"Tiểu Vũ, bà lão này nổi tiếng là ngang ngược, chúng ta..." Trân Văn Trọng tiến lên một bước, lo lắng hỏi.
"Bố yên tâm đi, lát nữa con sẽ khiến bọn họ phải khóc lóc cầu xin con." Trần Vũ nhìn sang dì Vân ở một bên, cười hì hì nói: "Sau này dì Vân cũng sẽ cắt đứt mọi quan hệ với nhà bọn họ..."
"Con..." Trần Văn Trọng bất đắc dĩ cười khổ.
“Tên con hoang họ Trần, hôm nay hoặc là cậu đánh chết tôi, hoặc là tôi sẽ đem con khốn này tròng lồng heo. rồi dìm chết nó.” Bà lão từ dưới đất đứng dậy, ngạo nghễ hét lên.
"Con trai của bà đã chết gần hai mươi năm, bà muốn làm chậm trễ cả đời của người ta sao?" Trần Vũ lạnh lùng hỏi: "Con của bà không thể chăm sóc bà sao?"
"Tôi không quan tâm, nếu nó gả cho con trai tôi, thì là con dâu của nhà họ Lý chúng tôi, cho dù con trai tôi có chết cũng vậy, nó phải hầu hạ tôi cả đời." Bà lão hét lên bằng giọng điệu hung dữ.
Sắc mặt dì Vân tái nhợt, thân thể bà ấy khẽ run lên, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, hai mươi năm, bà ấy đã bị bà lão này sai bảo như trâu như ngựa, thật sự sắp không thể nhịn được nữa.
"Được, chúng ta chờ xem." Trần Vũ tức giận, anh chưa bao giờ gặp qua một bà già ngang ngược vô lý như vậy.
Điện thoại di động của bà lão đột nhiên vang lên, là cuộc gọi từ con trai bà ta, bà ta bấm trả lời và hét lên: "Đức Phúc, con mau dẫn người về, mẹ bị người ta đánh, gọi cả anh rể của con mang người tới, hôm nay nhất định phải giết bọn họ."
“Mẹ, người mà mẹ chọc giận là ông chủ lớn trong dự án này của bọn con." Giọng nói tức giận của con trai bà lão phát ra từ điện thoại di động: “Bây giờ dự án mà con nhận thầu ở công trường sắp thất bại, con đã phải tìm rất nhiều mối quan hệ, tặng biết bao nhiêu quà mới lấy được dự án này.”
"A, con nói cái gì? Tên nhãi ranh kia là đứa con hoang do tên khốn họ Trần ở làng bên nhặt về, làm sao. nó có thể là ông chủ của công ty con được?" Bà lão ngơ ngác.
"Mẹ câm miệng giúp con đi! Nếu hôm nay dự án này thất bại, mẹ đừng trách con cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ, con đã vay không biết bao nhiêu tiền, căn nhà cũng phải thế chấp để ứng trước tiền công trình." Con trai của bà lão kêu lên: “Tất cả là do mẹ hại con, đời này của con coi như xong.”
Bụp... Cuộc gọi bị cắt đứt, tiếng bíp phát ra từ chiếc điện thoại dỏm khiến bà lão hồi lâu không thể phục hồi tỉnh thần.
Ngay sau đó, cô con gái lớn của bà ta cũng gọi điện tới.
"Tiểu Quyên, mẹ bị người ta đánh, con mau kêu con rể mang người tới." Bà lão vẫn không chịu bỏ cuộc.
“Mẹ, mẹ đắc tội ai vậy?” Giọng nói giận dữ của con gái khiến bà lão cảm thấy trong lòng lạnh lếo: “Con rể của mẹ bị công ty bắt, họ nói anh ấy lợi dụng chức vụ để trộm tài liệu ở khu vực mà anh ấy phụ trách bảo vệ, số lượng rất lớn."
"Cái gì? Chuyện này, chuyện này có phải đi tù không?" Bà lão lần này thực sự hoảng sợ.
"Số lượng rất lớn, mẹ nói xem? Ông chủ lớn của anh ấy đích thân ra mặt, nói bởi vì mẹ đắc tội người không nên đắc tội, rốt cuộc mẹ đã đắc tội ai? Nếu anh ấy vào †ù, con cũng không thoát khỏi liên quan, hu hu." Con gái lớn của bà lão bật khóc.
"Mẹ, mẹ không có đắc tội ai, mẹ chỉ nghe nói con khốn Ngô Vân đó đang mắt đi mày lại với tên họ Trần ở làng bên cạnh, hôm nay mẹ đến bắt họ." Bà lão hoảng sợ nói: "Nhưng tên họ Trần đó chỉ có một mình, sao cậu ta có thể có năng lực lớn như vậy?
“Mẹ có thể tha cho chị dâu của con được không?” Cô con gái tức giận nói: “Anh cả của con đã chết gần hai mươi năm rồi, chị ấy ở nhà chúng ta bị mẹ ức hiếp thành bộ dạng gì? Con nói cho mẹ biết, nếu lần này ông Chu nhà con bị bắt, con cũng sẽ phải vào tù theo, đến lúc đó mẹ không có con cái, để con xem mẹ làm sao được."
Bụp, điện thoại cúp máy, bàn tay cầm điện thoại của bà lão run rẩy.
"Con trai bà chắc chắn đã ứng trước rất nhiều tiên để nhận thầu công trình này, nếu tôi bảo anh ta cút đi, tiện thể trì hoãn việc thanh toán dự án trong vài năm, bà nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?" Trần Vũ nhìn chằm chằm vào bà lão.
“Hơn nữa, công ty bảo vệ của con rể bà là do một người bạn của tôi mở, anh ta làm quản lý, chắc chắn có chỗ tay chân không sạch sẽ, nếu không truy cứu trách nhiệm thì anh ta muốn làm gì thì làm, nhưng nếu tôi muốn truy cứu trách nhiệm, thì anh ta có thể ngồi tù đến sông cạn đá mòn." Trần Vũ nhẹ nhàng nói.
Khóe miệng bà lão run lên, đột nhiên bà ta quỳ xuống trước mặt Trần Vũ, khóc lớn: "Ông chủ Trần, tôi thực sự không cố ý, cậu là người rộng lượng xin hãy tha cho gia đình chúng tôi đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...