Những tài xế đó đều trợn tròn mắt, kiếm tiền quan trọng nhưng máy móc là chén cơm của bọn họ, một
xẻng vừa rồi của Trần Vũ trực tiếp đập cho động cơ báo. hỏng, vậy thì còn chơi cái rắm gì, lập tức không còn ai dám lái xe tiến lên nữa.
"Thằng ranh mày lăn lộn ở đâu, biết tao là ai không?" Tên to con lập tức giận dữ.
"Anh Vương đừng nói nhảm với hắn, tôi điều tra lai lịch của tên này rồi, chỉ là một thằng ma bài bạc thích đánh bài uống rượu." Chu Bằng đứng bên cạnh giật giây.
"Còn anh là ai?" Trần Vũ hỏi.
"Nghe đến Vương Lão Hổ máy xúc chưa? Chính là tao đó." Tên to con cười lạnh và nói: "Bốn phần công trình và xây dựng ở thành phố Phong Lăng đều do tao bao, mày dám chọc tao có tin khi về nhà sẽ phát hiện nhà mình biến thành một bãi phế tích không?"
"Hóa ra là anh?" Trần Vũ gật đầu và nói: "Nghe ra anh cảm thấy đội máy xúc của anh rất trâu bò đúng không."
"Đó là đương nhiên, thằng ranh, nếu mày có mắt thì cút đi, chuyện hôm nay không liên quan gì đến mày, nhưng nếu mày không nghe lời thì đừng trách tao chưa cảnh cáo." Vương Lão Hổ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trần Vũ.
"Thật nghĩ mình ghê gớm lắm đúng không?" Trần Vũ cười lạnh một tiếng: "Anh có tin chỉ một câu của tôi thôi thì về sau anh không nhận được công trình nào nữa không"
"Mày bị ngu à?" Vương Lão Hổ nhìn Trần Vũ như nhìn tên thiểu năng: "Tao không tin, mày làm tao không nhận được công trình thử xem."
"Đây là do anh tự nói, lát nữa đừng khóc đấy." Trần Vũ cười rồi quay đầu lại nói: "Hạ Thiên, anh có từng nghe nói đến Vương Lão Hổ chưa?
"Nghe rồi, tập đoàn Hạ thị có rất nhiều công trình đều do đội máy xúc của người này nhận thầu, sao thằng ranh này cũng tới gây chuyện nữa?" Hạ Thiên kinh ngạc thò đầu ra từ trên lầu rồi đi xuống.
Sau đó bọn người Lâm Thanh Nguyệt, Hoàng Diệc Cường, Trâu Đại Long cũng đi xuống.
Vương Lão Hổ trực tiếp ngơ ra, gã nhận thầu rất nhiều công trình xây dựng nên có một đội ngũ có số lượng khổng lồ, lăn lộn ở Phong Lăng cũng không tệ lắm.
Nhưng đám người trước mắt là người mà gã liều mạng nịnh bợ cũng chưa chắc có thể nhìn thấy một lần, sao những người này lại cùng có mặt ở đây vào hôm nay vậy?
"Vương Lão Hổ, mày rất phách lối." Trâu Đại Long vung tay tát một cái vào mặt gã: "Biết đây là ai không?"
"Trâu Tổng, sao anh lại ở đây, thật xin lỗi, hiểu lâm, đây đều là hiểu lầm." Vương Lão Hổ lập tức hoảng sợ, mặt gã hơi giật giật, dáng vẻ như cố cười lại cười không nổi.
"Đây là ông chủ của tao, hôm nay tao đến ủng hộ một chút có vấn đề gì?" Trâu Đại Long lại vung một bạt tai đến.
"Vương Lão Hổ? Tên này là nhân vật nào, sao tôi chưa nghe nói qua?" Hoàng Diệc Cường hỏi.
"Công ty bất động sản của chúng tôi có rất nhiều dự án do anh ta nhận thầu." Hạ Thiên cười lạnh và nói: "Được rồi, xem ra anh ta không muốn an phận kiếm tiền, vậy thông báo về sau hủy bỏ toàn bộ hợp tác với anh ta đi"
"Hạ tổng, đừng mà, xin đừng." Vương Lão Hổ bị dọa tè ra quần, tập đoàn Hạ thị mà huỷ hợp đồng với gã thì gã sẽ bị mất đến một nửa công trình.
"Lâm thị cũng có mấy dự án do anh đang làm đúng không." Lâm Thanh Nguyệt liếc qua Vương Lão Hổ: "Vậy. cũng hủy bỏ đi, ngoài ra những phần xây dựng cơ bản anh đào không hợp quy định, tôi sẽ khởi tố anh."
"Vẫn là Lâm tiểu thư suy nghĩ chu đáo, đúng, tôi cũng phải khởi tố anh." Hạ Thiên duỗi ngón tay cái ra về hướng Lâm Thanh Nguyệt.
"Lâm tiểu thư? Cô, cô là?"
"Lâm Thanh Nguyệt của tập đoàn Lâm thị." Lâm Thanh Nguyệt lạnh nhạt nói.
Mắt Vương Lão Hổ tối sầm lại, hai chân mềm nhữn suýt đã quỳ xuống đất, hôm nay gã đã trêu chọc người nào vậy, không cần đến tất cả nhóm người ở đây, cho dù chỉ là một Trâu Đại Long nho nhỏ cũng có thể chơi chết gã rồi.
"Mấy vị, thật xin lỗi là lỗi của tôi, tôi không biết rõ tình hình thôi, tôi lập tức rời đi, tôi đi ngay đây." Vương Lão Hổ nơm nớp lo sợ mà xin tha: "Các vị bỏ qua cho tôi đi, về sau tôi không dám nữa."
"Sợ cũng trễ rồi, anh chờ chết đi." Lâm Thanh Nguyệt liếc nhìn gã một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...