Cao Thủ Y Đạo

"Trong vòng ba ngày không được chạm vào nước, ngoài ra nhớ uống những loại thuốc này đúng giờ, chất độc sẽ bị đào thải trong vài ngày." Trần Vũ cảm thấy xấu hổ, vội vàng quay người lại và viết ra một đơn thuốc.

"Cám ơn anh." Nghiêm Nhu Cẩn nói.

"Cô không cần phải cảm ơn tôi, những người này tới đây vì tôi, xin lỗi đã liên lụy. đến cô." Trần Vũ xin lỗi nói: "Nhưng tôi đã nhổ cỏ tận gốc, về sau bọn họ sẽ không xuất hiện nữa."

"Người tu pháp là gì?" Nghiêm Nhu Cẩn hỏi.

“Trong võ đạo có ba cảnh giới là Võ Sư, Võ Chân và Võ Tông.” Trần Vũ nhẹ nhàng nói: “Đạt tới Võ Tông là đỉnh cao của võ đạo, có thể bước đi trong không trung, biến chân khí thành kiếm để làm bị thương người khác, có thể dùng hoa bay lá rụng làm lưỡi dao sắc bén làm bị thương người khác, và là cực hạn của võ đạo.”

“Tôi biết cái này.” Nghiêm Nhu Cẩn nói: “Có rất ít người đạt tới cảnh giới Võ Tông, và chỉ có một số cao. thủ Võ Tông nổi tiếng ở Hoa Hạ”

"Sau khi đột phá đến cảnh giới Võ Tông, nếu có cơ duyên, có thể thoát khỏi thế giới bình thường, hấp thu tinh hoa của trời đất, tu luyện con đường tối cao, người mạnh nhất có thể cạnh tranh với mặt trời và mặt trăng, sống lâu như trời đất, những người như vậy là người tu pháp.”

"Sau khi lĩnh hội được con đường tối cao, thì có thể dùng ý niệm du hành trong trời đất, du hành vũ trụ, đột phá hư không mà không cần luân hồi, người tu pháp chính là thần tiên trong mắt người đời." Trần Vũ nói.

"Trên thế giới này thật sự có người như vậy sao?" Nghiêm Nhu Cẩn trầm ngâm suy nghĩ.

"Có, sau khi đạt tới Nguyên Khí là sẽ bước vào ngưỡng cửa, sau này còn có tám cảnh giới lớn: Nhập Đạo, Linh Tê, Khuy Thần, Động Huyền, Nhập Thánh, Tiên Huyền, Thần Khiếu." Trần Vũ nói: “Chỉ là những người này sinh ra từ trời đất, không có giao thoa với chúng ta.”


"Lần trước tôi có được một viên linh thạch có thể giúp đột phá cảnh giới Nguyên Khí, cho nên mới thu hút những người này tới." Trần Vũ nói.

"Thì ra là vậy, để tôi cho chú Hoàng tới xử lý." Nghiêm Nhu Cẩn liếc nhìn Trương Hải, không khỏi thở dài, cuối cùng Trương Hải vẫn không thể thoát khỏi kiếp nạn này.

"Số phận đã định anh ta phải gặp tai họa như vậy, nên không thể đổ lỗi cho người khác, lòng tham của anh ta cuối cùng đã làm hại anh ta." Trần Vũ vỗ nhẹ vào vai Nghiêm Nhu Cẩn.

"Đúng vậy, là anh ta tự chuốc lấy." Nghiêm Nhu Cẩn gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoàng Bình: "Chú Hoàng, ở chỗ con có mấy người cần giải quyết."

"Cô kêu ông ấy đợi một chút." Trần Vũ suy nghĩ một chút, lấy ra mấy cái trận cờ màu vàng hơi đỏ dài mấy tấc, cắm thành vòng tròn xung quanh nhà, sau khi làm xong mới thở phào nhẹ nhõm.

"Những lá cờ này ngăn chặn sát khí, vì những người này đã phát triển theo hướng người tu pháp, nên không thể đảm bảo rằng sư môn của họ sẽ không sử dụng một số thuật pháp để lại dấu vết trên người họ, nếu cần thiết, họ sẽ theo sát khí tìm tới đây, nếu sử dụng trận cờ để ngăn chặn, thì sau khi giải quyết xong sẽ ổn thôi." Trần Vũ nói.

"Được." Nghiêm Nhu Cẩn gật đầu.

"Được, tôi về trước đây." Trần Vũ nhìn thấy Hoàng Bình tới liền chào tạm biệt.

"Tôi sẽ gửi cho anh thông tin chỉ tiết về công ty sau." Nghiêm Nhu Cẩn khẽ mỉm cười.

Cả đêm không có gì để nói, sáng sớm hôm sau, Trần Vũ vừa mới tỉnh dậy đã nhận được điện thoại của Tống Mộng Nghiên: “Trần tổng, việc mua lại nhà máy dược. phẩm đã gần xong rồi, nhưng còn có một công ty Dược phẩm Minh Châu rất khó giải quyết."


"Là bởi vì giá cả không thể thỏa thuận sao?" Trần Vũ hỏi.

"Không phải, ông ta đang cần tiền gấp, chỉ là không thể buông bỏ nhà máy dược phẩm của mình mà thôi."

'Tống Mộng Nghiên cười nói.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

"Vậy thì không sao, tôi sẽ xử lý." Trần Vũ khẽ mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài.

Trần Vũ trực tiếp lái xe tới ngân hàng, cần tiền gấp? Vậy thì cầm tiền mặt ném tới trước mặt ông ta, điều này sẽ phá vỡ tâm lý phòng ngự của đối phương.

Đến ngân hàng, Trần Vũ lấy CMND ra lấy số, đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc truyền đến: “Trần Vũ, là anh à?”

Trần Vũ quay đầu lại thì thấy đó là Hứa Tư Doanh, bạn thân của vợ mình, hôm nay cô ta trực ở sảnh lớn.

"Tôi tới để rút một ít tiền." Trần Vũ nhàn nhạt nói, anh không thích người phụ nữ này, cô ta quá đua đòi, lần trước Trần Vũ đã dạy cho cô ta một bài học nhớ đời.


"Rút tiền thì đi bên kia xếp hàng." Hứa Tư Doanh chỉ vào cửa sổ có mấy người đang xếp hàng.

"Không phải bên này đang trống sao? Tại sao phải kêu tôi xếp hàng ở bên kia?" Trần Vũ chỉ vào cửa sổ phía xa hỏi.

"Nơi đó dành cho khách hàng cao cấp, có tài chính từ 5 triệu trở lên, sao anh không xem trong thẻ ngân hàng của mình có bao nhiêu tiền? Anh có đủ tư cách để qua bên đó sao?" Hứa Tư Doanh chế nhạo.

“5 triệu đã coi là khách hàng cao cấp sao?” Trần Vũ †ỏ vẻ kinh ngạc: “Vậy thì tôi đủ rồi.”

"Trần Vũ, anh đừng khoe khoang nữa được không?

Tôi nghe nói anh bán lại đồ cổ kiếm được một ít tiền, nhưng lần trước anh tiêu tiền như vậy, chắc là đã xài hết từ lâu rồi." Hứa Tư Doanh tức giận.

“Anh không bao giờ thay đổi được cái thói cờ bạc của mình, tôi thực sự không biết Hân Vũ thích anh ở điểm nào mà lại không nỡ rời xa anh như vậy? Nếu tôi có điều kiện như cô ấy thì tôi đã tái hôn từ lâu rồi."

“Đó là việc của chúng tôi, không liên quan gì đến cô.” Trần Vũ nhìn cô ta một cái, nói: “Tôi thực sự không biết một nhân viên ngân hàng nhỏ như cô thì lấy đâu ra cảm giác ưu việt như vậy?”

“Cho dù tôi chỉ là một nhân viên nhỏ trong ngân hàng, thì anh cũng không thể so sánh được với tôi, mỗi ngày tôi đều gặp rất nhiều khách hàng lớn, họ có tài sản trị giá mấy ngàn vạn lên đến trăm triệu, anh nghĩ mình là ai?" Hứa Tư Doanh hừ một tiếng.

"Cho dù người ta là người giàu nhất, thì cũng coi thường loại người như cô, chuyện này có liên quan gì đến cô?" Trần Vũ mỉm cười: "Thành thật mà nói, người như cô mà muốn làm tình nhân cho người ta cũng không có tư cách."

"Anh...' Hứa Tư Doanh tức giận đến tái mặt, ít nhiều gì thì thân hình và dung mạo của cô ta cũng khá đẹp, nhưng Trần Vũ lại giễu cợt như thể cô ta rất tệ hại.

"Tôi cái gì mà tôi? Cô có gặp được nhiều khách hàng cũng đâu có ích lợi gì? Tiền của người khác liên quan gì đến cô? Gặp quá nhiều người giàu, cô cũng cho rằng mình là người giàu sao? Chẳng phải mỗi tháng cô cũng lấy bao nhiêu tiền lương đó thôi sao? Muốn tiêu nhiều tiền, không phải còn phải bò lên giường của những người đàn ông khác sao?"


"Anh, anh, anh cút ra ngoài cho tôi, ở đây không hoan nghênh anh." Hứa Tư Doanh tức giận.

"Tôi đến đây để rút tiền, nói đúng ra, bây giờ tôi là khách hàng của cô, nếu cô còn dám ăn nói với tôi như vậy nữa, cô có tin tôi sẽ khiếu nại cô không?" Nếu đã trở mặt, Trần Vũ cũng không muốn khách sáo với người phụ nữ này nữa.

Hứa Tư Doanh tức giận đến sắc mặt tái nhợt: "Rút tiền thì lấy số đi, nếu số tiền dưới 20 nghìn thì đến máy ATM bên cạnh, ha ha, bây giờ trong thẻ ngân hàng của anh còn có 20 nghìn không?”

“Rút tiền, 20 triệu.” Trần Vũ đập tấm thẻ trong tay lên bàn.

“Anh nói rút bao nhiêu?” Hứa Tư Doanh nghỉ ngờ mình nghe nhầm.

“20 triệu, trong hôm nay." Trần Vũ nhàn nhạt nói.

"Ha ha ha, Trần Vũ, có phải anh bị điên rồi không? Tôi đã hỏi thăm rồi, trước đây anh may mắn kiếm được một triệu ở phố đồ cổ, lần trước anh mua cho vợ anh nhiều thứ như vậy, chắc là đã đã tiêu hết tiền trong thẻ từ lâu rồi”

"Anh có biết 20 triệu là bao nhiêu không? Cầm trong tay nặng đến cỡ nào không? Không phải tôi nói chứ, cả đời anh cũng không thấy được nhiều tiền như vậy đâu."

"Cô không tin sao?" Trần Vũ cười nói: "Vậy cô cứ lấy thẻ đi kiểm tra đi, nhỡ trong tài khoản của tôi có mấy ngàn vạn thậm chí là mấy trăm triệu thì sao?"

"Anh thật sự làm tôi buồn cười chết mất, Trần Vũ, anh nghiêm túc đấy à?" Hứa Tư Doanh cười đến ngã trái ngã phải: "Anh nghèo lâu quá, đến nỗi chỉ số thông minh cũng có vấn đề luôn sao?”

"Cô không tin à? Được rồi, lấy hết tiền trong thẻ ra cho tôi đi." Trần Vũ không muốn nói nhảm với người phụ nữ này, anh đi thẳng đến cửa sổ VIP, vung thẻ ngân hàng qua đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui