"Bôi nhọ, tất cả đều là bôi nhọ!" Hứa Lương Sơn tức giận.
“Tôi còn chưa nói xong đâu” Trần Vũ cười nói: “Năm ngoái, xảy ra vụ rò rỉ axit clohydric tại nhà máy sản xuất dược phẩm của công ty Dược phẩm Tam Đế, khiến sáu nhân viên thiệt mạng và gần một trăm người bị thương do axit clohydric, gây ra hậu quả không thể cứu chữa được cho môi trường địa phương."
“Để không ảnh hưởng đến Tam Đế của các người, cho nên ông đã che giấu, uy hiếp gia đình người quá cố nhận số tiền bồi thường 300 nghìn tệ, làm bị thương một số phóng viên, gây tổn hại lớn cho gần một trăm gia đình, hiện tại vẫn còn hơn mười người bị tê liệt do axit clohydric, ông sẽ không quên chuyện này đó chứ.”
"Cậu nói bậy, không hề có việc này." Hứa Lương Sơn vô cùng kinh hãi, tay ông ta run lên.
"Khi người ta nói dối, ánh mắt sẽ đảo quanh, bây giờ ông đang như vậy, hơn nữa trong hồ sơ này đều có tất cả bằng chứng về việc axit clohydric bị rò rỉ, ông không chối được đâu." Trần Vũ khế mỉm cười.
"Cậu muốn cái gì?" Hứa Lương Sơn trầm mặc một lát.
“Nếu ông không đồng ý thì ông phải vào tù, tình huống của ông có thể sẽ phải nhận án tử hình, nếu đồng ý yêu cầu của tôi, chuyện này tôi không thể tiết lộ ra ngoài, nhưng ông phải bồi thường một số tiền lớn cho gia đình người đã khuất, về phần người bị thương, tôi sẽ chữa trị cho họ!" Trần Vũ nói: "Hơn nữa tôi cũng có thể chữa khỏi bệnh cho con trai ông, khôi phục trí lực của hắn ta giống như một người bình thường."
"Cậu có cách chữa trị cho con trai tôi?" Hứa Lương Sơn bỗng nhiên ngẩng đầu, ông ta có chút không thể tin được.
"Đúng vậy, chẳng qua là tiểu não bị teo, là do linh trân che các huyệt, thần quang bị cản trở, hiện tại mạng sống của hắn †a vẫn ổn, nhưng mấy năm nữa tình trạng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng." Trần Vũ nói: "Tôi có thể đảm bảo rằng hắn ta sẽ có được sinh lão bệnh tử như những người bình thường."
"Cậu... Để tôi suy nghĩ một chút." Hứa Lương Sơn lảo đảo ngồi xuống, cảm thấy vô cùng kích động.
Chỉ số IQ của con trai ông ta chỉ dừng lại ở lúc tám tuổi, hơn nữa bác sĩ đã nói rằng vấn đề này càng lớn thì càng nghiêm trọng, nó có thể không sống được đến năm ba mươi tuổi, nếu Trần Vũ thực sự có thể chữa khỏi thì bắt ông ta từ bỏ công ty cũng không phải không được?
"Suy nghĩ cho kỹ đi, ông đã kiếm đủ tiền rồi, có một đứa con trai khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ điều gì, hơn nữa, ông có thể bắt đầu lại với số tiền đã kiếm được trước đây." Trần Vũ liếc nhìn ông ta.
“Tôi đồng ý, nhưng cậu phải hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho con trai tôi” Hứa Lương Sơn đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Đương nhiên không thành vấn đề." Trần Vũ đi tới trước mặt Hứa Quang, đặt hắn ta ngay ngắn lại, lấy kim châm ra bắt đầu châm cứu.
Tiểu não bị tổn thương không thể hồi phục, tình huống này căn bản là không thể chữa khỏi, tuy nhiên đối với Trần Vũ thì cũng không phải là vấn đề gì lớn, y thuật được truyền thừa trong Thái Huyền Thánh Thanh Kinh là bao hàm toàn diện, tuy rằng bây giờ anh còn chưa đạt đến sơ cấp, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng tụ được một ít khí thánh thanh.
Làm sạch linh khiếu, đóng lục thần, cuối cùng Trần Vũ điểm vào huyệt bách hội của Hứa Quang, Hứa Quang mở choàng mắt.
“Tiểu Quang, là bố đây.” Hứa Lương Sơn lao tới và lo lắng nhìn con trai mình.
"Bố..." Ánh mắt của Hứa Quang có chút mơ hồ, nhưng một lúc sau ánh mắt của hắn ta trở nên trong trẻo, hắn ta lẩm bẩm nói: "Bố, hình như con vừa trải qua một giấc mơ, một giấc mơ rất dài."
Giọng nói của hắn ta bình thường, ý thức tỉnh táo, không còn bộ dạng ngốc nghếch như trước nữa.
"Con trai, bây giờ đã tỉnh mộng rồi, đi thôi, chúng ta trở về đi." Trong mắt Hứa Lương Sơn tràn đầy nước mắt, ngẩng đầu nói: "Trần Vũ, tôi đồng ý yêu cầu của cậu, cổ phần của công ty tôi sẽ chuyển giao miễn phí cho tập đoàn Thiên Vân, từ nay về sau tôi sẽ trông chừng con trai, đợi nó lấy vợ sinh con, hưởng thụ hạnh phúc gia đình.". Truyện Mạt Thế
“Tôi cũng sẽ bồi thường một số tiền lớn cho gia đình nạn nhân, chỉ cần con trai tôi không sao, tôi có thể cho đi bất cứ thứ gì”.
"Được, đem con trai của ông về đi." Trần Vũ xua tay: "Nhớ kỹ, ngẩng đầu ba thước có thần linh, về sau làm nhiều việc thiện, tích đức cho con cháu."
"Đúng, tôi nhất định sẽ làm, nhất định sẽ làm, ngày mai tôi sẽ ra tuyên bố, Tam Đế được Thiên Vân mua lại, tôi cũng sẽ ký hợp đồng rồi gửi qua, cảm tạ Trần tiên sinh." Hứa Lương Sơn bây giờ không còn gì phải lo lắng nữa, chỉ cần con trai ông ta khỏe lại, ông ta có thể buông bỏ tất cả.
Mãi đến khi hai cha con nhà họ Hứa rời đi, Tống Mộng Nghiên đang ngồi ở một bên mới mềm nhũn, ngã sang một bên.
Trân Vũ đỡ cô ấy: “Cô cảm thấy thế nào?”
"Đưa tôi về nhà..." Tống Mộng Nghiên ôm chặt Trần Vũ, thân thể mềm mại không thể khống chế run lên.
"Để tôi loại bỏ độc trên người cô trước." Trần Vũ đỡ cô ấy.
Đột nhiên, Tống Mộng Nghiên lao tới, đẩy ngã Trần Vũ, dùng đôi môi rực lửa hôn anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...