Sắc mặt Chu Lâm trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, gã nhìn chằm chằm Trần Vũ, tại sao Trần Vũ lại biết rõ về cấu tạo cơ thể và sở thích của vợ gã như vậy? Gã đã cảm thấy đầu mình xanh mượt.
"Haha, sếp Chu đừng tức giận, vì cô ta thì cũng không đáng, hơn nữa tôi có biết xem tướng một chút, tôi có vài lời khuyên không biết anh có muốn nghe không?” Trần Vũ cảm thấy vô cùng vui mừng khi nhìn thấy sắc mặt của Chu Lâm.
"Sếp Trần có chuyện gì thì cứ nói đi." Chu Lâm âm trầm nói.
“Đôi mắt của vợ anh như nước mùa thu, sắc như hoa đào, nụ cười đưa tình, quanh mắt có một chút màu hồng, theo tướng số thì đây là tướng mạo dâm đãng.”
Trần Vũ tiếp tục nói: "Vê tướng mạo, phụ nữ có sáu tướng khắc chồng: Xương gò má cao, cằm nhọn, môi mỏng, má mỏng, trán ngắn và mắt ba phần trắng...
"Vợ anh chiếm hết 4 loại, cô ta thật sự rất khắc chồng... Ha ha, sếp Chu đừng tức giận, lời tôi nói nếu anh không tin thì cứ nghe vậy thôi, tóm lại là tôi không có ý xấu gì cả." Trần Vũ vỗ vỗ vai Chu Lâm, cười nói.
Lời nói của Trần Vũ khiến Chu Lâm không khỏi rùng mình, thực ra gã có phần tin tưởng lời nói của Trần Vũ, dù sao Chu Lâm cũng là người biết rõ nhất chồng cũ của cô ta đã chết như thế nào.
"Cảm ơn sếp Trần đã nhắc nhở." Một lúc sau, vẻ mặt Chu Lâm mới bình tĩnh lại, gã gượng cười nói: "Anh nhất định phải đến dự bữa tiệc chúc mi82ng niêm yết của chúng tôi."
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ tới." Trân Vũ cười lạnh, tên Chu Lâm thật sự không thích thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.
Anh cũng đã nói tới mức này rồi, vậy mà tên này vẫn có thể giữ được vẻ mặt tươi cười, mặc dù Trần Vũ rất muốn tát vào mặt gã một cái, nhưng anh vẫn cố nhịn lại.
“Lý Hàn." Trần Vũ gọi. "Sếp Trần có gì cần sai bảo?" Lý Hàn tiến vào.
"Hãy chiêu đãi sếp Chu và bạn bè của gã cho thật tốt, đừng để gã thất vọng." Trần Vũ nói.
"Yên tâm đi sếp Trần, tôi chắc chăn sẽ chiêu đãi sếp Chu thật tốt." Lý Hàn nhếch miệng cười, lập tức hiểu ý, buổi tối hôm nay phải vét sạch túi Chu Lâm mới được.
"Trần Vũ, bên phía tôi đã làm xong hết rồi, chỉ chờ bọn họ mở tiệc đưa ra thị trường thôi." Ninh Nhã Tuyết gửi tin nhắn.
'Trên một con đường vắng vẻ, Trần Vũ liếc nhìn điện thoại, sau đó gửi một khuôn mặt cười đáp lại, cất điện thoại đi, anh nhìn bầu trời đêm và thở ra một hơi thật dài.
Mối thù bị vu oan và cướp vợ cuối cùng cũng được trả, anh rất mong chờ kết cục của đôi nam nữ chết tiệt đó.
Đột nhiên, có mấy tiếng súng vang lên, Trần Vũ giật mình, đó là tiếng súng được trang bị ống giảm thanh.
Ngay sau đó, trong đêm tối có mấy bóng người từ xa chạy tới, mấy tên vệ sĩ bảo vệ một cô gái trẻ chạy trốn phía trước, trên lưng cô ấy cõng một chiếc hộp dài ba thước, phía sau có mấy người đang đuổi theo.
Nhìn những người phía sau, có những sát thủ cầm súng, cũng có những cao thủ võ sư nhanh như chớp.
Đột nhiên cô gái va mạnh vào người Trần Vũ, cô ấy hét lên, ngã về phía sau, Trần Vũ trở tay đỡ cô ấy lên, bởi vì dùng sức quá mạnh, mà cơ thể ấm áp như ngọc kia sà vào trong vòng tay anh, đồng thời một mùi thơm thoang thoảng truyền tới.
Một khuôn mặt khiến Trần Vũ nghẹt thở hiện ra, đồng tử trong sáng, lông mày cong cong, lông mi dài khẽ run, làn da trắng nõn không tì vết có chút hồng hào, đôi môi mỏng mềm mại ướt át như cánh hoa hồng.
Dù phía sau có người đang đuổi theo nhưng ánh mắt của cô gái này lại bình tĩnh đến lạ thường.
Cô ấy xoay tay phải, đôi tay ngọc mảnh khảnh đột nhiên đánh về phía cổ Trần Vũ, trong lòng bàn tay ẩn giấu những chiếc châm liễu, nếu chạm vào là sẽ chết ngay.
Trần Vũ trở tay đẩy cô ấy ra, giữ khoảng cách với cô ấy: “Xin lỗi, không có ý xúc phạm.”
“Cô chủ, mau đi thôi.” Một người đàn ông chạy tới, đột nhiên ông ta loạng choạng ngã xuống đất.
"Chú Hoàng." Cô gái không để ý tới Trần Vũ, nhanh chóng kiểm tra vết thương của người đàn ông.
Người đàn ông bị trúng cú đấm vào lưng, miệng trào ra máu, rõ ràng là bị nội thương.
Phía sau có mấy người gào thét xông lên, mấy người vệ sĩ của cô gái kia đều ngã xuống đất, một lão già cười lớn bước tới: "Cô Nghiêm Nhu Cẩn, mau giao món đồ đó ra đây!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...