“Anh Hoàng, anh còn nhớ chuyện gì đã diễn ra vào ngày xảy ra tai nạn không?” Trần Vũ hỏi.
“Tôi... nhà tôi là một cửa hàng tiện lợi gần đường, hôm đó trời rất khuya, tôi nói sẽ đi sang phía đối diện để lấy ít đồ, nhưng vừa ra tới đường thì một chiếc ô tô đã lao tới, chuyện gì xảy ra tiếp theo...thì tôi không biết...” Hoàng An nghĩ, giọng điệu hơi do dự.
Sắc mặt Trần Vũ hơi buồn bã, anh ta thật sự không nhìn rõ rốt cuộc người đang lái xe là ai.
Ngoài cửa sổ, Trần Vũ nhìn màn đêm, trong lòng anh có chút cáu kỉnh khó hiểu, bây giờ giết chết Chu Lâm thì rất dễ dàng, nhưng những oan khuất mà kiếp trước anh phải gánh chịu sẽ không bao giờ được rửa sạch, khó khăn lắm mới tìm thấy một tia hy vọng, nhưng cứ thế mà tan thành mây khói.
“Chú, chú không vui sao?” Đúng lúc này, Tĩnh Tĩnh ôm búp bê trong lòng đi tới.
“Không có.” Trần Vũ mỉm cười, cô bé rất đáng yêu.
“Đây là con búp bê cháu thích nhất, là quà sinh nhật của bố tặng cho cháu, bây giờ cháu tặng nó cho chú.” Cô bé giơ con búp bê trong tay lên đưa cho Trần Vũ.
“Cám ơn." Trần Vũ cầm lấy búp bê, mỉm cười: “Thật đáng yêu.”
“Bố nói búp bê đang giám sát việc học đàn của cháu, nếu cháu lười biếng, bố có thể nhìn thấy cháu.” Cô bé nói.
“Giám sát?” Trần Vũ lật con búp bê lên, nhìn thấy trước ngực con búp bê có một màn hình nhỏ, trên mắt có gắn camera, hẳn là có chức năng giám sát, anh chợt nghĩ trong lòng rồi ấn xuống một cái nút ở bên cạnh.
'Trên màn hình có mấy file video, trong lòng anh chấn động, trong đó có một file video là ngày xảy ra tai nạn xe cộ, anh nhanh chóng ấn vào file video.
Màn hình lóe lên và một hình ảnh xuất hiện.
Nội dung trong đoạn video khiến Trần Vũ khiếp sợ, chỉ thấy trong video, một người đàn ông đang đi trên đường, đúng lúc này, một chiếc ô tô lao nhanh tới, bốn người bị đụng ngã trên mặt đất, trong đó bao gồm cả người đàn ông kia.
Trần Vũ nhớ rất rõ biển số của chiếc xe đó, đó chính là chiếc xe đã gây ra tai nạn ở kiếp trước của anh, mà người bước ra khỏi ghế lái hoàn toàn không phải là anh.
Ngay sau đó, hai người ra phía sau đỡ một người đã say mèm lên ghế lái, người say rượu chính là anh, còn người đỡ anh lên ghế lái trong đó có một người là Chu Lâm.
Con búp bê này vốn được đặt trước bức tường kính của cửa hàng tiện lợi, đó là quà sinh nhật mà Hoàng An dự định tặng cho con gái anh ta vào ngày hôm sau, anh ta bật lên điều chỉnh thử rồi quên tắt, nên sau đó màn hình đã ghi lại rõ ràng mọi chuyện xảy ra tối hôm đó.
Trần Vũ nắm chặt nắm tay, tất cả sự thật đã được. phơi bày.
Sau vụ tai nạn, khi đã kiểm tra ở nhiều phương diện, ngày hôm đó đoạn đường xảy ra tai nạn vắng vẻ, thời gian cũng đã muộn, xung quanh không có camera giám sát, Trần Vũ lại xuất hiện ở vị trí ghế lái trong tình trạng say xỉn, trên vô lăng đầy dấu vân tay của anh.
Vậy là kế hoạch của Chu Lâm đã trở thành bằng chứng không thể chối cãi, nhưng ai có thể ngờ rằng con búp bê đặt trước bức tường kính của cửa hàng tiện lợi lại có chức năng giám sát và ghi lại mọi chuyện ngày hôm đó.
“Tĩnh Tĩnh, cảm ơn con búp bê của cháu, con búp bê của cháu đã giúp đỡ chú rất nhiều.” Trân Vũ tắt nguồn.
Để lại cho Vương Linh một tấm thẻ ngân hàng trị giá 300.000 tệ, Trần Vũ và Ninh Nhã Tuyết rời đi.
Xe dừng lại bên đường, Ninh Nhã Tuyết xem xong tất cả những gì được ghi lại trong búp bê, cô ấy nhắm mắt lại, nước mắt cứ rơi xuống từng giọt.
Sự thật được tiết lộ, nhưng Trần Vũ đã chết oan, sẽ không bao giờ quay trở lại được...
“Tôi đã sớm biết không phải anh ấy.” Ninh Nhã Tuyết lẩm bẩm nói: “Là tôi quá vô dụng, mãi đến một năm sau khi anh chết, tôi mới biết được sự thật.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...