Đột nhiên, hắn ta cảm thấy trên vai có một chút sức. nặng, ai đó đặt tay lên vai hắn ta từ phía sau, cùng lúc đó, giọng nói của Trần Vũ truyền đến: "Chơi đủ chưa?"
"Làm sao cậu còn có thể đứng dậy được, không thể nào?" Trương Hải kinh ngạc nói.
"Lúc vừa tới đây, tôi đã biết trà có vấn đề." Trần Vũ cười nói.
"Cậu không uống sao?" Trương Hải tức giận.
"Tôi đã uống rồi, nhưng những loại thuốc này không có tác dụng gì với tôi, nói đến việc thuốc thang này, tôi là ông tổ của anh." Trần Vũ cười lạnh một tiếng, anh đột nhiên tát Trương Hải một cái, bốp một tiếng, Trương Hải cắm đầu xuống đất, hắn ta nằm co giật trên mặt đất, hồi lâu vẫn không đứng dậy được.
Trần Vũ đi đến trước mặt Nghiêm Nhu Gẩn, lấy ra một cái bình nhỏ đặt dưới mũi Nghiêm Nhu Cẩn, một hương thơm dịu mát tràn vào mũi cô ấy, sau khi ngửi thấy mùi hương này, Nghiêm Nhu Cẩn lập tức lấy lại tự do.
Cô ấy đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào. Trương Hải: "Trương Hải, từ nhỏ tôi đã không thích anh, anh đúng thật là thứ đồ vô ơn."
"Ha ha, Nghiêm Nhu Cẩn, hôm nay coi như cô may mắn." Trương Hải nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng trừ. phi cô giết tôi, nếu không, tôi sẽ bám lấy cô cả đời không chết không ngừng."
Trần Vũ liếc nhìn hắn ta, đôi ray rục rịch định ra tay.
Nhưng Nghiêm Nhu Cẩn còn nhanh hơn anh, cô ấy đứng thẳng và quét ngang một chân, bịch, chiếc giày trên chân cô ấy đập vào người Trương Hải.
Phịch một tiếng, Trương Hải bị cô ấy đá ra xa mấy mét, hắn ta quỳ xuống đất, ôm đầu vặn vẹo.
"Hay lắm." Trần Vũ duỗi ngón tay cái ra, mặc dù Nghiêm Nhu Cẩn không phải võ giả, nhưng cô ấy cũng là cao thủ tán thủ(*), đối phó với một tên như Trương Hải thì thật sự rất dễ dàng
"Trương Hải, từ nay về sau chúng ta chấm dứt hết mọi ơn nghĩa, ngày mai anh rời khỏi công ty đi, nếu anh còn dám chọc tới tôi, tôi sẽ giết anh." Nghiêm Nhu Cẩn lạnh lùng nói.
"Ha ha, nếu cô không giết tôi... Cô chắc chắn sẽ hối hận." Trương Hải khó nhọc đứng dậy, trong mắt tràn đầy hận thù: "Còn cậu, Trần Vũ, tôi cũng nhất định sẽ giết chết cậu."
"Tôi không thích cảm giác bị uy hiếp." Trần Vũ cau mày, đang muốn giết chết Trương Hải.
"Trần Vũ... Vì tình cảm ít ỏi giữa tôi và hắn ta, tha cho hắn ta một lần đi, nếu lần sau hắn ta lại rơi vào tay anh, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản, dù sao hắn ta cũng coi như nửa đứa con trai của cha mẹ tôi." Nghiêm Nhu Cẩn nằm tay Trần Vũ, vẻ mặt có chút buồn bã.
Cô ấy không còn người thân nào cả, tuy rằng Trương Hải là tên khốn, nhưng dù sao hắn ta cũng là người lớn lên cùng cô ấy từ nhỏ.
"Được." Trần Vũ gật đầu nói: "Tôi tha cho hắn ta một lần.
"Anh đi đi, Trương Hải, tôi..." Ngay khi Nghiêm Nhu Cẩn vừa nói tới đây, Trần Vũ đột nhiên bước tới, ôm Nghiêm Nhu Cẩn ngã xuống đất và đè lên người cô ấy.
Nghiêm Nhu Cẩn sửng sốt, Trần Vũ đang muốn làm gì? Cô ấy có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng... Không biết tại sao, cô ấy rất mong chờ hành động tiếp theo của Trần Vũ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ấy đã cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì Trần Vũ đã ôm chặt cô ấy vào lòng anh, bảo vệ cô ấy từ đầu đến chân.
Gần như cùng lúc đó, toàn bộ đèn trong phòng vụt tắt, Trương Hải phát ra một tiếng rên rỉ, đồng thời có vài tiếng nổ vang lên, những tia máu bắn ra từ trên người hắn ta, vô số viên bi thép cực nhỏ xuyên thủng cửa sổ sát đất và bay vào.
Trương Hải trợn to hai mắt, hắn ta không cam lòng ngã xuống đất.
Trong phòng xuất hiện ba bóng người, dựa vào khí tức trên người của họ, Trần Vũ lập tức nhận ra họ là ba người muốn mua viên linh thạch của mình.
Ba người đều là cao thủ, bóng dáng bọn họ chợt lóe lên rồi đột nhiên phân tán, thân hình kỳ quái biến mất trong bóng tối.
Trần Vũ đè cả người Nghiêm Nhu Cẩn dưới người mình, nhỏ giọng nói: “Là cao thủ, đừng nhúc nhích.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...