mở mang †ầm mắt thật."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui