Cao Thủ Y Đạo

Cô ấy vừa dứt lời, thì nhìn thấy hai tay Trần Vũ dùng sức, lật ngược vị trí mông giúp thai nhi quay đầu lại, thai nhỉ xoay ngược 180 độ, chuyển vị trí từ mông sang đầu một cách nhịp nhàng, tư thế của thai nhi ngay lập tức. thẳng.

"Trời ạ..." Triệu An Nhiên sửng sốt, cô ấy sinh ra trong một gia đình y học, hơn nữa chuyên môn là phụ khoa và sản khoa, với kỹ thuật đảo vị trí mông của thai nhi, cô ấy chỉ nghe ông nội nói rằng tổ tiên có kinh nghiệm cao siêu từng làm.

Tuy nhiên ông nội của cô ấy lại không làm được chứ đừng nói đến cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy lại nhìn thấy Trần Vũ biểu diễn cảnh này trước mặt mình, điều này khiến cô ấy vô cùng kinh ngạc.

"Giao cho cô, nếu không thể chờ được mà phải sinh, thì chắc là không thành vấn đề chứ." Trần Vũ nói.

"Không thành vấn đề." Triệu An Nhiên gật đầu, cô ấy là bác sĩ khoa phụ sản, một khi tư thế thai nhi đã chính xác, cô ấy có thể hướng dẫn người mang thai sinh nở tự nhiên.

"Chồng tôi... cứu chồng tôi với." Người phụ nữ mang thai yếu ớt kêu lên.


"Đừng lo lắng, anh ấy sẽ không sao đâu." Trần Vũ bước về phía trước và đi về phía chiếc xe gần như bị đâm đến bẹp dúm.

Một số lính cứu hỏa mang theo dụng cụ chạy đến hiện trường, vốn dĩ bọn họ định cắt chốt cửa của khoang điều khiển để giải cứu người bị thương, nhưng khu vực. người bị thương bị mắc kẹt khá đặc biệt, nếu tùy tiện cắt ra thì người bị thương sẽ bị thương nặng hơn.

"Để tôi làm." Trần Vũ bước lên phía trước, tay phải năm lấy cửa xe, hít một hơi thật sâu, sau đó hét to lên, rắc một tiếng, cửa xe cứ vậy mà bị anh kéo văng ra.

Mấy người lính cứu hỏa trợn tròn mắt, dùng một tay xé toạc cửa xe, đây có phải là người không?

Trần Vũ dùng hai tay mạnh mẽ bẻ ra một lối đi trong khoang điều khiển, anh nhẹ nhàng bế người đàn ông ra ngoài, đặt anh ta nằm ngửa trên mặt đất.

"Kiên trì một chút, xe cứu thương sẽ tới ngay." Một người lính cứu hỏa hét lên với anh ta: "Đừng ngủ, tuyệt đối đừng ngủ."

"Lão Lưu, bao lâu nữa xe cứu thương mới đến? Tôi sợ người bị thương này không qua khỏi." Lính cứu hỏa hét lên vài tiếng rồi quay lại hỏi.

"Vẫn đang trên đường tới, ít nhất phải mười phút nữa mới đến nơi, vậy phải làm gì bây giờ, đứa con của người bị thương sắp chào đời rồi." Một người lính cứu hỏa buồn bã nói.

"Đặt nằm thẳng, đừng chạm vào anh ấy, tôi sẽ xử lý." Trần Vũ sờ lên cổ người đàn ông, trong lòng anh hơi trầm xuống, hơi thở của người đàn ông lúc này rất yếu ớt, gần như là hơi thở mong manh."Mất máu quá nhiều, trên người bị gãy xương nhiều chỗ, không kịp chờ xe cứu thương đâu." Trần Vũ lấy túi kim ra, trải ra trên mặt đất.

“Chồng ơi, cứu chồng tôi đi.” Người phụ nữ mang thai ở một bên kích động nói: “Tôi không thể để đứa trẻ vừa sinh ra đã không có cha.”


"Cô yên tâm, có tôi ở đây Diêm Vương cũng không thể lấy mạng của chồng cô đi được." Trần Vũ quay người nói: "Tình huống của cô ấy thế nào rồi?"

“Cửa tử cung đã mở ra, không chờ kịp sắp sinh rồi.” Triệu An Nhiên cau mày.

"Cô cứ yên tâm chăm sóc bản thân và đứa nhỏ, tôi đảm bảo khi con cô chào đời, người đầu tiên đứa trẻ nhìn thấy sẽ là cha nó." Trần Vũ trầm giọng nói với người phụ nữ mang thai.

Người phụ nữ mang thai gật đầu, nhắm mắt lại, bắt đầu phối hợp với Triệu An Nhiên, Trân Vũ quay đầu lấy ra cây kim châm bên dưới, hai tay nhanh như chớp, cây kim châm trong tay nhanh chóng ghim vào cơ thể người bị thương.

“Chín châm khóa mệnh?” Triệu An Nhiên ở một bên lại lần nữa bị kinh ngạc, cô ấy nhìn thấy rất nhiều tuyệt kỹ trung y đã thất truyền ở Trần Vũ.

"Nghiêm túc chút đi, bây giờ cô đang đỡ đẻ đó." Trần Vũ nói mà không ngẩng đầu lên.

“À à” Lúc này Triệu An Nhiên mới như vừa tỉnh mộng, yên tâm đỡ đẻ.


Sau khi chín mũi kim ghim vào, tay phải của Trần Vũ lướt qua cơ thể người bị thương, người bị thương vừa chịu một cú va chạm mạnh, trên cơ thể có nhiều chỗ bị gãy xương, tay phải của Trần Vũ ấn hoặc quét qua những chiếc xương gãy của người bị thương, những chiếc xương bị gãy trên người anh ta bị Trần Vũ chỉnh thẳng lại.

Người bị thương co giật mấy lần nhưng vẫn không tỉnh lại.

Lúc này, Triệu An Nhiên ở một bên hét lớn: “Dùng sức, đẩy mạnh hơn, em bé sắp ra rồi.”

"Nhìn đi, đứa con của anh sắp chào đời rồi, chẳng lẽ anh không muốn nhìn đứa nhỏ một chút sao?" Trần Vũ nhìn chăm chằm người bị thương, tay phải bắt Đạo Ấn, dùng ngón tay ấn vào giữa mày người bị thương: "Còn chưa tỉnh lại sao?"

Oa... Một tiếng khóc lảnh lót từ bên cạnh truyền đến, Triệu An Nhiên đang bế một đứa bé sơ sinh trong tay, tiếng khóc của một đứa bé sơ sinh tượng trưng cho một sinh mạng mới.

Người bị thương đột nhiên mở choàng mắt, cố sức ngẩng đầu lên, đứt quãng kêu lên: "Đứa nhỏ, nó là con của tôi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui