"Đã gần năm mươi rồi, ông ấy đã nhặt tôi về, vất vả nuôi tôi lớn cũng không dễ dàng gì." Trần Vũ thở dài nói: "Nếu ông ấy có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình, thì tôi thật sự muốn chúc phúc cho ông ấy."
"Đúng vậy, chú Trần thật sự không dễ dàng." Tống Mộng Nghiên tràn đầy cảm xúc gật đầu.
"Sếp Tống, sau này con đường ở đây sẽ được trải nhựa, chúng ta về khảo sát một chút, các nhà máy sản xuất dược phẩm xung quanh Phong Lăng, nếu hợp tác được thì hợp tác, nếu không được thì chúng ta có thể trực tiếp thu mua." Trần Vũ cười nói.
"Được, lúc sau tôi sẽ làm một bản khảo sát." Tống Mộng Nghiên gật đầu: "Sếp Trần đang có ý định làm lớn sao?"
"Ừm, điều này là cần thiết." Trần Vũ khế mỉm cười:
"Sau này đừng gọi sếp này sếp kia nữa, chúng ta là bạn bè, cứ trực tiếp gọi tên tôi là được."
“Vậy thì anh cũng đừng gọi tôi là sếp Tống.” Tống Mộng Nghiên khẽ mỉm cười: “Chúng ta đều là bạn bè.”
"Được." Trần Vũ khẽ mỉm cười.
Sau khi đưa Tống Mộng Nghiên về công ty, Trần Vũ dự định về nhà.
Khi đi qua đường hầm cao tốc, bên ngoài có rất nhiều ô tô bị chặn, có xe cảnh sát giao thông chặn ở bên ngoài, hình như bên trong đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô.
Trần Vũ nhảy xuống xe, xem xét tình hình bên trong, sáu chiếc xe va chạm liên tiếp, lính cứu hỏa đã có mặt ở bên trong để cứu người, xe cứu thương vẫn đang trên đường tới.
"Tôi là bác sĩ, tôi có thể cứu người." Trần Vũ nói với cảnh sát giao thông đang ngăn anh lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2. Ở Ké Nhà Diêm Vương
3. Viết Lại Những Vì Sao
4. Trẫm Không Dám Nữa
=====================================
"Vậy thì anh nhanh vào đi, có một phụ nữ đang mang thai trong tình trạng nguy kịch." Cảnh sát giao thông nhanh chóng đưa Trần Vũ vào.
Tình hình bên trong đường hầm không mấy khả quan, phía trước có mấy chiếc ô tô va chạm nhau, lính cứu hỏa đã đến, cưa xe ra, những người bị thương lần lượt được đặt sang một bên.
Liếc nhìn những người bị thương, thấy họ không bị thương nặng, Trần Vũ liếc nhìn vài lần, đột nhiên nhận ra một bóng dáng quen thuộc.
Triệu An Nhiên, lần trước Diệp Hân Vũ bị mẹ vợ anh bỏ thuốc suýt nữa đã xảy thai, chính cô ấy là người đến khám, bây giờ cô ấy mặc quần áo bình thường, lo lắng hét lên: “Phụ nữ mang thai khó sinh, nhanh lên, tôi cần người giúp đỡ."
“Để tôi xem xem” Trần Vũ tiến lên cởi áo khoác, đỡ người phụ nữ mang thai nằm thẳng xuống.
Bắp chân của người mang thai bị dị vật đâm thủng, máu không ngừng chảy, Triệu An Nhiên đang cố gắng cầm máu cho cô ấy, nhưng bên cạnh không có dụng cụ nào nên dù thế nào cũng không cầm được máu.
Người phụ nữ mang thai tái mặt và hét lên: "Cứu con tôi, cứu chồng tôi".
Trần Vũ quay đầu lại và nhìn thấy một người đàn ông bị mắc kẹt trong cabin của một chiếc ô tô đã bị biến dạng, máu trào ra từ miệng và anh ta đã bất tỉnh.
"Yên tâm, anh ấy sẽ không sao đâu." Trần Vũ lấy kim châm ra, ghim mấy cái vào chỗ đang chảy máu của người phụ nữ mang thai, lượng máu lập tức chậm lại.
“Lục phương cầm máu?” Triệu An Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Vũ thì buột miệng nói: “Là anh à?”
"Cứu người." Trần Vũ đưa tay ấn nhiều lần liên tiếp vào nơi đang chảy máu của người phụ nữ mang thai để cầm máu hoàn toàn, sau đó cầm mảnh sắt đâm vào. chân người phụ nữ mang thai, hơi thở bên trong trầm xuống, duỗi ra rút miếng sắt ra.
“Tư thế thai nhi không bình thường, cần phải gây mê, nhưng không có thời gian đến phòng phẫu thuật.” Triệu An Nhiên nửa ôm lấy thai phụ, để cô ấy nằm trong ngực mình, lo lắng hỏi.
Trần Vũ ngước mắt lên thì thấy bụng của thai phụ đang phình ra, hơi biến dạng, hình như bào thai có tình trạng dây rốn quấn quanh cổ.
“Đặt nằm thẳng.” Trần Vũ đỡ người phụ nữ mang thai nằm thẳng trên mặt đất, sau đó anh nhắm mắt lại, dùng hai tay đỡ lấy thai nhỉ bị lệch đi.
"Anh định làm gì?" Triệu An Nhiên kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...